Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch

Chương 133: Diễn tập 5




“Đừng đùa chứ? Chúng ta chỉ có đạn dược vũ khí diễn tập bán thật thôi a.” Sau khi tiếp nhận mệnh lệnh từ Lạp Phổ Tháp, Hassan quay đầu nhìn Aslan, “Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”

Aslan trầm mặc cúi đầu, tựa hồ đang cân nhắc. Hiện tại nếu sử dụng vũ khí của bọn họ mà trực tiếp đối phó nhền nhện thì quả thật quá nguy hiểm. Hơn nữa đại bộ phận đều không có kinh nghiệm thực chiến.

Hơn nữa hắn bây giờ còn có một điều băn khoăn khác, người quan trọng nhất trong lòng kia đang là quân tiên phong ở tuyến đầu. Không muốn Lưu Bình An rơi vào nguy hiểm, tuy rằng hắn biết hiện tại tuyệt đối không thể để tình cảm cá nhân ảnh hưởng, thế nhưng hắn dù có thế nào cũng vô pháp hạ lệnh xung phong được.

Cùng thời gian, đội ngũ tiên phong đã lên bờ cũng nhận được thông tin, thế nhưng bọn họ nhìn cồn cát giờ như một biển nhền nhện biến chủng mênh mông đen kịt, tất cả mọi người bởi vì khiếp sợ mà trong nháy mắt không kịp phản ứng gì. Thậm chí có người lộ ra thần sắc sợ hãi.

Đột nhiên có một thiếu niên hô to: “Còn sững sờ ở chỗ đó làm cái gì?”

Lưu Bình An đứng trên đỉnh xe bọc thép, nạp đầy đủ năng lượng cho súng laser, lại rút ra lựu đạn, “Lệnh tiêu diệt địch nhân đã hạ đạt. Các ngươi nghe không hiểu sao?”

“Ngươi đừng đùa chứ?” Có người nói: “Đó là thông tin từ Lạp Phổ Tháp truyền đến, quan chỉ huy lục quân của chúng ta còn chưa có hạ mệnh lệnh đâu.”

“Hơn nữa...... Ngay gã gia hỏa có vũ khí lợi hại như cơ giáp cũng lâm vào khốn cảnh. Không có cơ giáp, chúng ta đi còn không phải chịu chết sao?”

Lưu Bình An hừ lạnh nói: “Vũ khí lợi hại nhất không phải là cơ giáp. Trên thế giới vũ khí lợi hại nhất mang tên là ‘Dũng khí’. Ai có nó liền đi theo ta!”

Hắn nhảy lên, nhanh nhẹn từ cồn cát trượt xuống, một mình nhằm phía ‘Đại dương’ màu đen. Bị hành động của hắn làm cho hoảng sợ, những người khác hai mặt nhìn nhau.

Một thân ảnh cao lớn khôi ngô theo sát sau đó, Fitzgerald vác pháo phát xạ laser trên vai, nhền nhện chắn trước mặt bị tạc bay loạn xạ.

Đồng thời Jack điều khiển xe bọc thép lưỡng hình lao xuống cồn cát, “Sao có thể để tên xú tiểu tử kia chiếm hết nổi bật, hỡi anh em đội hải quân lục chiến! Xung phong!”

“Cái gì? Tiên phong doanh tiến lên?” Hassan sau khi nghe thông tín viên báo cáo liền chấn động. Aslan sắc mặt xanh mét, lập tức mệnh lệnh thông tín viên liên tiếp kết nối thông tin với đoàn xe bọc thép và chiến hạm.

“Các vị, lục quân Đế Quốc bị quân đoàn nhền nhện biến chủng tập kích. Ta biết hiện tại vẫn đang diễn tập, mà bọn họ là quân địch của chúng ta. Thế nhưng, bọn họ cũng là nhân loại, là đồng bào của chúng ta.”

“Thân là một quân nhân, chúng ta tuyệt đối không thể thấy chết mà không cứu. Các ngươi nói có đúng không?”

Từ máy liên lạc truyền đến tiếng vọng đinh tai nhức óc, “Đúng!”

“Toàn thể đi tới, xung phong!”

Đội ngũ màu xanh lá mạ một đường giết thẳng vào giữa đại quân nhền nhện biến chủng đen không thấy điểm cuối, tiếng nổ mạnh bay vút lên cao. Khắp nơi đều là ánh lửa và hài cốt nhền nhện bị nổ tung. Đại quân nhền nhện phát hiện địch nhân sau lưng, lập tức quay đầu trả đũa.

Mấy con nhền nhện cùng nhau bao vây xe bọc thép. Nhóm binh lính nguyên bản lòng còn sợ hãi cũng đã giết đỏ cả mắt rồi, từ trong xe bọc thép lao ra, giơ súng laser bắn phá.

Mà quân Đế Quốc nhìn thấy viện quân đến, tất cả mọi người tinh thần chấn động. Hai quân trong ngoài giáp công, dần dần nghịch chuyển tình thế.

Bắn tan xác thứ đang xông tới, Fitzgerald quay đầu cư nhiên không thấy thiếu niên phía sau đâu. Hắn kích động ngẩng đầu tìm xung quanh, chỉ thấy cách đó không xa, thiếu niên linh hoạt tránh thoát tơ nhện, lại trên mặt đất lăn lộn, né qua mấy cái chân dài mảnh. Loại trường hợp này mạo hiểm vạn phần, chỉ cần sai một li một tấc thôi, thiếu niên sẽ bị đạp nát.

“Tiểu An!” Fitzgerals nôn nóng hô to. Hắn muốn bảo vệ thiếu niên, tuyệt đối không thể để người đó bị thương tổn. Thân thể như mũi tên nhằm phía thiếu niên, nhưng người sau đã chui xuống bên dưới con nhện khổng lồ, dùng trường kiếm laser rạch lên bụng nó.

Chất lỏng màu lục dính đầy người thiếu niên, thế nhưng người này không chút nào để ý, cả người tản ra lệ khí, hưng phấn kêu to ‘Giết’. Ném ra mấy khỏa lựu đạn, lập tức ánh lửa tận trời. Mấy con nhền nhện ngay phía trước bị nổ cháy xém, mặt đất một mảnh cháy đen. Thiếu niên đạp lên thi thể nhền nhện, dùng kiếm laser tiếp tục chém giết.

Loại chiến đấu không muốn sống này chính là phương thức mà thiếu niên bình thường chiến đấu hay sao?

Fitzgerald cảm giác tâm trầm trọng như bỏ chì, lo lắng, sầu lo, đau lòng, không ngừng khuếch tán trong lòng. Hắn biết thiếu niên mỗi lần chiến đấu đều nhất định liều mạng. Mỗi một lần đều ôm ấp quyết tâm chết trận.

Hắn không muốn chuyện như vậy xảy ra. Hắn sẽ trở thành kiếm và thuẫn, bảo vệ tốt người quan trọng nhất này.

Lưu Bình An giết đỏ cả mắt rồi, thình lình cảm thấy sau đầu có tiếng gió, hắn lăn về phía trước một vòng, quay đầu nhìn lại. Con nhện to lớn phía sau đã bị một đường sáng màu lam bắn thủng đầu. Mà một con khác thì bị Fitzgerald một phát pháo nổ banh chành.

Fitzgerald nhanh chóng tiến đến phía sau hắn, “Tiểu An, không có việc gì chứ?”

Lưu Bình An ừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn phương hướng chùm tia sáng màu lam bắn tới. Chỉ thấy trên cồn cát đã dựng lên vài thanh súng laser bắn tỉa cự ly dài. Đội lục quân bắn tỉa đang ở phía sau trợ giúp bọn họ.

Hắn cong khóe miệng, quay đầu tiếp tục xung phong về trước. Fitzgerald theo sát phía sau.

Thanh niên tóc trắng nằm trên cồn cát xuyên qua ống ngắm thấy được nụ cười nhạt kia của thiếu niên, cũng đồng thời nhếch khóe môi. Đó là nụ cười tín nhiệm.

“Đội ngũ phe ta lại xung phong về phía trước, xem ra sự trợ giúp của đội bắn tỉa đã xóa đi lo lắng sau lưng cho bọn họ rồi.” Hassan hưng phấn báo cáo.

“Mệnh lệnh mọi người hướng hai bên tản ra.”

Cho rằng Aslan sắp ra lệnh để nhóm pháo thủ tiến công, Hassan khó hiểu hỏi: “Năng lượng của pháo laser cự ly dài không phải đã dùng hết rồi sao?” Bọn họ lúc trước đối kháng cùng cơ, năng lượng đã dùng thật không còn cách cạn túi bao nhiêu.

“Bộ Nghiên cứu vũ khí nói muốn dùng vũ khí bí mật.” Aslan thần bí nháy mắt với Hassan mấy cái.

Người sau sờ sờ mũi, “Cái tiểu gia hỏa kia lại làm ra thứ kỳ quái gì mới sao?”

Connor đứng bên cạnh pháo đài hưng phấn kêu to, “Rốt cuộc đến phiên bảo bối của ta lên sân khấu! Ha ha......”

“Ồn muốn chết, thứ đó thật sự có thể có dùng được sao?” Người trên pháo đài rống trở về, hắn bị tiểu gia hỏa này làm cho lỗ tai đều phải điếc.

“Đương nhiên là dùng được. Mau phát xạ đi!”

“Biết rồi!” Pháo thủ nhanh chóng ngắm chuẩn mục tiêu, ấn nút khởi động. Một viên đạn pháo kỳ lạ bay về phía quân đoàn nhền nhện, rơi xuống đất rồi nổ tung, chất nhầy màu vàng nhạt nhanh chóng bành trướng, bao trùm một mảng lớn nhền nhện, còn lan tràn đến cả xe bọc thép của quân Đế Quốc.

Chất nhầy cô đọng lại giống y như hổ phách. Tất cả nhền nhện thậm chí toàn bộ xe bọc thép của quân Đế Quốc cũng bị cố định tại chỗ.

Pháo thủ bị uy lực vũ khí dọa sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm, Connor thè lưỡi, “Không việc gì đâu, hòa tan được mà.”

Quân Liên Minh xem nhền nhện bị cố định trở thành đậu hủ mà cắt. Quân đoàn nhền nhện đen kịt bắt đầu lui lại, thế nhưng phía sau chúng nó lại xuất hiện một đội ngũ màu xanh lá mạ khác.

“Tới quá muộn rồi!” Aslan nói với nam tử trên màn hình thông tin.

Đối phương hừ lạnh, “Không, ta cảm giác vừa đúng lúc.” Nói xong, An Nam xoay người lại, nói với cấp dưới: “Chúng ta đến thu thập toàn bộ lũ còn thừa đi. Để cho đám quái vật đen thui đó biết lợi hại của chúng ta.”

An Nam dẫn dắt đoàn lục quân kia quả nhiên cũng không phải ăn chay. Vừa nhanh vừa độc tiêu diệt toàn bộ số nhền nhện còn lại, đoàn đội của Aslan căn bản không có cơ hội ra tay nữa.

Cho dù qua rất nhiều năm sau, vẫn có không ít người nhớ rõ cái ngày kinh tâm động phách kia. Ánh tà dương cuối ngày phủ lên toàn bộ bán đảo một màu hồng sắc, đất đai khô cằn phủ đầy hài cốt nhền nhện. Các chiến sĩ trẻ tuổi đạt được lần thắng lợi đầu tiên trong kiếp sống quân sự.

Mọi người khắp các nơi trên thế giới đều đang nhiệt liệt thảo luận chuyện này. Các kênh truyền thông đều cao độ tán dương quân Liên Minh anh dũng và nhân nghĩa. Người Aliya vì anh hùng của bọn họ càng không ngừng hoan hô, từ tổng thống ở thủ đô Liên Minh, cho tới dân chúng phổ thông đều cảm thấy vô cùng hưng phấn lẫn tự hào.

Thế nhưng đối với một mảnh khen ngợi và hoan hô đó, kỳ thật đại bộ phận binh lính đều không hề có bất luận cảm giác nào. Phần đông bọn họ đều bị thương, đã đưa đến bệnh viện trị liệu, số còn lại cũng cảm thấy thể xác và tinh thần mệt mỏi có nhu cầu cấp bách muốn nghỉ ngơi.

Chung quy bọn họ đều không phải quân nhân đầy kinh nghiệm trên sa trường, còn quá mức tuổi trẻ, chưa thể thích ứng với loại chiến đấu tàn khốc này. Nhưng sự kiện này trong kiếp sống quân sự của bọn họ không thể nghi ngờ là nét bút xinh đẹp nhất, cũng như là một lần kinh nghiệm trọng yếu, vì ngày sau khi bọn họ chân chính đầu nhập chiến trường mà chuẩn bị sẵn sàng.

Còn đối với quân Đế Quốc chiến bại mà nói, cũng không đáng xấu hổ. Bởi vì bọn họ không phải bại bởi quân Liên Minh, mà là bởi vì nhền nhện đánh lén mà chiến bại. Bởi vì kiên trì chống cự đến một khắc cuối cùng, hơn nữa lại cùng viện quân tiêu diệt nhền nhện, cho nên bọn họ vẫn chiếm được đại bộ phận truyền thông tán dương.

Nhưng đối với người nào đó mà nói, lại là ác mộng bắt đầu.

Vầng mặt trời hoàng hôn đã chìm vào đường phân cách trời và biển, nơi giao tiếp chỉ còn lại một nét đỏ sẫm. Gió nhẹ thổi vỗ về mái tóc thủy sắc của thiếu niên, hắn đứng yên tại bờ biển thật lâu. Đến tận lúc có người đến báo cho hắn, điện hạ mời hắn ghé qua. Hắn mới chậm rãi xoay người, ánh sáng màu đỏ chiếu lên một bên gương mặt hắn, phảng phất vì hắn tô lên một tầng son phấn điểm trang.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm, con ngươi thủy sắc trong veo sáng ngời ảm đạm. Lại mang theo cảm xúc phân không ra là ưu thương hay hối hận. Phảng phất như nếu có ai duỗi tay chạm vào, hắn liền sẽ hóa thành bọt nước mà biến mất. Xinh đẹp mà mờ ảo, khiến người đến thông báo cũng nhìn đến ngốc.

Sau khi diễn tập kết thúc, bán đảo So Lý có khả năng sẽ lại bị nhền nhện tập kích, cho nên đội ngũ diễn tập lập tức rút khỏi đó. Mà đội ngũ cần nghỉ ngơi hồi phục, nên tạm thời đóng quân nghỉ dưỡng ở đảo nhỏ phía nam.

Thiếu niên đi đến trước cửa một căn biệt thự nghỉ dưỡng. Cửa chính biệt thự bằng gỗ có treo trang trí bó hoa và vật phẩm trang sức bằng bạc. Toát ra cảm giác khác hẳn những biệt thự gỗ cùng kiểu dáng khác.

Lance hít sâu một hơi, tay nắm lại đặt lên cửa. Thế nhưng cánh cửa lại mở từ trong ra, có người đợi không kịp thò tay kéo hắn đi vào.

Tác giả có lời muốn nói: Mọi người hẳn là có thể đoán ra Lance sẽ nhận cái dạng đối đãi gì đi? Không cần ta viết ra đi?

Bởi vì ta muốn đi suối nước nóng nghỉ phép, cho nên hai ngày kế tiếp không thể có chương mới nga.