Quan Bảng

Chương 769: Dùng dương mưu đánh bại




Niếp Việt đảm nhiệm chức bí thư huyện ủy trong Hình Đường khá lâu, tự nhiên biết nơi này sản xuất nhiều nhất là gì. Cho dù ở trong nhà hắn cũng cất chứa vào cổ vật, là do Niếp Việt đào bảo mà tới. Nhưng từ thật lâu trước kia nơi này đã không thấy có cổ mộ xuất hiện. Cho dù có vài cổ mộ cũng bị phát hiện sau khi có trộm mộ đào ra.

Từ góc độ này mà nói, chuyên môn của trộm mộ ném xa những nhà khảo cổ. Kỳ thật trộm mộ cũng như nhà khảo cổ, đều là đào cổ mộ, bất đồng là điểm xuất phát giữa đôi bên. Trộm mộ là vì chính mình, mà nhà khảo cổ là vì bảo hộ văn vật mà đào móc.

Niếp thúc, tôi không lừa ngài, sở dĩ Hứa Đa Đa hao hết tâm tư muốn thu mua nhà của dì cả tôi là bởi vì nơi đó có một tòa cổ mộ. Hơn nữa tôi còn biết trong tay Hứa Đa Đa đã có được một đồ vật từ cổ mộ chảy ra. Hắn vì muốn chiếm cả tòa cổ mộ, lại sợ hãi lúc đào trộm bị gia đình dì cả tôi phát hiện, cho nên nghĩ lý do đầu tư để làm chuyện này.

Tô Mộc trầm giọng nói.

Tôi đã cảm thấy trong đó có cổ quái.

Thanh âm Niếp Việt lạnh lùng nói:

Địa phương trấn Long Tỉnh kia cũng không phải không có chỗ xây dựng nhà lầu, nhưng vì sao nhất định động địa phương kia? Ban đầu tôi còn tưởng rằng là Tôn Nguyên Bồi muốn vớt chiến tích nên mới làm như vậy, hiện tại xem ra tôi thật nhìn lầm Tôn Nguyên Bồi. Thật không ngờ người kia tiến cử Hứa Đa Đa không ngờ là kẻ trộm mộ.

Niếp Việt trầm tư, chuyện phát triển tới bây giờ đã không còn là chuyện nhỏ. Chỉ cần hoạt động thật tốt, tuyệt đối có thể tiếp tục chèn ép Tôn Nguyên Bồi, làm cho bọn hắn trong thời gian ngắn không có ý tứ gây nháo sự.

Cậu nói Tôn Nguyên Bồi biết việc này không?

Niếp Việt cau mày hỏi.

Niếp thúc, chú lại sa vào nhầm lẫn. Tôn Nguyên Bồi có biết chuyện này hay không có quan hệ gì sao? Hắn biết thì thế nào, không biết lại thế nào. Tới cuối cùng khi sự kiện phát sinh, hắn cũng sẽ dùng lý do không biết mà thoái thác. Kỳ thật bây giờ còn có một biện pháp tốt, đó là bố trí cạm bẫy cho Tôn Nguyên Bồi. Để cho hắn tự chui vào, chúng ta làm như không biết việc này, để cho Hứa Đa Đa đi chiếm nhà của dì cả tôi. Nếu như vậy là có thể hoàn toàn làm chuyện này biến thành hiện thực.

Đáy mắt Tô Mộc hiện lên sát khí nói.

Tôn Nguyên Bồi đã nhiều lần tìm hắn gây sư, còn xúi giục Triệu Thiên Hoa đẩy mình về huyện Hình Đường thì thôi. Về tới đây rồi còn không chịu ổn định. Tốt, nếu muốn chơi, vậy chúng ta từ từ chơi đùa đi!

Tô Mộc biết nếu thật sự làm như vậy, Tôn Nguyên Bồi tuyệt đối chịu không nổi!

Cấu kết cùng tập đoàn đào mồ trộm, tội danh như vậy cho dù có Tôn gia bảo hộ, Tôn Nguyên Bồi phỏng chừng phải xám xịt rời khỏi huyện Hình Đường. Đề nghị này vừa đưa ra liền làm ánh mắt Niếp Việt sáng ngời, nhưng theo sau hắn lại lắc đầu.

Niếp thúc, sao vậy? Không được sao?

Tô Mộc hỏi.

Chuyện này không đơn giản như cậu nghĩ đâu, đúng vậy, chúng ta có thể thực hiện việc này. Nhưng tới lúc đó Tôn Nguyên Bồi chỉ cần đẩy tội nói hạng mục kia là do Hoàng Linh phụ trách, như vậy đã có thể trốn tránh trách nhiệm. Chỉ sợ Hoàng Linh sẽ trở thành sơn dương thế tội. Hơn nữa cậu phải biết rằng việc này cậu có thể biết, như vậy trong quá trình đào mồ trộm sẽ có tiếng gió truyền đi ra. Nếu thật là như thế chúng ta sẽ biến thành bị động, tội danh biết chuyện mà không báo cũng không phải người nào đều có thể gánh vác.

Thanh âm Niếp Việt có chút ngưng trọng nói.

Có đạo lý! Tô Mộc gật gật đầu, gừng càng già càng cay, tại sao mình quên mất điều này. Hoàng Linh tồn tại chính là vì làm sơn dương thế tội. Nếu thật sự xảy ra vấn đề, tuyệt đối sẽ bị đẩy ra.

Nhiều khi chức vụ phó trong chính phủ đảm nhiệm chính là vai diễn như vậy. Đừng nhìn bình thường hưởng hết quang vinh, nhưng khi có sự tình phát sinh, tuyệt đối là bị người đẩy ra làm tấm mộc.

Niếp thúc, vẫn là ngài nghĩ chu đáo, nhưng chúng ta bỏ qua như vậy sao?

Tô Mộc hỏi.

Đương nhiên là không!

Niếp Việt nghe được câu này, vẻ mặt nhất thời biến đổi:

Chuyện này chúng ta không biết coi như xong, nếu đã biết tuyệt đối không thể bỏ qua. Cậu chờ xem, tôi lập tức thông báo chuyện này cho Tần chủ tịch, nếu như dưới nền nhà dì cả cậu thật sự có tòa cổ mộ, sẽ có chính phủ ra mặt thu mua, sau đó dàn xếp nơi ở khác cho nhà dì cả cậu. Tôi phải làm cho Hứa Đa Đa cùng Tôn Nguyên Bồi lần này tiền mất tật mang.

Kế sách rút củi dưới đáy nồi!

Một chiêu này của Niếp Việt phù hợp với ý nghĩ ban đầu của Tô Mộc, đường đường chính chính dùng dương mưu đánh bại đối phương, cho đối phương thất bại mà không lời gì để nói. Nếu Tôn Nguyên Bồi biết được việc này, nhất định sẽ cảm thấy hộc máu. Nếu như nói Tôn Nguyên Bồi không biết rõ sự việc, chuyện này cuối cùng sẽ làm ảnh hưởng quan hệ giữa hắn cùng Hứa Đa Đa, nói không chuẩn còn gây oán hận, hiệu quả sẽ tốt hơn.

Niếp Việt đứng dậy đi vào phòng sách gọi điện cho Tần Mông, Tô Mộc ngồi chờ bên ngoài, không bao lâu Niếp Việt đi ra, khuôn mặt có vẻ vui sướng.

Tô Mộc, Tần chủ tịch nói ngày mai cậu theo tôi cùng lên thành phố hội báo công tác.

Tôi cũng phải đi sao?

Tô Mộc có chút bất đắc dĩ.

Phải, cậu là đương sự, đương nhiên phải đi.

Niếp Việt cười to nói.

Vậy phải làm sao bây giờ? Niếp thúc, tôi trở về chỉ thông tri ngài, sau đó tới nếm thử tài nấu bếp của ngài, không báo cho Tần chủ tịch, hay lắm, phỏng chừng nếu gặp mặt sẽ bị Tần chủ tịch quở mắng.

Tô Mộc làm ra bộ dáng đáng thương.

Mà bộ dáng này rơi vào trong mắt Niếp Việt làm cho hắn cảm thấy thật thoải mái.

Tốt, đây mới là biểu hiện của người một nhà. Tô Mộc vừa trở về liền tới nhà hắn làm khách, điều này chẳng lẽ còn chưa nói rõ vấn đề sao? Quan hệ giữa Tô Mộc cùng Tần Mông thế nào, Niếp Việt cũng biết lời của Tô Mộc chỉ là nói đùa, nhưng chính vì vui đùa như vậy càng kéo gần quan hệ giữa hai người.

Tới đây đi, bồi chú uống hai chén.

Dạ được!

Bữa cơm thật phấn khích, nói chỉ uống hai chén nhưng càng uống càng nhiều. Kết quả lúc Tô Mộc rời khỏi đã uống hơn một bình rượu.

Tô Mộc không sao chứ?

Dương Tiệp Nghi nhìn Tô Mộc đi ra ngoài lo lắng hỏi.

Đâu thấm thía gì đâu, em không biết tiểu tử này, lúc hắn còn ở trấn Hắc Sơn được xưng là tửu thần. Chỉ hơn một bình mà thôi, không tới hai chai, không làm khó được hắn.

Niếp Việt thoải mái cười nói.

Không có việc gì là tốt rồi.

Dương Tiệp Nghi xoay người thu dọn chén đĩa.

Nhưng ngay lúc bà vừa xoay người, Niếp Việt đột nhiên từ phía sau ôm lấy bà, làm thân thể bà chợt run lên, khuôn mặt biến thành đỏ bừng. Phải biết rằng Dương Tiệp Nghi vẫn còn xuân sắc, đã lâu không ân ái với chồng mình. Bỗng nhiên gặp phải ám chỉ của ông xã, làm sao còn nhẫn nhịn được.

Rất nhanh trong phòng truyền tới tiếng rên rỉ khe khẽ.

Tô Mộc cũng không biết tâm tình Niếp Việt vui vẻ lại nghĩ tới chuyện âu yếm với vợ sau khi hắn rời đi không bao lâu. Hiện tại có cơn gió thổi qua, ý nghĩ của hắn có chút thanh tỉnh, nhưng trong người lại có chút khó chịu.

Uống rượu thật nhiều trong thời gian quá ngắn, dù là Tô Mộc cũng không chịu nổi.

Hẳn là đi gặp Hứa Huyên, miễn cho cô gái nhỏ kia đợi không được đi tìm mình thì phiền toái.

Tô Mộc nói xong gọi xe đi tới khách sạn Kim Sắc Huy Hoàng.

Hiện giờ huyện Hình Đường phát triển thật náo nhiệt, trình độ phát triển kinh tế cao hơn trước thật lớn, nếu lần đầu tới nơi đây nhất định sẽ cho rằng nơi này là một thành phố lớn. Dương Tiểu Thúy rất có ý nghĩ kinh tế, thông qua nhân mạch đã có hiệp thương thật tốt với hệ thống taxi trong huyện.

Ngoài việc dùng phương thức này đưa khách tới khách sạn, Dương Tiểu Thúy còn dùng quảng cáo tuyên truyền, tích cực tham gia hoạt động từ thiện, thật sự đem Kim Sắc Huy Hoàng tạo thành nơi giải trí nhất lưu trong huyện thành. Hiện giờ Kim Sắc Huy Hoàng tuyệt đối là kiến trúc dấu hiệu trong huyện Hình Đường.

Đinh đông!

Chuông cửa vang lên, cửa phòng rất nhanh mở ra, nhưng trong nháy mắt phong cảnh trong phòng làm Tô Mộc chợt ngây dại. Không phải đâu? Có cần chơi như vậy hay không? Thật làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào. Hơn nữa muốn chết chính là vì sao nàng xuất hiện trong này? Không phải đây là phòng của Hứa Huyên hay sao? Vì sao nàng lại ở chỗ này.

Tô Mộc phát hiện đầu óc của mình hỗn loạn.

Ngay lúc hắn còn ngẩn người, một thanh âm nhẹ nhàng vang lên…