“Đau đau đau...... Lão đại, trước buông tay được không?” Eugene bắt lấy cổ tay Aslan, “Xin đi, không cần dùng lực như vậy. Ta sẽ nói mà.”
“Lái buôn tình báo đều đợi khảo vấn mới phun lời thật.” Aslan nhún vai, buông tay ra.
“Đây là nghe từ đâu vậy?” Eugene xoa bả vai, không thể tưởng được lực cánh tay Aslan lại lớn như vậy, toàn bộ cánh tay đã tê rần.
“Hassan nói. Hắn hiểu rất nhiều điều.”
“Người này......” Nhìn đối phương tươi cười, Eugene ở trong lòng âm thầm ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông Hassan, “Hắn khẳng định cùng lái buôn tình báo có cừu oán.”
“Không, hắn chỉ là tương đối quen thuộc giao tiếp cùng nhiều loại người.” Đây cũng là nguyên nhân Aslan để hắn thay thế Lý Duy trở thành trợ thủ đắc lực của mình.
“Có tên là 'Kế hoạch Ong chúa’, nếu chúng ta đều là vũ khí ong đực, đương nhiên sẽ có một ‘Ong chúa’. Ong đực không thể rời khỏi ong chúa trong thời gian quá dài, nếu không sức mạnh sẽ chậm rãi suy nhược. Ngược lại, nếu càng thân cận với ong chúa, liền có thể đạt được lực lượng càng mạnh.”
“Những người được đánh dấu trên cơ bản đều tiến vào học viện quân sự Aliya, bao gồm quân nhân đang ở xa. Ngươi biết không? Smith và huấn luyện viên của chúng ta cư nhiên cũng có phần nga.”
Aslan nheo mắt, nếu đó là do Quân bộ an bài mà nói, ong chúa nhất định ở trong học viện. “Như vậy, ong chúa là ai?”
“Chuyện này ta tra không được. Đại khái là tin tức tuyệt mật, không có bất cứ ghi chép nào. Ta nghĩ tư liệu người kia hẳn chỉ tồn tại trong đầu người phụ trách kế hoạch này mà thôi. Bất quá......” Eugene lại đẩy mắt kính, đem cả ánh mắt đều che khuất.
“Người phụ trách kế hoạch này là Smith......”
Nói tới đây, ngoài cửa WC đột nhiên truyền đến một tiếng động lớn, hai người lắp bắp kinh hãi. Aslan nhanh chóng nhảy lên bồn cầu, không để người bên ngoài từ khe hở dưới cửa WC nhìn thấy bên trong có hai đôi chân.
Eugene trong lòng một trận buồn bực, đã nói đừng ở trong WC làm loại sự tình này mà. Giống y như yêu đương vụng trộm a.
Đang muốn mở miệng quở trách người bên ngoài quá thô bạo, liền nghe được thanh âm quen thuộc.
“Đáng giận!”
Là giọng của Lưu Bình An. Eugene và Aslan liếc mắt nhìn nhau, nhíu mày đăm chiêu. Sau đó bên ngoài lại truyền đến thanh âm Connor.
“Tiểu An, nguyên lai ngươi ở trong này nha. Chạy nhanh như vậy, hóa ra muốn đi WC sao? Ta còn tưởng ngươi giận a.”
“Ai sẽ vì cái tên hoa hoa công tử Aslan kia mà nổi giận nha?”
“Di?” Connor sửng sốt một chút, “Aslan cái gì? Còn tưởng rằng ngươi vì mấy lời chó ngốc Fitzgerald mới nói mà tức giận chứ.”
“Nói cái gì?”
“Được nhiều người thích như vậy còn không bằng được người trong lòng mình thích nhất thích đâu.”
“‘Thích’ cái gì mà 'Thích'? Không hiểu. Ta sao có thể vì cái loại không hiểu này mà nổi giận nha.” Thanh âm thiếu niên xoay người qua bên kia, tiếp theo là tiếng nước.
“Nhưng ta cảm giác hắn nói đúng.” Thanh âm Connor cũng dời qua, “Cho dù có nhiều người hơn nữa thích ta, cũng không bằng Tiểu An ngươi......”
“Mẹ nó!” Tiếp đó Lưu Bình An tuôn ra một chuỗi dài tiếng mắng thô tục, hơn nữa tựa hồ dùng lực đánh Connor, khiến người sau miệng kêu đau oai oái.
“Ta xin đi, không cần tại thời điểm người ta đi tiểu nói mấy chuyện ghê tởm này. Hại ta không đi ra được.” Lại thêm một trận đánh đau, khiến Connor không ngừng cầu xin tha thứ.
Thanh âm hai người đùa giỡn ồn ào dần cách xa WC. Eugene vụng trộm mở cửa, xác nhận bên ngoài căn bản không có ai, hắn quay đầu nhìn về phía Aslan, phát hiện khóe miệng người sau đang hơi hơi cong lên.
“Nụ cười của ngươi thực ghê tởm.”
“A, cám ơn khen ngợi.” Aslan nhanh nhẹn nhảy xuống đất.
“Ngươi vừa rồi không có ở bên ngoài WC treo bảng 'Đang sửa chữa' hoặc là 'Đang dọn vệ sinh' sao?” Eugene đi ra gian WC.
“Có treo bảng ‘Tạm dừng sử dụng’ rồi.” Aslan vô tội nhún nhún vai, đại khái Tiểu An đang nổi nóng không có chú ý tới đi. Hồi tưởng lời thiếu niên nói vừa rồi, chính mình ở trong lòng thiếu niên hẳn là cũng chiếm cứ một vị trí đi. Xem ra cố gắng trước giờ không hề uổng phí.
“Aslan, kỳ thật ong chúa là ai, ngươi trong lòng đã hiểu rõ đi.”
Aslan cười không đáp.
--0--
Địa điểm diễn tập là tại hải vực Tây Bắc, phương bắc tiếp giáp bán đảo So Lý hoang vu, cách hướng bắc trên mấy trăm km chính là chiến khu. Hoàn cảnh nơi này tương tự như chiến khu, thực thích hợp tiến hành chiến đấu mô phỏng.
Sau khi song phương tập hợp liền tiến hành rút thăm, quân Đế Quốc rút được chữ ‘Thủ’, quân Liên Minh là ‘Công’. Quân Đế Quốc chỉ cần trong thời gian nhất định bảo vệ bán đảo So Lý, không để địch quân công chiếm liền tính là thắng lợi. Mà quân Liên Minh cần toàn lực tiến công, từ hải vực tấn công lên căn cứ quân Đế Quốc trên bán đảo là thắng lợi.
Nhìn thoáng qua, tựa hồ phe thủ nắm ưu thế. Nhưng kỳ thật địa hình trên bán đảo So Lý căn bản không thích hợp phòng thủ. Ngoài bờ cát thì chính là sa mạc liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối, căn bản không có bất cứ nơi nào có thể che đậy. Muốn phục kích địch nhân là không có khả năng. Trên cơ bản sau khi lên bờ cát kia, chính là phải liều mạng cứng rắn đối đầu.
Mọi người đều minh bạch, thắng bại cũng không phải do công thủ bên nào có ưu thế hơn, mà là ở chỗ thực lực hai quân.
Giới truyền thông đã toàn bộ chuẩn bị tốt. Vài vệ tinh máy ghi hình thông tin cũng 24 giờ chỉ thẳng vào đây. Toàn thế giới đều đem tầm mắt tập trung tại phiến thiên địa hoang vắng này.
Ngày diễn tập, thời tiết sáng sủa, biển gió êm sóng lặng. Sau khi nhóm lão gia hỏa trước ngực treo đầy huy chương nói xong lời dạo đầu, trọng tài cũng tuyên thệ hoàn tất, diễn tập chính thức bắt đầu.
Quân Đế Quốc không sử dụng căn cứ Tam Tê, mà chỉ là căn cứ không trung phổ thông. Trong phòng Tư lệnh, thiếu niên tóc thủy lam mĩ lệ thân mặc quân trang màu đen. Hắn cực ít mặc đồ đen, thường thường đều mặc màu lam nhạt và màu trắng, hai màu sắc này làm bật lên khí chất cao nhã hiên ngang của hắn. Thế nhưng quân trang đen lại không phải không thích hợp với hắn, ngược lại khiến hắn mang theo một loại hương vị yêu diễm dụ hoặc.
Thanh niên trầm mặc quỳ một gối trước mặt hắn, nâng tay hắn lên đang định hôn vào mu bàn tay. Lại bị thiếu niên ngăn lại. Hắn cúi lưng, dùng hai tay nâng mặt thanh niên lên, cúi đầu hôn lên đôi môi thanh niên.
Trong lúc đối phương nghi hoặc, thiếu niên nhẹ nhàng cạy mở bờ môi của hắn, đầu lưỡi xâm nhập vào trong.
Thanh niên luôn luôn cứng nhắc hô hấp trở nên trầm trọng, con ngươi bình tĩnh phiếm khởi gợn sóng. Ngay lúc tay hắn tiếp cận hông thiếu niên, đối phương ly khai bờ môi của hắn. Nhưng giữa hai đầu lưỡi vẫn còn đính một sợi chỉ bạc.
Hai tay thanh niên bắt được chân thiếu niên, khuôn mặt lạnh lùng cứng nhắc như sắt thép xuất hiện một tia ôn nhu, trong con ngươi thâm u lộ ra khát vọng mãnh liệt.
“Randolph......” Lance nhẹ nhàng mở miệng,“Nhất định phải thắng lợi. Vì ta.”
“Tuân mệnh, nữ vương bệ hạ của ta.”
Mười giờ sáng, diễn tập chính thức bắt đầu. Bởi vì là diễn tập đạn nửa thật, để tránh cho bị chiến hỏa ngộ thương, nhóm Ủy viên và trọng tài của liên hợp diễn tập cùng giới truyền thông đều sẽ ở tại hải đảo phía Nam bán đảo So Lý, thông qua vệ tinh quan khán lần diễn tập này.
Song phương đã sớm bố tốt trận thế, đầu tiên sẽ là hải chiến. Quân Liên Minh phải xông phá phòng tuyến trên biển của quân Đế Quốc tiến công vào đất liền.
“Quan chỉ huy hải quân của Đế Quốc là Harry * Eric.” Phát thanh viên chuyên đề xinh đẹp trong bộ tây trang màu trắng đứng trước màn ảnh hướng mọi người giới thiệu tư liệu nhân viên hải quân.
“Hắn là học viên năm hai của học viện hải quân hoàng gia Đế Quốc, mang huyết thống hoàng thất hắn luôn luôn phóng đãng bất kham, trong quốc nội chuyện xấu không ngừng, nhưng trong giải thi đấu quân sự thanh thiếu niên quốc tế lại thắng được vô số giải thưởng.” Phát thanh viên liệt kê liên tiếp các giải thưởng. Giúp lão các tướng quân ở đây có cái nhìn sơ bộ với cuộc chiến này.
“Thi đấu quân kì hải quân là hạng mục sở trường của hắn nga.” Một lão tướng quân mặc quân phục hải quân Đế Quốc trên mặt lộ ra thần sắc đắc ý. Mà hiệu trưởng học viện Đại Đông Hải ngồi bên cạnh cũng không cam yếu thế nói: “Vân Thư của chúng ta cũng không kém.”
“Nhưng lần trước tại hội chợ quân sự, bọn họ đã phân ra cao thấp.”
“Thực xin lỗi, quân kì và thực chiến là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.”
Mắt thấy hai người phẫn nộ, bộ dáng muốn đánh nhau, phát thanh viên đành phải ý bảo phát quảng cáo chen vào.
Trên mặt biển một mảnh tĩnh lặng, nhưng kỳ thật chiến đấu dưới đáy biển đã bắt đầu. Trên tàu chỉ huy Liên Minh dưới đáy biển, trinh sát viên phát ra báo cáo khẩn cấp, “Phía trước phát hiện rất nhiều vật thể kim loại, đang tiến gần đến hướng chúng ta.”
Vân Thư nhìn màn hình, hạm đội bọn họ lấy chủ hạm làm trung tâm hình thành đội hình tam giác đi tới. Mà ngay trước mũi nhọn, một mảng lớn điểm đỏ nhấp nháy đang tới gần. Dần dần hình thành thế bao vây.
“Đáng giận! Bọn họ muốn bao vây chúng ta sao?” Phó quan bên người nói.
“Đừng kích động!” Vân Thư đứng lên, “Đây là ngư lôi trận. Địch nhân muốn cho chúng ta sinh ra ảo giác bị bao vây.” Hắn chỉ vào màn hình hiển thị ngư lôi trận, “Phó quan, ngươi xem, đám ngư lôi này phân bố không đồng đều, chỗ thì dày đặc, chỗ thì lơi lỏng, ngươi nói đây là vì cái gì?”
“Là vì chiến hạm địch nhân giấu bên trong trận?” Phó quan trong lòng cả kinh, trừng màn hình hiển thị bố cục ngư lôi trận.
“Không sai. Vậy ngươi nói bọn họ giấu ở chỗ nào?”
“Tại địa phương dày đặc đi. Chiến hạm và ngư lôi cùng nhau đi tới, cho nên sẽ có vẻ đặc biệt dày đặc.”
Vân Thư lắc đầu, “Lấy tính cách Harry, tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Rất rõ ràng. Hơn nữa ngư lôi cũng sẽ trở ngại chiến hạm đi tới.”
Hắn ngẩng đầu, vung tay lên, “Toàn hạm đội theo hình chữ nhất, tiếp tục đi tới, mở hệ thống gỡ mìn, tất cả pháo trên chiến hạm chuẩn bị sẵn sàng.”
Phó quan từ máy liên lạc đem mệnh lệnh phát ra, toàn thể chiến hạm hải quân Liên Minh từ chiến trận hình tam giác chuyển thành chiến trận hình chữ nhất, tiếp tục đi tới. Mà ngư lôi đụng tới sóng gỡ mìn phát ra lập tức nổ tung ở tiền phương.
Các điểm đỏ trên màn hình cơ bản dần mất đi, còn lại chính là chiến hạm hải quân Đế Quốc.
Vân Thư nhìn màu đỏ biểu thị chiến hạm trên màn hình, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, vốn luôn luôn nội liễm, trong mắt hắn chợt lóe quang mang tự tin.
Hãy chờ xem, lần này hắn nhất định không thua.