Ở trong lòng những nhà vô sản thế hệ trước, lập trường có thể khác nhau, câu nói của thái tổ lão nhân gia chính là mẫu mực cho luận chứng này. Tư tưởng đế vương bên ngoài vô đảng, bên trong đảng vô phái, chỉ cần vấn đề nguyên tắc tổng thể không sai, như vậy cho phép lập trường khác nhau. Nhưng cho dù lập trường khác nhau, phương diện tình cảm cũng không tới nỗi tuyệt đối không thân.
Thế hệ trước kết xuống cảm tình từ trong núi thây biển máu, tuyệt đối không phải nói gạt bỏ liền có thể bỏ qua.
Cảm tình của Từ lão đối với Quan lão, Tô Mộc không có cách nào hoàn toàn lĩnh hội. Nhưng hắn cũng không muốn làm, hiện tại nếu hắn đã giải quyết chuyện gia đình Quan Ngư, như vậy cần đi ngủ để thả lỏng tinh thần. Đợi sau khi tỉnh ngủ lại đi bái phỏng vài vị lão nhân gia, đương nhiên chuyện trọng yếu nhất là đi tới chỗ Ngô Thanh Nguyên.
Một đêm yên lặng trôi qua.
Đợi sáng hôm sau, Tô Mộc ăn điểm tâm cùng Từ Trung Nguyên, sau đó rời khỏi biệt viện Tây Sơn khởi hành đi tới chỗ Chu Phụng Tiền. Nói thế nào sau này muốn làm việc tốt trong tỉnh Giang Nam, không thể ly khai khỏi Chu Phụng Tiền. Phương Nhai là người của hắn, là một cây định của đoàn hệ đánh vào Giang Nam, là nhân vật lĩnh quân.
Tô Mộc gặp Chu Phụng Tiền trong một công viên, hắn đang đánh Thái Cực quyền, động tác lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, nhìn vào có một loại mỹ cảm độc đáo. Khi Tô Mộc đi tới gần cũng cảm giác xung quanh có rất nhiều người, chỉ cần mình có động tác gì bất thường, tuyệt đối sẽ bị xử lý ngay tại chỗ.
Làm cho Tô Mộc có chút ngoài ý muốn chính là vào giờ này Trịnh Kinh Luân cũng có mặt.
Vị sư huynh này của hắn, thật sự vô cùng xuất quỷ nhập thần.
Nhưng ngẫm lại cũng rất bình thường, nói thế nào Trịnh Kinh Luân cũng là nhân vật đại biểu đoàn hệ, tự nhiên có thể tới đây. Huống hồ bối cảnh của Trịnh Kinh Luân cũng như Tô Mộc, đều là vị đại phật Ngô Thanh Nguyên. Địa vị của Ngô Thanh Nguyên trong giới kinh tế học không ai có thể nghi ngờ, có mối quan hệ này, Chu Phụng Tiền sẽ nhìn Trịnh Kinh Luân với ánh mắt khác.
Tiểu sư đệ, cậu biết không, hiện tại cậu xem như có chút danh khí trong thủ đô rồi.
Trịnh Kinh Luân cười tủm tỉm nói.
Hai người đứng cạnh nhau xem Chu Phụng Tiền đánh quyền.
Sư huynh, lời này của anh là có ý gì? Sao tôi nghe không hiểu đây?
Tô Mộc nghi hoặc hỏi.
Nghe không hiểu sao? Kỳ thật rất đơn giản, hiện tại cậu được mọi người xưng tụng là đệ nhất thư pháp gia trong thủ đô. Ai bảo lúc trước cậu phong tao như vậy, viết bốn loại tự thể cho hội quán Bát Kỳ, mỗi loại tự thể trình độ tinh thâm như thế. Hoặc là nói có ai am hiểu nhiều loại tự thể như cậu, danh hào đệ nhất thư pháp gia hoàn toàn là xứng đáng thôi.
Trịnh Kinh Luân cười nói.
Không ngờ là việc này!
Nhắc tới việc này Tô Mộc chợt hồi tưởng, lúc ấy mình viết chữ tặng cho Hoàng Phủ Thanh Phong. Không ngờ hành động đó lại kiếm được danh hào đệ nhất, thật sự ngoài ý muốn. Nhưng nhắc tới việc này lại làm cho hắn nhớ tới Hoàng Phủ Thanh Phong, không biết nàng hiện tại thế nào?
Sư huynh, thật sự không đảm đương nổi!
Tô Mộc cười xua tay.
Làm sao lại không đảm đương nổi, tiểu tử, cầm đi.
Nói xong Trịnh Kinh Luân đưa qua một cây quạt:
Nghe kỹ cho tôi, chờ rảnh rỗi lập tức viết vài chữ lên cây quạt này cho tôi đó.
Sư huynh có lệnh, sao dám không theo?
Tô Mộc không chút do dự nhận lấy.
Biện pháp lấy lòng Trịnh Kinh Luân thế này, Tô Mộc rất thích. Nên nhớ chỉ cần Trịnh Kinh Luân lộ ra ý muốn có một cây quạt như thế, không biết sẽ có bao nhiêu người tặng tới cho hắn. Hiện tại hắn muốn Tô Mộc viết chữ lên quạt, ý tứ này thật đáng giá cân nhắc.
Ngay khi Tô Mộc vừa tiếp nhận cây quạt, ngón tay vô tình chạm lưng bàn tay Trịnh Kinh Luân. Ngay nháy mắt va chạm, trong lòng Tô Mộc la hoảng lên. Đúng hay sai vậy? Đêm qua dung hợp xong năng lượng ngọc thạch, làm cho quan bảng hoàn thành biến chất, uy lực thứ tám đã hoàn toàn lộ ra!
Uy lực thứ tám hiện ra hai chữ lớn: nhân mạch, cùng với những chi tiết sau hai chữ nhân mạch, thật sự làm Tô Mộc vui mừng lẫn ngoài ý muốn.
Uy lực thứ tám: nhân mạch!
Đoàn hệ Tần Mông, Ủy ban phát triển và cải cách Tào Côn, An Nam thị Lâm Vi Vinh…
Lấy Trịnh Kinh Luân làm bắt đầu, bên dưới xuất hiện rậm rạp tên người, hình thành dáng vẻ như kim tự tháp, từ trên xuống bắt đầu lan tràn mở ra, hình thành một đại thụ che trời.
Đây là cây nhân mạch thuộc về Trịnh Kinh Luân!
Chỉ cần nắm giữ cây nhân mạch này, Tô Mộc có thể chuẩn xác biết được nhân mạch của Trịnh Kinh Luân rộng tới đâu, bên dưới có ai, lại có ai là người của Trịnh Kinh Luân. Cây nhân mạch càng thêm chuẩn xác so với những người gọi là đứng thành hàng, là tư liệu gì đó. Chỉ cần có tên xuất hiện trên cây nhân mạch, tuyệt đối sẽ không xuất hiện trên cây nhân mạch của người khác, mà nếu có xuất hiện, ý nghĩa lập trường của người kia không đủ kiên định, tuyệt đối là kẻ hai mặt. Căn cứ theo cây nhân mạch này có thể đem người đó gạt bỏ ra ngoài.
Đương nhiên, loại tình huống như thế căn bản là không phát sinh.
Bởi vì nhân mạch thuộc về ai là của người đó!
Tỷ như nhân mạch của Trịnh Kinh Luân tuyệt đối là dòng chính của hắn. Không thể phủ nhận những người xuất hiện theo hình dạng kim tự tháp từ trên xuống dưới cũng chứng tỏ hắn đi gần với ai hơn.
Uy lực thứ tám quả thật nghịch thiên!
Đáy lòng Tô Mộc mừng như điên, uy lực thứ tám này không phải vật bài trí. Không cần biết là trong cơ quan hay đang ở dưới cơ sở, anh muốn triển khai tốt công tác nhất định phải nắm giữ càng nhiều tin tức. Tỷ như Tô Mộc nhờ Trịnh Mục tìm hiểu tin tức về tư liệu của Thịnh Kinh thị cùng tỉnh Giang Nam, tính chân thật thế nào thì không nhắc tới, chủ yếu là còn thiếu rất nhiều.
Hiện tại thì sao?
Có được uy lực thứ tám trong quan bảng, chỉ cần Tô Mộc muốn, chỉ cần hắn nhận thức một người nào, là có thể rất nhanh biết được cây nhân mạch của người này, dùng thời gian ngắn nhất nắm giữ ai là người của hắn. Dưới điều kiện như thế, Tô Mộc triển khai công tác sẽ càng thêm thành thạo.
Nghĩ gì vậy?
Trịnh Kinh Luân hỏi.
Không có gì, đúng rồi, sư huynh, tôi chuẩn bị đi gặp lão sư, anh đi không?
Tô Mộc hỏi.
Tôi không đi, hôm qua mới qua đó, nhưng tiểu tử cậu nên đi thôi, cậu đi thăm lão sư quá ít. Nhưng lão sư lại thích cậu nhất, thật không biết tiểu tử cậu cấp thuốc mê gì cho lão sư.
Trịnh Kinh Luân cười nói.
Làm gì có, đó là lão sư biết ai đối tốt với ngài. Hắc hắc, sư huynh, lần này tôi qua đây là muốn thi nghiên cứu sinh với lão sư, không biết có phiền toái hay không. Anh cũng biết tôi không có nhiều thời gian học tập bên cạnh lão sư.
Tô Mộc nhíu mày nói.
Chuyện nhỏ thôi, với trình độ hiện tại của cậu, làm tiến sĩ còn dư dả nói chi tới nghiên cứu sinh thạc sĩ. Không có việc gì, nếu lão sư muốn cậu thi nhất định đã có biện pháp ứng phó. Chẳng qua giống như phương pháp lưu hành hiện giờ, hàng năm bỏ ra vài ngày đi tham gia cuộc thi huấn luyện. Dù sao cậu chỉ là cần bằng cấp mà thôi, trình độ của cậu đã rõ ràng, có thể vượt qua khảo nghiệm.
Trịnh Kinh Luân tùy ý nói.
Vậy còn dễ nói.
Tô Mộc gật đầu.
Khi hai sư huynh đệ còn đang nói chuyện phiếm, Chu Phụng Tiền đã đánh xong Thái Cực quyền, lau mồ hôi đi tới chỗ hai người. Hai người vội vàng đứng lên nghênh đón.
Tiểu tử, cuối cùng đã chịu tới thủ đô vấn an lão nhân gia này, nói nghe xem, chuyện của Quan Ngư là sao vậy?
Chu Phụng Tiền vừa gặp liền hỏi, khiến cho Tô Mộc có chút bất đắc dĩ.
Sớm đã biết Chu Phụng Tiền không thể nào không biết chuyện của Quan Ngư, bởi vì nàng đã nhận thức hắn làm ông nội. Mà trong nhà nàng phát sinh chuyện lớn như vậy, nếu Chu Phụng Tiền không hay biết, có thể sao? Hơn nữa Tô Mộc cũng biết Chu Phụng Tiền sẽ không điều tra thân phận của Phạm Khương Dụ, bởi vì người hắn yêu thích là Quan Ngư. Chính bởi vì vậy hắn sẽ không tùy tiện điều tra chuyện riêng tư của người khác.
Ai ngờ hắn không điều tra, đột nhiên lại xuất hiện một Quan Vân Độ.
Lý Nhạc Thiên có thể đoán được quan hệ giữa Quan Ngư cùng Quan Vân Độ, Chu Phụng Tiền làm sao không biết?
Chu lão, kỳ thật sự tình là như vậy…
Tô Mộc thuật lại mọi chuyện, có chút bất đắc dĩ cười nói:
Cho nên hiện tại Quan Ngư thế nào tôi còn không rõ lắm. Nhưng tôi nghĩ gia đình của họ hẳn đã giải thích xong hiểu lầm, nếu giữa Quan Vân Độ cùng Phạm Khương Dụ còn cảm tình, sẽ nhanh chóng sum họp mà thôi.
Chu Phụng Tiền lần đầu tiên nghe được chuyện này, dù Tô Mộc không nói rõ là hiểu lầm thế nào, nhưng chỉ cần biết vậy là đủ rồi. Hơn nữa Chu Phụng Tiền cũng không ngờ Quan Ngư là cháu gái của Quan lão.
Thật đáng thương cho a đầu kia!
– Tô Mộc, có chuyện cần cậu đi làm…