Quan Bảng

Chương 763: Mất mặt ném tận nhà




Nhìn chung trên quan trường các triều đại, những người từng ở dưới cơ sở đi lên đạt tới chức tể tướng, đương nhiên là có thể Lã Vọng buông cần, không cần biết phát sinh đại sự gì, đều có thể bình yên tiến hành xử trí. Mặc dù là ở quốc nội hiện tại, tình hình vẫn giống nhau, không hề có chút thay đổi. Cơ quan cùng cơ sở là hai tuyến đường, hai tuyến đường không song song nhưng cuối cùng vẫn đan xen cùng nhau.

Nói tới đấu tranh dưới cơ sở, nhất là vấn đề dưới nông thôn, đối với Tôn Nguyên Bồi mà nói là khu vực hắn chưa từng chạm tới. Hiện tại muốn hắn giải quyết chuyện như thế, có thể làm được mới là việc lạ.

Tô Mộc, anh muốn làm gì?

Tôn Nguyên Bồi cảm thụ được không khí chung quanh ngày càng khẩn trương, gấp giọng hỏi.

Anh hỏi tôi muốn làm gì? Hẳn phải hỏi anh muốn làm gì đi?

Tô Mộc lãnh đạm nói:

Tôn Nguyên Bồi, ánh mắt của anh thật sự có vấn đề, anh dám nói dì cả của tôi tụ động nháo sự, còn muốn đem tất cả mọi người đều bắt lại, hôm nay anh thử bắt một người cho tôi nhìn xem, nếu anh thật dám ra tay, có tin hay không tôi sẽ cho anh không chịu nổi.

Anh?

Tôn Nguyên Bồi phẫn nộ.

Tô Mộc, đừng tưởng rằng anh có người che chở là có thể muốn làm gì thì làm, anh có biết cha của Tôn chủ tịch là ai không?

Hoàng Linh hô lớn.

Câm miệng!

Tôn Nguyên Bồi quát lạnh.

Tôn chủ tịch?

Hoàng Linh có chút ngoài ý muốn, nàng làm sao cũng không nghĩ ra người lên tiếng quát nàng không phải Tô Mộc mà là Tôn Nguyên Bồi, chẳng lẽ hắn bị choáng váng hay sao? Không biết nàng đang nói chuyện cho hắn sao?

Tôi bảo cô câm miệng thì câm miệng đi!

Hiện tại Tôn Nguyên Bồi đã thở hổn hển, hung hăng trừng mắt liếc Hoàng Linh, cố gắng đè nén cỗ xúc động muốn mắng chửi người, nhìn chằm chằm Tô Mộc, ngữ điệu nghiêm túc.

Tô Mộc, tôi biết chuyện hôm nay Hứa tổng bọn họ làm không đúng, tôi giải thích với anh lời tôi mới nói vừa rồi. Nhưng tôi nghĩ mời anh nghĩ kỹ, đừng đem chuyện này làm lớn. Phải nhớ nếu đem sự tình thống ra ngoài, đối với ai cũng không có lợi. Anh còn chưa biết đi? Cha của Hứa Đa Đa là phó chủ tịch Thanh Lâm thị Hứa Vũ Tích. Hứa Vũ Tích là phó chủ tịch thành phố, mà anh trai của hắn là phó sở trưởng thường vụ sở giao thông Giang Nam.

Dù Hứa gia không tính là đại gia tộc, nhưng vẫn có thế lực nhất định. Mà sự tình này nếu có thêm tôi góp lời, anh cho rằng anh có thể công bằng sao? Đừng tưởng rằng sau lưng anh có Lý gia thì anh có thể diễu võ giương oai, nói thật cho anh biết, nếu tôi quyết tâm cá chết lưới rách, đối với ai cũng không có lợi. Nói như vậy anh đã hiểu được đi?

Muốn làm tôi sợ sao?

Tô Mộc cười nhẹ nói.

Dọa nạt anh? Không, tôi không phải dọa nạt anh, mà giảng đạo lý với anh. Chuyện hôm nay là do tôi suy nghĩ không chu đáo tạo thành, cho nên tôi cam tâm tình nguyện chịu nhận thức. Nhưng anh đừng quên, nơi này là huyện Hình Đường, là địa bàn của tôi, nếu anh không biết điều, tôi thật sự sẽ giam anh ở trong này.

Khi nói lời này Tôn Nguyên Bồi đã tiến lên, giọng nói nhỏ lại.

Nói ra lời như vậy, Tôn Nguyên Bồi đã đem thân phận chủ tịch huyện của mình tạm thời gác sang một bên, dùng thân phận công tử ăn chơi tại thủ đô. Cách làm này khiến trong lòng Tô Mộc vô cùng khinh thường. Dù gì Tôn Nguyên Bồi cũng là chủ tịch huyện Hình Đường, làm sự tình vì sao không biết tự hỏi? Rốt cục là thân phận chủ tịch huyện hữu hiệu, hay là thân phận con cháu Tôn gia hữu hiệu.

Tôn Nguyên Bồi, con người của tôi không thích nhất là những công tử ăn chơi như anh, nhất là giống như anh vậy, luôn bãi ra tác phong thế gia đệ tử, luôn nghĩ gầm trời này là thiên hạ của nhà anh. Anh có biết cách làm của anh buồn cười tới bao nhiêu hay không. Cho dù việc hôm nay không liên quan tới dì cả của tôi, tôi cũng sẽ quản, càng khỏi nói là liên hệ tới dì của tôi. Anh không phải muốn tôi buông sao? Được, muốn giải quyết riêng không thành vấn đề. Dựa theo điều kiện của tôi đã nói mà bồi thường, chỉ cần có thể lấy ra ba triệu, tôi xem như việc này không phát sinh, thế nào?

Tô Mộc lãnh đạm nói.

Ba triệu? Chỉ chớp mắt đã tăng thêm một triệu, điều này làm Hứa Đa Đa cảm thấy đau lòng!

Ba triệu? Anh giật tiền sao!

Tôn Nguyên Bồi cau mày nói.

Sao vậy? Anh cho rằng ba triệu rất nhiều sao? Phải nhớ tiệm ăn bị đổ sụp, nếu chết người không chỉ ba triệu là có thể giải quyết.

Tô Mộc cười lạnh.

Sự tình làm tới đây xem như đã xong xuôi, Tô Mộc cũng không muốn xen vào việc tranh giành quyền lợi trong huyện Hình Đường. Nếu thật muốn cho hắn làm tay súng giúp Niếp Việt, hắn tuyệt đối không muốn. Cho nên nếu có thể giải quyết riêng, nên làm vậy cho thỏa đáng. Ít nhất có thể cam đoan, nhà của Diệp Thúy Anh nhận được bồi thường, những chuyện khác sau này hãy nói.

Hơn nữa cho dù là như vậy, cũng đã đủ cho Niếp Việt gây bão. Tô Mộc đã chế tạo ra việc này, nếu Niếp Việt còn không biết nắm chắc, không biết làm sao gõ Tôn Nguyên Bồi, chức bí thư huyện ủy của hắn chỉ làm không công.

Đinh linh linh!

Ngay lúc không khí rơi vào căng thẳng, di động Hứa Đa Đa đột nhiên vang lên, đợi sau khi hắn chuyển máy, bên kia truyền tới thanh âm trầm thấp của Hứa Vũ Tích.

Đừng nháo sự, hết thảy đều nghe Tô Mộc, nhanh chóng giải quyết đi.

Cha…

Cứ như vậy!

Cuộc điện thoại của Hứa Vũ Tích thật đơn giản cùng ngắn gọn, còn không đợi Hứa Đa Đa hỏi thêm hắn đã cúp máy. Đợi sau khi cúp máy, trên mặt hắn hiện lên nụ cười khổ. Hắn biết Hứa Đa Đa tuyệt đối không nghe lời của hắn, mà nếu chuyện này làm như vậy, Hứa Vũ Tích thật sự không biết làm sao đứng thành hàng. Nhưng hắn không còn biện pháp khác, vừa rồi Hứa Bắc Sơn tự mình gọi điện cho hắn, muốn hắn đem chuyện này nhanh chóng giải quyết, hơn nữa thật rõ ràng nói cho hắn biết, việc này tuyệt đối không thể đắc tội Tô Mộc.

Hi vọng sự tình không phát triển theo phương hướng xấu.

Hứa Vũ Tích nói thầm.

Sĩ khả sát bất khả nhục!

Chuyện như vậy chỉ nhằm vào sĩ tử chân chính, mà Hứa Đa Đa là hạng người ra sao? Đáp án dĩ nhiên là không phải. Hắn biết mình ỷ lại vào Hứa Vũ Tích, nếu không có cha hắn, hắn tính thứ gì? Còn tiếp tục hỗn được trong Thanh Lâm thị sao? Còn có thể nói chuyện với Tôn Nguyên Bồi như thế sao? Còn có thể làm cho nữ nhân như Hạ Hỉ cam tâm tình nguyện ghé vào chỗ kín sao?

Đương nhiên không thể!

Cho nên sau khi Hứa Vũ Tích tỏ rõ thái độ, Hứa Đa Đa dù cảm thấy nhục nhã nhưng cũng không dám dây dưa lâu hơn. Chuyện ngày hôm nay hắn chỉ có thể chịu thua, nhưng nghĩ tới nếu có thể lấy được nhà của Diệp Thúy Anh tới tay, chút tiền này chỉ là chuyện nhỏ, hắn cũng không suy nghĩ tiếp.

Tôn chủ tịch, chuyện này giao cho tôi giải quyết đi.

Hứa Đa Đa đi qua nói.

Anh?

Tôn Nguyên Bồi cau mày, tâm tư xoay chuyển, lạnh nhạt nói:

Nếu hai bên đã muốn âm thầm giải quyết, tốt lắm, chuyện này các vị cứ giải quyết riêng đi. Tôi sẽ ở bên cạnh làm chứng cho đôi bên.

Tốt!

Hứa Đa Đa nhìn Tô Mộc, khuôn mặt tô son điểm phấn tràn đầy tươi cười, nhưng nhìn qua thật giả:

Tô chủ nhiệm phải không? Tô chủ nhiệm, chuyện này là tôi làm không đúng, như vậy, tôi nguyện ý giải quyết riêng, thế nào? Anh yên tâm, tôi sẽ không cò kè mặc cả, giá tiền mà anh nói vừa rồi, ba triệu, tôi lập tức bồi thường. Nhưng tôi có một vấn đề, không biết Tô chủ nhiệm có thể hỗ trợ giải quyết hay không.

Đây là chuẩn bị đền tiền sao?

Đây là muốn nhận thua sao?

Thật sự không chút ý nghĩa!

Tô Mộc hờ hững đảo qua Hứa Đa Đa:

Vấn đề gì?

Chính là nhà của dì cả anh, tôi thật sự muốn tiến hành đầu tư. Như vây đi, bồi thường ba triệu, tôi bỏ thêm ba trăm ngàn bồi thường cho gia đình dì cả anh di dời, thế nào?

Hứa Đa Đa giơ lan hoa chỉ nói.

Muốn dây dưa tới cùng sao?

Thậm chí ngay cả Tôn Nguyên Bồi cũng có chút khó hiểu, không biết ý tưởng của Hứa Đa Đa là gì, vì sao cứ bám riết không tha. Ở trong lòng Tôn Nguyên Bồi, kỳ thật bồi thường ba triệu chỉ là chuyện nhỏ. Phải biết rằng lúc đấu pháp với Lý Nhạc Thiên, Tôn gia đã thua cả công ty giải trí. Nếu nói sự kiện này, ba triệu cũng không nhiều, phải biết rằng thiếu chút nữa đã chết vài mạng người!

Nhưng cho dù hắn có tiền, cũng không thể dùng kiểu như vậy đi, nghĩ biện pháp tặng tiền cho Tô Mộc sao? Rốt cục là vì cái gì?

Tô Mộc cũng cảm thấy khó hiểu cùng nghi hoặc, chuyện tới bây giờ, nếu Tô Mộc còn không nhìn ra vấn đề, thật quá vô năng. Mặc dù nói không biết nhà của Diệp Thúy Anh có thứ gì, nhưng nhất định là có cổ quái. Mà nói tới cổ quái, nhà không quan trọng, mà nền nhà cũng không có gì, chẳng lẽ là bên dưới lòng đất?

Chẳng lẽ dưới nền nhà có chôn giấu bảo bối gì sao?

Nghĩ vậy Tô Mộc bình tĩnh nói:

Hứa Đa Đa, chuyện nào ra chuyện đó, hôm nay không nói vấn đề di dời, chỉ nói bồi thường. Hiện tại anh đi qua cùng dượng tôi đem chuyện này giải quyết đi. Chuyện này có Tôn chủ tịch làm chứng, Tôn chủ tịch, anh nói ba triệu là được đi? Xem như hợp tình hợp lý phải không?

Hợp lý!

Tôn Nguyên Bồi cơ hồ cắn răng nói.

Vậy là tốt rồi, Tôn chủ tịch làm nhân chứng, không còn gì nữa.

Tô Mộc lạnh nhạt nói.

Được, tôi đền!

Hứa Đa Đa nghiêng người, trong lòng thầm nghĩ, con mẹ nó, hôm nay mất mặt về tới nhà.

Cái gì gọi là tiền mất tật mang, đây chính là!