Nếu Tô Mộc có ý muốn đem sự tình làm lớn, như vậy việc cần làm chính là chờ đợi, chờ đợi người có chút phân lượng đi tới liền có thể tiếp tục tiến hành. Mà người đó chính là trưởng trấn Long Tỉnh Lý Chấn Sơn. Chỉ cần Lý Chấn Sơn đi qua, như vậy người này tuyệt đối đủ phân lượng cho Tô Mộc xử lý. Phải biết rằng Lý Chấn Sơn là người của Tôn Nguyên Bồi, nếu bắt hắn, tuyệt đối đủ chèn ép dáng vẻ hung hăng càn quấy của tên kia.
Tình thế quan trường huyện Hình Đường, mặc dù Tô Mộc ở Cổ Lan thị nhưng cũng có hiểu biết. Bởi vì sau khi Đỗ Liêm đi qua đã kể lại cho Tô Mộc nghe một lần, đây cũng là nguyên nhân vì sao hôm nay Tô Mộc chuẩn bị hạ sát thủ.
Hứa thiếu, Lý Chấn Sơn tới rồi.
Hạ Hỉ nói.
Quả nhiên lúc này thân ảnh Lý Chấn Sơn chạy tới, nhanh như chớp đi tới trước mặt Hứa Đa Đa, bồi cười nói:
Hứa tổng, có chuyện gì vậy? Sao cậu lại bị thương?
Thế nào? Tôi vì sao bị thương chẳng lẽ hiện tại ông cũng nhìn không ra sao?
Hứa Đa Đa cười lạnh nói:
Lý trưởng trấn, hoàn cảnh đầu tư của trấn Long Tỉnh các ông thật đáng giá thương thảo, dân phong nơi này thật sự là dũng mãnh. Tôi vừa tới nơi đây, liền bị người hung hăng đánh. Không biết trách nhiệm này Lý trưởng trấn chuẩn bị cho ai tới gánh vác?
Cái gì? Ai ra tay?
Lý Chấn Sơn gấp giọng hỏi.
Phải biết rằng lúc nhận được điện thoại của Hạ Hỉ, Lý Chấn Sơn đang ngồi hút thuốc trong văn phòng, nghe được tin tức lập tức chạy tới đây. Người khác không biết, nhưng hắn rõ ràng nội tình của Hứa Đa Đa, đây là đối tượng mà Tôn Nguyên Bồi dặn dò phải chiếu cố cẩn thận, còn một nguyên nhân chính là Hứa Đa Đa là con út của phó chủ tịch thành phố Hứa Vũ Tích. Mặc dù bề ngoài người này có chút ẻo lả, nhưng vậy thì sao? Chỉ cần có thể dựa vào ngọn núi lớn Hứa Vũ Tích, Lý Chấn Sơn tuyệt đối không cần lo lắng.
Là hắn!
Là tôi!
Hai thanh âm đồng thời vang lên, ngón tay Hứa Đa Đa chỉ tới, mà Tô Mộc thản nhiên đứng thẳng. Lý Chấn Sơn vừa nhìn thấy rõ là Tô Mộc, vẻ mặt không khỏi sửng sốt, trong lòng không khỏi thầm mắng to.
Sao lại thế này? Vì sao Tô Mộc lại xuất hiện ở đây? Phải biết rằng không như những người khác, Lý Chấn Sơn cũng hiểu rõ địa vị của Tô Mộc trong huyện Hình Đường.
Lý Chấn Sơn cũng hiểu được mặc dù Tô Mộc đã điều động đi nơi khác, nhưng không có nghĩa hắn không còn nhân mạch trong huyện Hình Đường, không có nghĩa hắn không còn quyền nói chuyện. Hiện tại trấn Hắc Sơn có địa vị thật nổi bật trong huyện, nếu thật sự đắc tội Tô Mộc, Lý Chấn Sơn cũng biết ngày tháng an nhàn của mình sẽ chấm dứt.
Nhưng việc này do Hứa Đa Đa làm ra tới, hắn có thể đắc tội Hứa Đa Đa được sao?
Nhất thời Lý Chấn Sơn rơi vào tình huống khó xử, không biết nên làm sao bây giờ.
Tô chủ tịch.
Lý Chấn Sơn kiên trì đi tới nói.
Lý Chấn Sơn cũng không biết địa vị hiện tại của Tô Mộc trong Cổ Lan thị, cho nên chỉ đành dùng chức vị ngày trước xưng hô. Không cần biết thế nào, trước tiên thăm dò ý tứ của Tô Mộc rồi tính sau.
Lý trưởng trấn.
Tô Mộc lạnh nhạt nói.
Tô chủ tịch, có thể nói chuyện riêng một chút sao?
Lý Chấn Sơn thấp giọng nói.
Không cần, chuyện này cũng không có gì đáng che giấu mọi người, nói ở đây đi.
Tô Mộc bình tĩnh nói, không hề có ý tứ cấp mặt mũi cho Lý Chấn Sơn.
Lý Chấn Sơn vừa nghe được lời này, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ lo lắng. Sở dĩ hắn nói như vậy chỉ là muốn cho Tô Mộc biết, mình không phải muốn gây khó xử cho hắn. Làm như vậy là làm gì? Chẳng lẽ Tô Mộc thật sự không định cho mình mặt mũi sao? Nếu thật sự là vậy, Lý Chấn Sơn cũng không cần tiếp tục nói thêm lời nào.
Tô chủ tịch, có lẽ anh còn không biết vị này tên là Hứa Đa Đa, là nhà đầu tư do Tôn chủ tịch mời tới, lần này tới trấn Long Tỉnh là vì khảo sát đầu tư. Mà cha của cậu ấy chính là phó chủ tịch thành phố Thanh Lâm Hứa Vũ Tích Hứa chủ tịch. Có lẽ anh sẽ cho rằng Hứa Vũ Tích chỉ là một phó chủ tịch, nhưng trọng lượng của Hứa chủ tịch cũng không thấp. Anh đắc tội hắn sẽ không có kết cục tốt. Không bằng để tôi làm người hòa giải, cho đôi bên âm thầm giảng hòa, anh thấy thế nào?
Lý Chấn Sơn nói.
Quả nhiên là Hứa Vũ Tích!
Tô Mộc liếc mắt nhìn, phát hiện ở phía xa xuất hiện hai chiếc xe, đó chính là xe đồn công an trấn Long Tỉnh. Trình độ phát triển kinh tế trấn Long Tỉnh không thấp, cho nên vật tư cảnh dụng nơi đây cũng đầy đủ. Tô Mộc lại nhìn lướt qua xe của Lý Chấn Sơn, không ngờ là Audi. Một trưởng trấn dùng xe như vậy, thật sự đủ can đảm.
Lý trưởng trấn, tôi không cần biết người trong nhà Hứa Đa Đa là ai, tôi chỉ biết tiệm ăn của gia đình dì cả của tôi đêm qua bị đám người kia hủy diệt. Bọn hắn thiếu chút nữa hại chết gia đình họ, hành vi của họ tôi nghĩ đã vi phạm pháp luật, có phải nên bắt giữ điều tra? Còn có vị Hứa tổng này, rõ ràng chính là kẻ chủ mưu sau lưng, tuy tôi không biết vì sao hắn phải làm như vậy, nhưng kẻ tình nghi phạm tội có phải cũng nên bắt lại hay không?
Tô Mộc bình thản nói.
Lý Chấn Sơn nghe được lời này của Tô Mộc, đã biết sự tình hôm nay không cách nào xử lý êm thấm, Tô Mộc thật sự muốn khai chiến.
Tô Mộc, nếu anh nhất định nói như vậy, anh hẳn là hiểu được hậu quả.
Lý Chấn Sơn thậm chí lười dùng từ ngữ tôn kính.
Phải biết rằng người ra tay là Lý Chấn Hà, nếu thật sự cho người bắt bọn họ, chuyện của Lý Chấn Sơn cũng sẽ hấp thụ ánh sáng. Cho nên vì chính hắn, Lý Chấn Sơn tuyệt đối không cho phép việc này phát sinh.
Lý trưởng trấn, như thế nào? Anh đang uy hiếp đe dọa tôi sao?
Tô Mộc hờ hững hỏi.
Tôi…
Lý Chấn Sơn còn định nói gì đó, Hứa Đa Đa chợt cười lạnh, thân hình mềm mại có vẻ yếu ớt không chịu nổi, Hạ Hỉ lập tức lấy ra cây dù trong xe, đúng lúc giúp hắn che ánh mặt trời.
Lý Chấn Sơn, ông còn dông dài với hắn làm gì, không phải chỉ là một phó chủ tịch huyện bị giáng chức sao, có gì đặc biệt hơn người. Đồn công an trong trấn đã tới đi? Còn không nhanh chóng bắt hết tất cả bọn họ.
Hứa Đa Đa hô.
Lý trưởng trấn!
Đúng lúc này đồn trưởng đồn công an trấn Long Tỉnh Trịnh Hãn Minh đã mang người đi tới, kính cẩn chào Lý Chấn Sơn, lập tức liếc mắt nhìn xung quanh, không khỏi nhíu mày. Đây là có chuyện gì? Nơi này chẳng lẽ xảy ra sự kiện quần ẩu sao? Phải biết rằng hắn nhận được điện thoại của Lý Chấn Sơn mới chạy tới, cũng không biết nơi này đã xảy ra chuyện gì.
Lý Chấn Sơn cắn răng, biết sự tình hôm nay đã thành như vậy, mình đã không còn đường lui, thay vì đong đưa trái phải chi bằng làm ra lựa chọn. Hơn nữa mình là người của Tôn Nguyên Bồi, là do hắn nâng đỡ lên chức, không nghe theo lời hắn chẳng lẽ nghe lời của Tô Mộc sao? Nếu thật sự là vậy, chỉ sợ vị trí của mình cũng ngồi không vững.
Huyện quan không bằng hiện quản, đây chính là nguyên tắc trong quan trường.
Trịnh đồn trưởng, nơi này đã xảy ra sự kiện đánh nhau nghiêm trọng, người này tình nghi ấu đả nhà đầu tư, mang về đồn công an cho tôi đi.
Lý Chấn Sơn nói thẳng.
Dạ!
Trịnh Hãn Minh cung kính nói.
Đã làm ra lựa chọn sao?
Tô Mộc nghe được lời của Lý Chấn Sơn, nhìn thái độ của hắn, khóe môi không khỏi hiện lên vẻ băng sương. Mình chính là cần hắn làm như vậy, nếu hắn không làm, mình thật không biết vở kịch kế tiếp nên làm như thế nào.
Trịnh Hãn Minh là ai? Đây chính là người do Lý Chấn Sơn đề bạt, mặc dù hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu có thể làm cho Lý Chấn Sơn xem trọng như vậy, khẳng định là không đơn giản. Nghĩ mình còn muốn tiếp tục thăng chức, Trịnh Hãn Minh không chút do dự gọi nhóm công an đi cùng, bắt đầu hướng chỗ Tô Mộc đi tới.
Các anh theo chúng tôi đi một chuyến!
Tô Mộc còn chưa mở miệng nói chuyện, Ôn Ly đã nổ tung.
Anh có ý tứ gì? Các người phá án kiểu như vậy sao? Tuy tôi không phải công an cũng hiểu trước tiên nên hỏi là chuyện gì xảy ra đi? Cho dù muốn dẫn đi, cũng phải mang cả hai bên cùng đi, dựa vào cái gì quơ đũa cả nắm bắt chúng tôi đi? Các người còn biết mình là công an sao? Các người không có lỗi với bộ chế phục trên người mình sao? Các người có phải là công an vì nhân dân phục vụ?
Ôn Ly không ngừng hô to.
Trịnh Hãn Minh giống như bị miễn dịch, mất kiên nhẫn vung tay:
Tiểu cô nương, cô đừng không có việc gì tìm việc, công an phá án làm sao còn cần cô tới quản. Mang đi!
Ôn Ly, lời mắng này của em thật nhẹ!
Tô Mộc nhìn thấy thái độ của Trịnh Hãn Minh, biết rõ hắn đã biến chất, biến thành người như Lý Chấn Sơn, trở thành tay sai của kẻ quyền quý. Đối với người như vậy, Tô Mộc không muốn nói thêm lời gì.
Hơn nữa cho tới bây giờ di động của Hứa Đa Đa vẫn không vang lên, Tô Mộc đã biết là chuyện gì xảy ra. Xem ra Hứa Huyên đã thất bại, Hứa Vũ Tích đã muốn gắt gao đi theo Tôn gia.
Nếu là như vậy, mình không cần nương tay!
Đánh rắn đánh giập đầu, chơi đùa với bọn hắn là được! Nghĩ tới sẽ gặp mặt Tôn Nguyên Bồi tại đây, trên mặt Tô Mộc không khỏi lộ nụ cười thần bí.
Dừng lại đi, tôi gọi điện thoại.
Nói xong Tô Mộc bấm dãy số, đợi bên kia chuyển máy, câu nói đầu tiên lập tức làm Trịnh Hãn Minh hết hồn.
Niếp bí thư, là tôi, Tô Mộc…