Quan Bảng

Chương 744: Không hiểu, không biết, cũng không nghĩ




Nói thật, từ sau khi từ cảng đảo trở về, Tô Mộc vẫn đang đợi cuộc điện thoại này. Đừng thấy hiện tại Triệu Thiên Hoa đã là thị trưởng thị xã Cổ Lan, nhưng Tô Mộc biết, thật sự nói đến chuyện này, Viên Thiết là người chọn lựa thích hợp nhất. Viên Thiết hiện tại đã chính thức trở thành tài xế của Triệu Thiên Hoa. Có Viên Thiết làm tài xế, nói vậy trong lòng Triệu Thiên Hoa cũng hài lòng nhất.

Mà bây giờ người gọi điện thoại tới chính là Viên Thiết.

- Không thành vấn đề. Tôi tuyệt đối sẽ tới đúng giờ.

Sau khi Tô Mộc nghe xong Viên Thiết nói xong liền đáp ứng.

Đợi đến khi cúp điện thoại, Tô Mộc ngẩng đầu liếc nhìn về phía Trịnh Mục.

- Đi thôi, tiếp tục xem công trình xây dựng trọng điểm của anh.

Bên này còn không ngừng thị sát, bên kia Viên Thiết đã như trút được gánh nặng. Hắn tắt điện thoại di động, nhìn về phía Triệu Thiên Hoa nói:

- Anh rể, Tô Mộc nói, tối hôm nay hắn sẽ tới đúng giờ.

- Vậy là tốt rồi. Tối hôm nay cậu đi gặp hắn là được. Tôi không tiện gặp mặt hắn.

Triệu Thiên Hoa do dự một chút nói.

- Được!

Viên Thiết suy nghĩ một chút, vẫn hỏi:

- Anh rể, chẳng lẽ anh thật sự muốn nghe theo lời của người Tôn gia, cứ như vậy thu thập Tô Mộc cho hắn đi giầy chật hay sao? Phải biết rằng Tô Mộc là người đã từng giúp đỡ chúng ta. Quan trọng nhất chính là Tô Mộc đáp ứng cứu chị. Hơn nữa, anh không biết, em tuy rằng không thể nói nhiều với anh, nhưng trong lòng anh hẳn đã đoán được. Phải biết rằng Tô Mộc không phải là người mà ai muốn động là có thể động vào.

Triệu Vô Cực tồn tại, thân phận của Triệu Vô Cực, Viên Thiết vẫn biết quy tắc giữ bí mật, chắc chắn sẽ không nói với Triệu Thiên Hoa. Hắn biết Tô Mộc tuyệt đối không phải đơn giản giống như biểu hiện bên ngoài. Hắn tuyệt đối là một có người bối cảnh lớn. Tôn gia và Tô Mộc xảy ra mâu thuẫn thế nào, Viên Thiết không biết. Nhưng hắn lại hiểu rất rõ, nếu như Triệu Thiên Hoa thật sự động thủ đối với Tô Mộc, Triệu Thiên Hoa đừng mong bảo vệ được chức quan của mình

Tổ chức phía sau Triệu Vô Cực, đừng nói là Triệu Thiên Hoa, cho dù là người có thân phận địa vị cao thêm chút nữa, cũng không dám bỏ qua.

- Vấn đề này, tôi biết phải làm sao rồi.

Triệu Thiên Hoa nhắc tới điều này, vẻ ủy khuất và mâu thuẫn trên gương mặt đã biến mất. Hơn một tháng qua, đừng thấy Triệu Thiên Hoa không có bất kỳ động tác lớn nào, nhưng công tác điều tra nghiên cứu của hắn cũng làm rất đúng chỗ. Hắn biết Tô Mộc là một người thật sự vì dân. Từ trong xương cốt, hắn cùng mình là cùng một loại người. Nếu là cùng một loại người, chỉ cần Tô Mộc có thể trị hết bệnh cho vợ mình, cho dù Tôn gia trách tội xuống, mất đi cái chức quan này, Tôn gia chẳng lẽ còn có thể giết mình được sao?

Đối với Tô Mộc, Triệu Thiên Hoa đã chuẩn bị thái độ kết giao.

Triệu Thiên Hoa có thể ngồi vào vị trí cấp chính phòng này, sao có thể là loại người đơn giản được? Tuy rằng hắn không biết thân phận và bối cảnh của Tô Mộc, nhưng lại biết Viên Thiết. Người có thể khiến cho Viên Thiết kiêng kỵ như thế, Tô Mộc sao có thể đơn giản được? Tô Mộc nếu chỉ là một người bình thường, tại sao lại đi cùng Trần Hồng Đỉnh ở cảng đảo? Năng lực như vậy, tư cách như vậy, không phải bất kỳ ai cũng có thể hưởng được.

Tô Mộc, hi vọng tôi và anh có thể sống chung hòa bình.

Đây là thái độ của Triệu Thiên Hoa!

Cơ sở điện ảnh và truyền hình của Giải trí Lý thị là một đầu tư với quy mô lớn ở khu Cao Khai hiện tại. Mà bên cạnh cơ sở điện ảnh và truyền hình thành, nổi bật nhất chính là hai xí nghiệp xây dựng do đám người Hoàng Duy Nhân đầu tư. Không chỉ có hai nhà này, còn có cơ sở Mễ Nhĩ Trà Diệp của Chu Từ. Ở đây rất hiển nhiên đã hình thành một dây xích sản nghiệp chặt chẽ, dựa vào dây xích sản nghiệp như vậy, những đường phố ẩm thực, quán bar năm sao đều đang xây dựng trong đó.

Tháng bảy nóng bức, trở thành ngôn từ đại diện cho sự nóng bỏng của khu Cao Khai.

Anh nói lúc này trong thị xã Cổ Lan ai có tiền nhất. Vậy dĩ nhiên là khu Cao Khai. Ai là miếng bánh thơm ngon? Vậy dĩ nhiên là ủy ban quản lý khu Cao Khai. Trước đây cũng không ai muốn đến nơi này, hiện tại lại trở thành bậc cửa cao tới mức an chưa chắc có thể bước vào.

Ở dưới tình huống như vậy, có hai người của ngành quan trọng đột nhiên xuât hiện.

Một là Lâm Hồng của ủy ban kỷ luật công trình. Hắn ở phía sau sự phồn hoa như vậy, phải giám sát bất kỳ hiện tượng tham ô hủ bại nào có khả năng xuất hiện. Phải biết rằng càng nghèo càng dễ dàng gặp chuyện không may. An uống cũng thành vấn đề. Anh tham ô cái gì? Tùy tiện cầm ít đồ cũng sẽ bị người ta để mắt tới. Mà ở phía sau cảnh tượng phồn hoa, chuyện như vậy mới là kinh khủng nhất. Chỉ cần quan viên có chút phân lượng, trong tay đều nắm giữ quyền to. Tùy tiện cho ăn cho uống cũng có thể tốn ra rất nhiều tiền. Cho nên bên này cần đám người Lâm Hồng làm tốt phương diện công tác đề phòng này.

Người thứ hai chính là Từ Viêm của phân cục công an. Trước đây thiết lập phân cục này chính là nghĩ một ngày kia, khu Cao Khai có thể phát triển mạnh mẽ, cần giữ gìn trị an trật tự. Ai ngờ khu Cao Khai vẫn ở trong tình trạng nửa chết nửa sống như vậy, vẫn cứ thả lỏng không ai quản.

Nhưng hiện tại thì sao? Phân cục công an ở khu Cao Khai chính là trở thành một trong những phân cục nóng bỏng nhất. Phải biết rằng cục công an như vậy, chỉ cần anh có quyền ở trong tay, mới có thể được người ta coi trọng. Đây cũng là tính đặc biệt của cơ quan quyền lực của quốc gia. Cho dù anh nói anh là một người của bộ công an nhà nước, căn bản không có người nào để ý tới anh, vậy anh có thể làm gì?

Tất cả những điều này là do ai mang đến? Tất nhiên là Tô Mộc.

Không có người nào biết, tất cả những điều này được làm như thế nào. Tất cả giống như bất chợt vào một đêm gió xuân tới, khu Cao Khai biến thành tình trạng như hiện tại. Loại kinh ngạc này thật sự không có cách nào có thể dùng ngôn ngữ để hình dung.

Tô Mộc lấy năng lực tuyệt đối của mình, khiến tất cả mọi người hiểu rõ, theo sau Tô Mộc, là một việc chính xác tới mức nào.

Ở dưới tình thế như vậy, mọi người đi theo hắn nhận được sự tôn kính và nịnh hót cũng ngày càng tăng nhanh. Quan hệ giữa thư ký và lãnh đạo chính là một người vinh, cả họ được nhờ. Từ nơi này có thể nhìn ra rất rõ.

Lại là một ngày bận rộn.

Đợi đến khi mặt trời lặn, Tô Mộc liền bắt đầu giống như trước kia, tùy tiện tìm một chỗ để ăn, sau đó liền về nhà lặng lẽ chờ đợi. Vào mùa này, thật sự rất nóng bức, đi ra ngoài đi dạo ngược lại còn chịu nóng. Bởi vậy chung quy không bằng ngồi ở nhà hướng gió điều hòa mát mẻ. Lại nói quan trọng nhất chính là Tô Mộc muốn chờ đợi. Chờ đợi thời gian trôi qua, sau đó đi tới chỗ hẹn.

Tại sao mình lại có cảm giác giống như lén lút đảng ngầm liên hệ?

Tô Mộc bất đắc dĩ cười. Chỉ có điều Tô Mộc cũng biết Triệu Thiên Hoa phải cẩn thận. Hiện tại hắn đã nhậm chức được hơn một tháng. Trong thời gian dài như vậy, hắn vẫn không có bất kỳ động tác nào đối với Tô Mộc. Điều này tuyệt đối sẽ làm cho Tôn gia nhất là Tôn Nguyên Bồi có suy nghĩ. Ở điều kiện tiên quyết như vậy, Triệu Thiên Hoa muốn gặp mặt Tô Mộc, thật sự có chút khó khăn. Trừ phi là chuyện công, nếu không lúc này hẹn ra ngoài gặp mặt, thật sự có vài điều không thể nói rõ.

Ngay thời điểm Tô Mộc ở bên này chờ tin tức, điện thoại di động của hắn đột nhiên đổ chuông. Sau khi thuận lợi nhận điện thoại, trên mặt Tô Mộc liền lộ ra nụ cười mỉm.

- Quan Ngư, sao lại gọi tới vào lúc này vậy?

- Thế nào? Hiện tại không được sao?

Quan Ngư cười nói.

- Đương nhiên là được. Bây giờ chắc em đang ở kinh thành? Thế nào? Ý nguyện thi vào trường cao đẳng chắc hẳn đã có tin tức rồi chứ?

Tô Mộc hỏi. Thành tích thi vào đại học của Quan Ngư, Tô Mộc đã biết. Không chỉ hắn biết, người không biết hẳn không có bao nhiêu. Bởi vì lần này Quan Ngư thi vào trường cao đẳng, thật sự là một điều kỳ diệu. Từ thành tích đứng thứ, nhảy một cái trở thành trạng nguyên thi cao đẳng trong tỉnh Giang Nam.

Trong toàn quốc, trạng nguyên thi vào trường cao đẳng có bao nhiêu người. Quan Ngư chính là một người trong số đó. Càng không nói tới số điểm của cô ở trong toàn quốc cũng là số một số hai. Cho nên Tô Mộc hoàn toàn không lo lắng tới chuyện không ai biết được thành tích thi đại học của Quan Ngư. Nói vậy hiện tại hẳn có rất nhiều trường đại học đều đã gửi lời mời tới cô. Chỉ không biết Quan Ngư rốt cuộc sẽ chọn trường nào? Cô sẽ ở lại kinh thành hãy lựa chọn Ma Đô? Hay hoặc là Chiết Giang?

- Tô đại ca, lần này em muốn anh đi với em ra ngoài.

Quan Ngư cười híp mắt nói.

- Cùng em ra ngoài? Chẳng lẽ em thật sự quyết định, không học ở kinh thành hay sao?

Tô Mộc ngoài ý muốn nói. Theo lý mà nói, với điểm số của Quan Ngư ở lại tỏng kinh thành, tuyệt đối không có vấn đề. Tại sao cô đột nhiên lại muốn đi ra ngoài?

- Anh suy nghĩ gì vậy? Em đương nhiên là ở lại kinh thành. Em đã quyết định được trường học. Trường này còn do Chu gia gia giúp em lựa chọn. Đừng nói chuyện này nữa. Em muốn nói là, trước đây không phải anh đã đáp ứng, nếu như em thi đạt được một thành tích tốt, anh sẽ cùng em đi chơi sao? Thế nào? Chẳng lẽ bây giờ anh lại không chịu nhận? Anh muốn chơi xấu hay sao?

Quan Ngư hỏi.

Hóa ra là như vậy!

Đã nói mà. Làm sao có thể gặp phải chuyện như vậy được. Tô Mộc cười nói:

- Không. Anh đã từng nói sẽ cùng em ra ngoài đi dạo, tất nhiên sẽ thực hiện. Em muốn đi đâu? Bất kỳ lúc nào anh cũng có thể đi cùng với em.

- Cái này...

Quan Ngư ở bên kia do dự một lát, cười khanh khách nói:

- Em còn chưa nghĩ ra. Chờ sau khi em nghĩ được, sẽ nói cho anh biết.

- Được!

Tô Mộc gật đầu nói.

Hai người lại tùy ý hàn huyên vài câu. Sau đó, Tô Mộc liền phát hiện đã đến giờ. Hắn đã hẹn với Viên Thiết là chín giờ tối, gặp nhau ở ngay giữa trong chợ tại quảng trường trung tâm thị xã Cổ Lan. Trên quảng trường này tuyệt đối là người qua lại tấp nập. Mọi người đều tới hít thở không khí trong lành, xem trình diễn nhạc nước. Càng gặp mặt ở chỗ như vậy, thật sự không phải lo lắng tới chuyện dễ bị ai đó phát hiện.

Lại nói, ở nơi như vậy Viên Thiết cũng nghĩ ra, Tô Mộc căn bản không thể nói được gì. Hắn thật sự không tin, Tôn Nguyên Bồi sẽ an bài người theo dõi nhất cử nhất động của mình. Nếu thật sự là như vậy, cuộc sống này của Tôn Nguyên Bồi thật sự chấm dứt rồi.

Trên quảng trường trung tâm, trình diễn nhạc nước đang diễn ra.

Trên một chiếc ghế, hai người Tô Mộc và Viên Thiết tùy ý ngồi. Viên Thiết mang theo một mũ chùm đầu, che kín cả khuôn mặt của hắn lại. Tô Mộc thật ra không thể nói là thay đổi hình dạng, chỉ tùy tiện đeo một cặp kính đen, rất lạnh lùng ngồi ở đó.

- Thế nào? Có đúng rất không quen như vậy hay không?

Tô Mộc hỏi.

- Đúng có chút không quen.

Viên Thiết nói.

- Không quen thì trở lại là chính mình đi. Cho dù anh là tài xế của Triệu thị trưởng. Tôi nghĩ cho dù là tài xế cũng có thể có kết giao bằng hữu có quyền lực. Ai quy định tài xế thì không thể gặp bằng hữu chứ.

Tô Mộc thản nhiên nói.

Tô Mộc nói vậy khiến Viên Thiết không khỏi lộ ra thần sắc sửng sốt. Chỉ có điều lập tức trên mặt lộ ra một nụ cười khổ. Ngay sau đó chính là nụ cười rất hào sảng, kéo cái mũ xuống, tiện thể ném sang một bên.

- Tô thiếu, anh nói đúng. Thật sự không nhất thiết phải làm như vậy. Con người tôi đối với chính trị không hiểu, sẽ không chơi trò chính trị. Từ trước đến nay tôi cũng chưa từng nghĩ qua chuyện sẽ phải giao thiệp với người trong đó. Nếu không hiểu, không biết cũng không nghĩ, vậy tôi còn quan tâm tới cái này làm gì.

Đây mới là Viên Thiết!

Đây mới là chiến tướng ở trong trận quyền ngầm tại cảng đảo, với danh tiếng hiển hách thắng năm trận liên tiếp!