Quân Bất Kiến Quân

Chương 3: Sắt thủy đình




Ấn tượng đầu tiên của luyến nhân đối với hoàng cung chính là ── lớn, quá lớn, vương phủ đã muốn phi thường to lớn, có hồ, có núi, còn có mười mấy cái vườn, chính là trong hoàng cung đều là núi thật nước thật, một hồ lớn tự nhiên. Luyến nhân tuy rằng không thể nhìn thấy hết từng cái vườn, nhưng y đoán rằng ít nhất cũng phải có hơn trăm cái.

Buổi chiều liền đi theo Vương gia vào cung, Vương gia mang theo y đi rất nhiều địa phương, dành cả một ngày cùng y đi dạo.

Vừa rồi một đại công công truyền đến, nói là Vương gia phải đi Từ Thục Uyển gặp người, cho nên hiện tại một mình luyến nhân nhàm chán ngồi ở một cái đình nhỏ bên hồ, chờ Dung Diễn trở về. 

Tại đây đều phải làm theo quy củ trong hoàng cung, hiện tại không có Vương gia bên người, luyến nhân có chút bất lực, đâu cũng không dám đi, chỉ có thể tại cái đình nhỏ này lẳng lặng chờ. Nhìn đến hồ nước xanh biếc êm ả tùy theo gió thổi mà nhẹ nhàng khởi cuộn sóng, vốn là rất đẹp, nhưng là xem lâu cũng thực nhàm chán.

Nghe thấy có tiếng bước chân tới gần, luyến nhân tưởng Dung Diễn đã trở lại, người còn chưa có xoay liền hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập ý cười, lúc thấy rõ mặt người tới, mới phát hiện người đứng ở bên không phải Dung Diễn.

Người đến là một nam tử thành thục thoạt nhìn so với Dung Diễn lớn hơn vài tuổi, tướng mạo so với Dung Diễn còn muốn tuấn mỹ vài phần, bất quá ngũ quan cùng Dung Diễn có vài phần giống nhau, điểm khác chính là người này toàn thân cao thấp đều có một loại khí phách cao quý vương giả. Mặt nam tử vô biểu tình nhìn luyến nhân, so với Vương gia nhà mình thoạt nhìn còn có uy nghiêm nhiều lắm.

Dung Diệp nhìn thấy trước mặt xuất hiện một tiểu thiên hạ, bộ dáng thập phần tinh xảo, nhưng vẫn là hình hài của một đứa nhỏ, đáng yêu đến nỗi làm cho người ta cảm thấy kinh tâm động phách, gương mặt này tiếp qua vài ba năm nhất định trở thành nhan sắc khuynh quốc khuynh thành. Tiểu giai nhân nhìn thấy hắn chân tay liền luống cuống, nhưng cũng không quỳ xuống làm lễ, giống như không biết làm sao mới hợp quy củ, hiển nhiên cũng không biết thân phận của hắn.

Một bên Phúc Y hảo tâm giải vây cho tiểu gia hoả: "Phía trước ngươi chính là Hoàng Thượng, còn không mau hành lễ."

Nghe ra được, tiểu phúc tử thích tiểu gia hoả này, thanh âm cũng không giống bình thường đối người khác nói những lời như thế, ngược lại phóng thấp thanh âm sợ làm kinh động tiểu gia hoả. Nhưng hiển nhiên là tiểu gia hoả này vẫn bị hoảng sợ, lập tức bùm một cái quỳ xuống.

"Tiểu nhân... Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân không biết là Hoàng Thượng đến, tiểu nhân thỉnh an Vạn tuế gia."

Luyến nhân bị dọa sợ đến mức gan muốn theo miệng nhảy ra ngoài. Ông trời a, đây là Hoàng Thượng, Vương gia chính là muốn hướng người này cầu ban cho thánh chỉ sao? Xem sắc mặt Hoàng Thượng âm lãnh, không giống như là một người thấu tình. Luyến nhân miên man suy nghĩ, trong lòng đã muốn biến việc cầu thánh chỉ tứ hôn thành một chuyện dao động. 

"Đứng lên đi, trẫm không trừng trị tội của ngươi."

Dung Diệp nhìn thấy tiểu gia hoả trước mắt cả người sợ đến cứng như bức tượng lại không ngừng run rẩy. Bình thường thì không đến nỗi bởi vì việc nhỏ này mà trị tội một nô tài, chính là hắn cái gì cũng sẽ không nói, nô tài bên cạnh nhận thức lo lắng đề phòng một lúc cũng không tính trừng phạt.

Luyến nhân ngẩng đầu nhìn coi sắc mặt hai người, bộ dáng thật sự không giống như là muốn trị tội mình mới chậm rãi đứng lên cúi đầu đứng ở một bên, cố gắng làm cho sự tồn tại của chính mình trở nên nhỏ bé hết mức có thể.

"Ngươi gọi là gì?"

Luyến nhân đầu tiên là sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại đây Hoàng Thượng là hỏi chính mình, lại vội vàng quỳ xuống nói: "Hồi bẩm Hoàng Thượng, tiểu nhân họ Luyện tên Quân."

"Nga? Thật sự có họ như vậy? Nếu vậy... Ngươi không phải con nhà bình thường?" Ngẩng đầu nhìn Luyện Quân liếc mắt một cái: "Luyện Quân? Nhưng ta gặp dòng họ này không nhiều lắm. Tổ tiên ngươi là người ở nơi nào?"

"Hồi bẩm Hoàng Thượng, tiểu nhân nguyên quán Tô Châu, chỉ là một quê nhà bình thường, hiện tại làm thư đồng tại vương phủ của Lục Vương gia."

"Tô Châu... Là một địa phương tốt."

Dung Diệp nhìn thấy tiểu gia quỳ trên mặt đất, bị chính mình hoảng sợ lại nhảy dựng, y còn nhỏ cũng rất hiểu lễ nghi đúng mực, tuy rằng sợ đến phát run cũng không làm mất thể thống, trong lòng đối y đánh giá không hề thấp: "Đứng lên mà nói đi, không cần như vậy câu nệ, người nào cũng như nhau."

"Tiểu nhân là một dân thường, không dám vọng tưởng gặp mặt Hoàng Thượng."

Chính y ở trong vương phủ này vài năm làm thư đồng, quy củ đối quan lớn trong vương phủ hiểu được một ít, trước khi tiến cung Vương gia cũng dạy y một ít. Nếu không lúc này chỉ sợ đã quân tiền thất nghi, vạn nhất Hoàng Thượng mất hứng mạng nhỏ của chính mình cũng không đảm bảo được.

"Không quan hệ, hãy bình thân."

Ngữ khí như trước là lạnh lùng thản nhiên, nghe không ra hỉ nộ, nhưng là nói lý so với ngày thường nhiều hơn một ít: "Đây là thánh chỉ, không ai dám hàng tội của ngươi, trẫm muốn nhìn mặt của ngươi."

Nghe xong lời này luyến nhân mới nhẹ nhàng đứng lên. Hoàng Thượng đã nói là thánh chỉ, tuy rằng không nghĩ bị Hoàng Thượng nhìn đến mặt, cũng không có thể kháng chỉ không tuân. Vương gia hiện tại không ở nơi này, luyến nhân sợ nói một câu, làm một hành động không tốt liền bị Hoàng Thượng chán ghét.

"Ngẩng đầu lên."

Vừa rồi một phút ngắn ngủi kìa nhìn thấy thật sự không đủ, hắn còn muốn nhìn lại khuôn mặt nhỏ nhắn như búp bê kia.

Luyến nhân chậm rãi ngẩng đầu, nghĩ muốn cúi đầu lại không dám kháng chỉ, lại không có biện pháp thoải mái nâng lên, chỉ có thể gồng hai vai, cổ hơi co lại, hai tay nhỏ bé ở sau lưng dùng sức xoắn tay áo.