Tâm tình của Quan Vân Độ thật khó thể hình dung. Hiện tại hắn cảm giác mình rơi vào địa phương băng tuyết ngập trời, làm cho hắn muốn phát điên. Nhưng cuối cùng hiện thành vẻ tươi cười chua sót.
Tức giận? Hắn có tư cách sao?
Xúc động, hắn có tư cách sao?
Vợ cũ của mình có lẽ bởi vì hành động của mình năm xưa mà bệnh nặng như vậy. Ngồi bên giường là con gái của mình, từ khi nàng sinh ra tới bây giờ mình chưa từng làm tròn trách nhiệm làm cha. Nếu làm gì không nên, bản thân mình còn muốn cho mình một cái tát.
Tiểu Ngư nhi…
Đừng gọi tôi như vậy, tôi không muốn nghe.
Quan Ngư quả quyết nói, sắc mặt vô cùng băng sương.
Quan Ngư!
Tô Mộc xuất hiện ở cửa, nhìn Quan Ngư thấp giọng hô.
Có lẽ vì Tô Mộc xuất hiện, sắc mặt Quan Ngư dịu dàng hơn không ít, nhưng tư thế bất khuất không có gì biến hóa, vẫn ngồi yên nắm chặt tay mẹ nàng.
Quan chủ tịch, Quan Ngư còn nhỏ, có một số việc còn chưa suy nghĩ kỹ càng, ông cho nàng thời gian.
Tô Mộc chậm rãi nói.
Tôi biết!
Quan Vân Độ cảm kích nhìn Tô Mộc, biết nếu không có Tô Mộc xuất hiện hắn cũng không biết mình nên nói gì, nếu cứ để không khí mãi cứng ngắc như thế hắn thật sự cảm thấy sống một ngày không bằng một năm.
Tiểu Ngư nhi, cha có thể nói vài câu với mẹ con được không.
Quan Vân Độ nhìn Quan Ngư hỏi.
Ông…
Đương nhiên có thể, Quan chủ tịch, ông cứ tự nhiên.
Tô Mộc trực tiếp ngắt lời Quan Ngư, kéo nàng đi ra ngoài. Quan Ngư không hề có ý tứ phản kháng, mặc cho Tô Mộc kéo nàng đi ra phòng bệnh.
Trong chớp mắt nơi này chỉ còn lại hai người.
Quan Vân Độ ngồi cạnh giường bệnh vợ cũ, lẳng lặng đợi chờ.
Thật sự không có chuyện gì chứ?
Tô Mộc hỏi.
Em không sao, em chỉ có chút không quen người đàn ông kia, cũng không có gì oán hận. Hiện tại em chỉ hi vọng mẹ khỏe lại, chỉ cần mẹ em không việc gì, chuyện gì em cũng nguyện ý làm. Tô ca, anh nói mẹ em sẽ không sao đi?
Quan Ngư thấp giọng hỏi.
Sẽ!
Thật sao?
Sao vậy? Chẳng lẽ em không tin anh sao? Nên nhớ Tô ca của em là đại quốc thủ. Bệnh của dì Phạm cứ giao cho anh, chẳng qua hiện tại chưa thể nói ra. Quan Ngư, kỳ thật mấy năm nay dì Phạm quá vất vả, cho nên…
Em biết anh muốn nói gì, em không sao cả. Chỉ cần mẹ em khỏe lại, em nguyện ý nhận thức ông ấy.
Vậy là tốt rồi!
Hi vọng người có tình sẽ thành thân thuộc!
Tô Mộc nhìn vào phòng, thấy Quan Vân Độ nắm tay Phạm Khương Dụ, nhìn khuôn mặt đã có chút già đi của bà, nhưng khí chất vẫn mê người, tâm tình hắn chợt kích động. Cả trái tim hắn mãi tới bây giờ vẫn không cách nào an tĩnh lại.
Khương Dụ, anh đã tìm được em. Em biết không? Vì muốn tìm em, nhiều năm nay anh thật sự bận rộn. Chỉ cần anh tới một địa phương, đều nghĩ đi tìm em. Nhưng mỗi lần đều đầy hi vọng mà đi, thất vọng mà về. Nhưng anh chưa từng buông tha qua bao giờ. Chỉ cần anh không chết sẽ tiếp tục tìm kiếm mãi.
Khương Dụ, chuyện năm đó là anh làm sai, đều là lỗi của anh. Anh biết bây giờ nói lời này đã muộn, nhưng anh vẫn muốn nói, anh chỉ muốn cho em hiểu được, ban đầu anh chưa từng muốn rời khỏi em. Cho dù đã ly hôn, anh vẫn tưởng niệm em. Anh vẫn là anh, vẫn là anh của lần đầu tiên chúng ta gặp mặt. Anh chưa bao giờ quên em!
Anh đã nhìn thấy Quan Ngư, thật không nghĩ tới khuôn mặt con bé giống em lúc còn trẻ như đúc, nhìn thấy con bé chẳng khác gì thấy em. Trong nháy mắt con gái chúng ta đã lớn như vậy, nhưng người làm cha như anh thật sự thấy thẹn với con nó. Anh không phải là người chồng, là người cha tốt, anh thật sự thất bại.
…
Như đã hoàn toàn đắm chìm trong hồi ức, Quan Vân Độ lẩm bẩm, nước mắt chảy xuống rơi lên bàn tay Phạm Khương Dụ. Hắn không hề lưu ý tới bàn tay kia đang khẽ run lên, mặc dù thật mỏng manh nhưng thật sự run rẩy lên.
Quan Ngư đứng bên ngoài phòng bệnh, nước mắt ướt đẫm.
Tô Mộc biết mình là người ngoài, không thích hợp tiếp tục lưu lại nơi này. Nên biết đều đã biết, nên tới cũng đã tới, như vậy kế tiếp hắn nên rời đi, tin tưởng gia đình của họ có thể hòa thuận như trước.
Quan Ngư, anh phải đi, nơi này có Quan chủ tịch sẽ không có việc gì. Trong hai ngày này anh sẽ tranh thủ chuẩn bị, trợ giúp dì Phạm chữa bệnh. Em cứ trực tiếp nói với dì là được, để dì thoải mái buông lỏng tinh thần.
Dạ, Tô ca, anh đi thong thả!
Tốt lắm, đừng tiễn nữa, em quay vào đi.
Đi ra khỏi bệnh viện, nhìn thấy thời gian còn sớm Tô Mộc gọi điện cho Từ Trung Nguyên. Khi hắn nghe tin Tô Mộc đã tới thủ đô, muốn đi tới biệt viện Tây Sơn, Từ Trung Nguyên vô cùng cao hứng gọi Tô Mộc cứ đi thẳng qua là được.
Biệt viện Tây Sơn.
Khi Tô Mộc xuất hiện ở nơi này, Từ Trung Nguyên đang chờ hắn. Sau khi ân cần thăm hỏi, Từ Trung Nguyên liền cười nói:
Nghe nói hiện tại cháu đã bị cách chức, thế nào? Trong lòng có ý nghĩ gì khác hay không?
Không có, cháu hoàn toàn phục tùng tổ chức an bài.
Tô Mộc cười nói.
Cháu nha.
Từ Trung Nguyên thoáng suy tư, nói:
Kỳ thật đi vào cơ quan công tác cũng không phải chuyện xấu, sẽ ưu đãi cho việc phát triển sau này của cháu. Cháu hẳn nên thích ứng với công tác trong bộ môn cơ quan, như vậy sau này chấp chính cũng có chút hiểu biết.
Dạ, trọng tâm công tác kế tiếp của cháu sẽ đặt tại phòng đốc tra tỉnh ủy.
Tô Mộc gật đầu nói.
Tốt lắm!
Từ Trung Nguyên cười nói.
Ông nội, lần này khi cháu về nhà gặp Thương gia gia, ông nói đều quen biết với các vị lão nhân gia.
Tô Mộc đột nhiên nói.
Thương lão? Hiện tại ông ấy ở nơi nào?
Vẻ mặt Từ Trung Nguyên bối rối, nhìn chằm chằm Tô Mộc gấp giọng hỏi.
Người không biết Từ Trung Nguyên nhất định sẽ bị vẻ mặt này của hắn chấn trụ, trong lòng sẽ suy đoán, Thương lão là ai, lại có thể làm Từ lão giật mình như thế.
Thương gia gia đã ra ngoài, lần này trở về chỉ là một lần kỳ ngộ. Nhưng Thương gia gia nói sau khi làm xong việc sẽ tới thủ đô thăm ông nội.
Tô Mộc nói.
Thật tốt quá!
Từ Trung Nguyên hưng phấn nói.
Quan hệ giữa Từ Trung Nguyên cùng Thương Đình rốt cục như thế nào?
Vì cái gì chỉ mới nghe được tên của Thương Đình, Từ Trung Nguyên lập tức kích động như thế? Chẳng lẽ đúng như lời Thương Đình đã nói, hắn thật sự có thanh danh rất lớn trong thủ đô cùng vùng lân cận chung quanh? Nếu thật sự là vậy, Thương Đình quá mức thần bí.
Nhưng Từ Trung Nguyên cũng không có ý tứ giải thích chuyện này, chỉ suy nghĩ tin tức Thương Đình sắp tới thủ đô.
Đúng rồi, sao giờ này cháu mới tới đây? Cơm chiều ăn với ai?
Từ Trung Nguyên chuyển sang đề tài khác hỏi.
Ông nội, ông không hỏi cháu cũng định nói ra đây. Trước kia cháu có nói qua với ông, cháu có một đứa em gái tên Quan Ngư, nguyên lai nàng cũng không thuộc gia đình mồ côi cha, mà mẹ của nàng…
Khi Tô Mộc đem chuyện của gia đình Quan Ngư kể lại một lần, thầm nhìn Từ Trung Nguyên. Hắn rất muốn biết lão nhân gia nghĩ như thế nào, Quan lão cũng đã sắp chết, mà trạng huống thân thể của Từ Trung Nguyên vẫn thật khỏe mạnh. Đem việc này ra so sánh, nếu Từ Trung Nguyên muốn đối phó Quan gia, Quan gia đừng mong có cơ hội xoay người.
Dù Từ lão không ra tay, nhưng nếu Quan lão rời đi, những người luôn nhìn chằm chằm Quan gia cũng sẽ kéo xuống từng khối thịt trên người bọn họ!
Nghe Tô Mộc nói xong, Từ lão nhìn lướt qua Tô Mộc, đạm nhiên nói:
Như thế nào? Không phải cháu đang nghĩ ông nội sẽ yên lặng bỏ đá xuống giếng với Quan gia đi?
Làm gì có chứ? Nếu ông nội thật sự muốn đối phó Quan gia, cho dù Quan lão còn khỏe mạnh Quan gia có thể ngăn trở sao? Hơn nữa thân phận ông nội là thế nào, làm sao lại đi động Quan gia đâu.
Tô Mộc cười nói.
Đây là sự thật!
Chẳng qua Từ Trung Nguyên khinh thường làm chuyện này.
Phải, ông sẽ không làm như vậy.
Trong giọng nói của Từ lão mang theo vẻ tang thương:
Cháu phải biết rằng, lập trường là lập trường, tình cảm là tình cảm, không thể vì lập trường bất đồng lại không để ý tới cảm tình.
Thoáng dừng lại, vẻ mặt Từ lão như đang hồi ức.
– Chẳng lẽ lại có thêm một lão gia hỏa rời đi nữa sao?