Có người từng nói qua, so sánh với sự thanh tỉnh của đàn ông, phụ nữ có lý tính thế nào cũng sẽ có vài lần điên cuồng, chính là vài lần điên cuồng này sẽ làm phụ nữ hoặc là phú quý quang vinh, hoặc là điên cuồng thất vọng. Nhiều khi sẽ không có sự lựa chọn thứ ba. Bởi vì sau lưng sự điên cuồng kia sẽ mang tới kết quả cực đoan.
Hiện tại Tô Thấm chính là như thế!
Không cần biết trước kia có mục đích gì, nhưng hiện tại Tô Thấm thật rõ ràng, cuộc đời của mình không thể không có Tô Mộc. Phụ nữ như nàng, không có bối cảnh, nếu không tìm được gốc đại thụ chiếu cố, nhân sinh tuyệt đối vô cùng bi thảm. Sự kiện Hoàng Bỉnh trước đó chính là chứng minh chuẩn xác nhất.
Tô Thấm, có chuyện gì không?
Tô Mộc mỉm cười hỏi.
Ở trong lòng Tô Mộc, sức chống cự đối với vị mỹ nữ này ngày càng yếu. Không phải hắn không muốn chống cự, mà bởi vì nghĩ tới sau lưng sự chống cự kia ẩn chứa bất đắc dĩ cùng phiền toái, hắn liền không cách nào nổi lên ý tứ đối kháng. Huống chi trong vấn đề của phụ nữ, Tô Mộc luôn thừa hành theo một nguyên tắc, không bắt buộc cũng sẽ không cự tuyệt.
Nghe nói anh đã nhậm chức rồi phải không? Thế nào, đi ra ngoài đi, tôi mời anh ăn bữa tiệc lớn.
Tô Thấm nói.
Tôi đã ăn cơm trưa.
Vậy cơm tối đây?
Tô Thấm vẫn không bỏ qua.
Cơm tối vẫn chưa có tính toán.
Tô Mộc cười nói.
Vậy thì tốt lắm, buổi tối tôi nấu cơm, anh không được tới trễ, hơn nữa tối nay tôi còn có lễ vật thần bí tặng cho anh, anh nhất định sẽ thích. Cứ vậy đi, anh đã biết nhà tôi ở đâu, tan sở đi thẳng tới là được.
Tô Thấm nói xong lập tức cúp điện thoại, giống như sợ hãi bị Tô Mộc cự tuyệt.
Tô Mộc cầm di động, bất đắc dĩ cười, cũng không để trong lòng.
Buổi trưa trôi qua thật nhanh.
Trong khoảng thời gian này ngoại trừ nghiên cứu án kiện của Thạch Trung Vũ, Tô Mộc còn đặc biệt gọi Hoạt Văn Thắng vào phòng, đem toàn bộ hoạt động của phòng đốc tra suốt mấy năm nay giới thiệu qua một lần. Mà nhiệm vụ này rơi xuống trên người làm Hoạt Văn Thắng thật phấn chấn. Đây là cơ hội của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Sự thật chứng minh Hoạt Văn Thắng đáng tin tưởng hơn Phan Đóa Nhi cùng Cao Viện Viện. Chỉ cần là hạng mục từng thực hiện, hoặc là mệnh lệnh do tỉnh ủy truyền đạt, Hoạt Văn Thắng đều thành thục như nắm rõ trong tay mình.
Không cần xem thường những hạng mục này, bởi vì sau lưng đều đại biểu một tầng hàm ý. Chỉ cần hiểu rõ hàm ý, sẽ biết phương diện chính sách của tỉnh ủy có quyết định như thế nào.
Trong lúc này điện thoại không ngừng vang lên, đều là gọi điện tới chúc mừng.
Kỳ thật cũng không có gì đáng chúc mừng!
Trước kia Tô Mộc là thực quyền cấp chính xứ, là nhân vật nhất ngôn cửu đỉnh dưới cơ sở, hiện tại thì sao? Đi vào phòng đốc tra tỉnh ủy, quản lý vài người, quyền nói chuyện hạ thấp nghiêm trọng. Nếu theo phương diện này mà nói, điều động như vậy cũng không tính là thăng chức, mặc dù là cùng cấp nhưng lại có ý tứ biếm hàng.
Nhưng không sao cả, Tô Mộc vẫn thật thản nhiên.
Bên trong phòng.
Có lẽ vì cố ý bố trí, căn phòng trang trí theo phương tây hóa, khăn bàn màu trắng, ngọn nến thiêu đốt, hai phần thịt bò, rượu đỏ động lòng người. Đặt mình trong bầu không khí thế này nếu không cảm thấy cao hứng cũng không được. Nếu một người đàn ông chuẩn bị hoàn cảnh như vậy cho một cô gái, tin tưởng cô gái kia tuyệt đối cảm động vô cùng.
Nhưng hiện tại là Tô Thấm chuẩn bị cho Tô Mộc!
Trường hợp trịnh trọng như vậy, chẳng lẽ cô gặp được chuyện gì tốt trong đài truyền hình hay sao?
Tô Mộc mỉm cười hỏi.
Đương nhiên là có chuyện tốt.
Tô Mộc yêu kiều nói, nhưng nàng lại không nói rõ là chuyện gì. Kỳ thật đúng là có chuyện tốt, bởi vì đài truyền hình tỉnh hôm nay chẳng những tăng thêm tiền lương cho Tô Thấm, còn an bài thêm một thân phận phụ cho nàng, đảm nhiệm chức phó chủ nhiệm một văn phòng.
Đây là tín hiệu!
Đây là Khương Lan hồi báo Tô Mộc!
Hồi báo như vậy, một cô gái chủ trì trải qua nhiều sóng gió như Tô Thấm làm sao có thể không hay biết?
Tất cả chuyện này đều do Tô Mộc tạo ra cho nàng!
Ở trong lòng Tô Thấm hiểu thật rõ, bởi vì sự kiện Hoàng Bỉnh, chờ đợi nàng chỉ có hai loại kết quả. Hoặc là thuận theo, từ nay về sau trèo lên con thuyền lớn của Hoàng Ấn Đường. Nhưng phải trả giá đại giới đó là triệt để lưu lạc. Chẳng những phải hầu hạ Hoàng Bỉnh, còn phải hầu hạ cha của hắn, thậm chí còn bị hai người xem như vật phẩm, tùy tiện dùng hầu hạ những quan chức khác.
Đây mà cũng gọi là “huy hoàng phú quý”?
Nhưng Tô Thấm hoàn toàn không muốn làm chuyện này. Nhưng nếu nàng không muốn làm, nàng sẽ bị chèn ép tận cùng, cuối cùng nếu có cơ hội nghỉ việc rời khỏi đài truyền hình đã là tốt nhất, chỉ sợ kết quả cuối cùng là bị Hoàng Bỉnh bắt lấy, nếu thật sự là như thế còn khó sống hơn cả giết nàng.
Mà bây giờ Tô Thấm chẳng những thoát khỏi hai loại kết quả kia, ngược lại còn đạt được huy hoàng hơn ngày trước.
Đây mới là phú quý huy hoàng mà Tô Thấm muốn đạt được!
Nghĩ tới đây, vẻ mặt Tô Thấm càng thêm động lòng người.
Cảm nhận được hơi thở của Tô Thấm càng nặng nề, Tô Mộc bắt đầu đánh giá nàng. Không thể không nói hôm nay nàng thật sự dụng tâm lương khổ, xây dựng ra bầu không khí lãng mạn không nói, còn mặc trang phục có tính hấp dẫn như thế.
Một bộ quần áo trắng, cổ áo hở ra, bên trong lộ ra phong tình tràn đầy!
So sánh với mỹ thực trên bàn, Tô Thấm mới thật sự là sắc thái thanh tú.