Hắc bạch là màu sắc bổn nguyên của thế giới này, có đen thì có trắng, đây là chuyện rất bình thường. Có nơi ánh sáng tất nhiên sẽ có nơi hắc ám, có chánh nghĩa dĩ nhiên sẽ có tà ác.
Việc tìm người, nếu anh tìm cảnh sát có lẽ cũng được, nhưng tuyệt đối tồn tại rất nhiều phiền toái và thủ tục. Nhưng nếu như kêu người hắc đạo giúp đỡ tìm kiếm, hiệu suất sẽ không hạn chế tăng lên. Mặc dù Tô Mộc không biết xí nghiệp của Đỗ Triển rốt cuộc hành động lớn mạnh như thế nào, nhưng có một điều có thể khẳng định, đó chính là nhân mạch của Đỗ Triển là mạnh nhất trong tỉnh Giang Nam này.
Trong thế giới dưới lòng đất của tỉnh Giang Nam, cũng chưa có chuyện gì tập đoàn Cự Nhân của Đỗ Triển không làm được.
Nếu đặt ở trước kia, Tô Mộc chắc chắn sẽ không chủ động gọi cú điện thoại này, bởi vì trong lòng hắn nói thế nào cũng có chỗ cố kỵ. Nhưng tình thế hiện tại thật sự vô cùng nghiêm trọng, hơn nữa nếu không tìm được Quan Ngư..., Tô Mộc sợ rằng với tình trạng của Quan Ngư, tuyệt đối sẽ bị làm nhục. Nếu Quan Ngư bị làm nhục, vậy Tô Mộc tuyệt đối sẽ hối hận đến chết. Chỉ cần có thể tìm được Quan Ngư, bất cứ chuyện gì hắn cũng sẽ làm.
Đừng nói chỉ là một cú điện thoại cầu trợ.
- Tôi sẽ giúp cậu!
Bên kia Đỗ Triển không có bất kỳ ý tứ từ chối, trực tiếp đáp ứng.
Đợi sau khi cúp điện thoại, Đỗ Triển lạnh lùng nhìn Đỗ Phẩm Thượng đang ngồi trước mặt:
- Làm sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây thăm cha. Chẳng lẽ hôm nay không cần lên lớp sao? Hay là con lại trốn học?
- Mấy tiết học ở đại học còn cần con trốn sao? Thế nào? Vừa rồi là người nào? Lão sư của con sao? Là ai bị bắt?
Đỗ Phẩm Thượng nhạy cảm nói.
- Là lão sư của con, là Tô Mộc. Một cô gái tên Quan Ngư ở bên cạnh hắn bị bắt cóc rồi!
Đỗ Triển tùy ý nói.
- Cái gì?
Đỗ Phẩm Thượng liền từ chỗ ngồi đứng lên, nói thật hắn cũng biết nếu Tô Mộc không có chuyện gì, chắc chắn sẽ không gọi điện cho Đỗ Triển. Nhưng nội dung của cú điện thoại không khỏi quá kinh người saoQuan Ngư bị bắt cóc? Là ai có lá gan lớn như vậy, lại dám bắt cóc Quan Ngư? Đây rõ ràng là muốn nhắm vào Tô Mộc. Đây là muốn làm khó Tô Mộc!
- Bình tỉnh một chút!
Đỗ Triển nói.
- Tỉnh táo cái gì, con có thể tỉnh táo sao? Con cũng biết lão sư hiện tại gấp gáp cỡ nào, nếu như không nóng nảy, hắn cũng sẽ không chủ động gọi điện cho cha. Mau động thủ đi, con thật sự muốn nhìn xem là ai ăn tim gấu gan báo, lại dám bắt cóc nữ nhân của lão sư ta.
Đỗ Phẩm Thượng tức giận kêu lên.
Đỗ Triển không nói thêm gì, trực tiếp cầm điện thoại gọi đi, sau đó nhìn Đỗ Phẩm Thượng nói:
- Không có chuyện gì rồi, rất nhanh sẽ có tin tức truyền tới, con ngồi đàng hoàng lại đi.
- Không được. Phát sinh chuyện lớn như vậy, con làm sao có thể ngồi yên được. Con sẽ lập tức tới thành phố Cổ Lan, cha, lúc này con phải đi rồi, chiếc xe bên ngoài của cha để con lái đi.
Đỗ Phẩm Thượng vừa nói liền đứng dậy rời đi. Đỗ Triển há hốc mồm muốn kêu lên, nhưng lời nói đến khóe miệng, lại nuốt trở về.
Có lẽ để cho Đỗ Phẩm Thượng tới đó không phải là chuyện xấu.
Hiện tại tình thế bên trong tỉnh rung chuyển bất an như vậy, mà Đỗ Phẩm Thượng đi theo Tô Mộc, vốn chỉ là cử chỉ vô tâm của ta. Bây giờ nhìn lại không chừng có thể trở cây cỏ cứu mạng Đỗ gia này.
Tô Mộc, cậu tuyệt đối đừng để cho tôi thất vọng!
Bên này Đỗ Triển đã bắt đầu hành động, bên kia Tô Mộc đã lo lắng xuất hiện phía ngoài cục thành phố, hắn không có ý tứ dừng lại, trực tiếp tiến vào cục thành phố, Trương Quan Trung theo sát phía sau. Khi hai người đi vào trong cục, thật sự chính là có chút phát mộng. Bởi vì hai người chưa bao giờ tới nơi này, hoàn toàn không biết phòng làm việc của đại cục trưởng Đỗ Dã nằm ở đâu.
- Này, các người làm gì vậy? Các người tìm ai? Biết đây là nơi nào không? Các người lại dám xông vào bên trong?
Khi Tô Mộc đang gấp gáp, bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói, người nói chuyện là một nam tử tuổi còn trẻ, nhìn thân phận của hắn có lẽ là nhân viên bên trong phòng làm việc. Tô Mộc đang không có đầu mối, làm gì có nhiều cố kỵ như vậy, trực tiếp nhìn đối phương.
- Phòng làm việc của cục trưởng ở đâu?
- Cục trưởng của chúng ta? Nơi này chúng ta có mấy cục trưởng? Ngươi muốn tìm người nào?
Nam tử nhíu mày nói:
- Hơn nữa ta rất hoài nghi động cơ đến đây của các người, hai người điền cái cái bảng này rồi hãy nói. Ngươi trừng mắt cái gì, mau điền vào bảng đi.
- Buồn cười, biết đây là ai không?
Trương Quan Trung ở bên cạnh lạnh lùng nói.
Hiện tại tình thế khẩn cấp, Trương Quan Trung biết Tô Mộc không có nhiều thời gian dây dưa ở chỗ này. Còn Tô Mộc lại càng lạnh lùng quét nhìn đối phương một cái, không nói đúng không? Không nói ta cũng không cần, trực tiếp lấy ra điện thoại di động, gọi điện trước mặt đối phương.
- Còn giả bộ gọi di động, ngươi thật sự cho là nơi này là nơi người nào cũng có thể tiến vào sao? Ta...
Lúc này bởi vì thanh âm như vậy, nơi này đã bắt đầu tụ tập một số nhân viên cảnh sát, bọn họ cũng không ngờ còn có người dám ở chỗ này gây chuyện, nhưng sau khi nhìn thấy nam tử trẻ tuổi này, trên mặt cũng lộ ra một loại thần thái xem kịch vui.
Tô Mộc thu vẻ mặt của những người này vào trong mắt, nhưng hắn không có nhiều thời gian để ý. Nơi nào bộ phận nào cũng sẽ có tin vịt của mình, Tô Mộc không muốn quản cũng không quản được. Hiện tại hắn chỉ cần thông qua quan hệ với Đỗ Dã, mau sớm khóa chặt vị trí của đối phương, nếu như có thể, để cho cảnh đội mau sớm tham gia. Sự kiện bắt cóc, có người khác hỗ trợ là một chuyện, nhưng cuối cùng vẫn sẽ rơi vào trong tay cảnh đội.
Tô Mộc vẫn tin tưởng vào tố chất của cảnh sát.
Hơn nữa hiện tại Tô Mộc cũng đang rất rối, chỉ cần tất cả thủ đoạn có thể tìm được Quan Ngư, hắn sẽ không chút lựa chọn đi làm, nếu không cũng sẽ không vận dụng cục Quốc An của Đệ Ngũ Bối Xác, vận dụng nhân mạch của Đỗ Triển, hiện tại lại còn đến cục thành phố. Tô Mộc cũng không tin, dựa vào quyền khống chế của Đỗ Dã tại cục thành phố nhiều năm như vậy, lại không biết những kẻ tâm địa gian giảo ở thành phố Cổ Lan.
- Quan Trung, đi theo ta!
Sau khi Tô Mộc quẳng điện thoại xuống, liền trực tiếp đi tới một thang máy trước mặt.
Nam tử trẻ tuổi nhìn thấy hai người Tô Mộc, chẳng những không có ý tứ dừng lại chuẩn bị ghi danh, còn dám ngênh ngang đi vào như vậy, nhất thời tức giận. Vừa nói vừa tiến lên phía trước, chặn đường hai người.
- Ai cho các ngươi bước đi?
- Tránh ra!
Hỏa khí của Tô Mộc liền bốc ra, tâm tình của mình đã đủ khẩn trương, ai ngờ đến chỗ này lại gặp được cực phẩm như vậy. Chẳng lẽ chưa nhìn ra mình đang đè nén tâm tình hay sao? Hơn nữa mình đã gọi điện thoại rồi, những người khác không nói lời nào, ngươi lại ở đây lầm bầm cái gì, chẳng lẽ đây là chuyện ngươi nên quản hay sao? Chẳng lẽ ngươi xem nơi này là nhà ngươi rồi sao.
- Tránh ra cho ta, biết ta là ai không? Ta...
- Vương Phong, cậu đứng đó làm gì? Còn không mau cút cho tôi!
Đột nhiên đúng lúc này, không đợi Vương Phong tiếp tục nói gì, bên tai đột nhiên truyền đến một đạo thanh âm trầm thấp, theo cửa thang máy mở ra, thân ảnh của Đỗ Dã đã xuất hiện trước mặt mọi người.
- Đỗ cục!
Vương Phong vội vàng nói.
- Đợi lát nữa tôi sẽ tính sổ với cậu!
Đỗ Dã hung hăng trừng mắt liếc nhìn Vương Phong, xoay người nói:
- Tô chủ nhiệm, hôm nay làm sao ngài lại rảnh rỗi quang lâm đến chỗ tôi thế này, nào, có chuyện gì chúng ta vào trong rồi hãy nói.
Tô Mộc cũng lười để ý đến Vương Phong, trực tiếp cùng Đỗ Dã đi vào thang máy, bây giờ lòng hắn như lửa đốt, làm gì còn có tâm tư ở đây than thở. Nếu không có tin tức của Quan Ngư, tâm tình của hắn tuyệt đối sẽ không tỉnh táo lại.
- Người nào vậy? Tại sao có thể kinh động Đỗ cục của chúng ta tự mình tới đón tiếp?
- Đúng vậy, địa vị cũng quá cao đi?
- Không chừng là công tử của lãnh đạo nào đấy.
- Nói nhảm, không nghe thấy sao? Là Tô chủ nhiệm, đó là Tô Mộc của khu Cao Khai!
Đám nhân viên cảnh sát xung quanh cũng bắt đầu nhỏ giọng nghị luận, nhưng sắc mặt Vương Phong dị thường khó coi, trong đáy mắt lộ ra vẻ sợ hãi. Hắn ỷ vào tỷ phu là một lãnh đạo của cục thành phố, cho nên ở đây có chút lớn lối, bình thường đi ra ngoài, sẽ có người hiếu kính. Nhưng không ngờ, hôm nay chỉ vì tâm tình khó chịu, nhìn thấy Tô Mộc không vừa mắt, muốn thu thập, kết quả là sa vào chuyện này.
Lần này thì thật sự hỏng bét rồi!
Nếu như bị Đỗ Dã để ý, cho dù tỷ phu Vương Phong là phó cục trưởng, cũng có thể không có quả ngon để ăn, huống chi tỷ phu hắn còn không phải là phó cục trưởng!
Phòng làm việc cục trưởng.
Nói thật Đỗ Dã sở dĩ tự mình xuống nghênh đón, cũng không phải vì cái gì khác, mà bởi vì thân phận tương đối đặc thù của Tô Mộc. Thân phận chủ nhiệm quản ủy hội khu Cao Khai là có thể để qua một bên, Đỗ Dã quan tâm hơn chính là quan hệ giữa Tô Mộc và Lý Hưng Hoa. Đỗ Dã biết mình làm sao thượng vị, nếu như ban đầu không có thêm Tô Mộc hỗ trợ, muốn trở thành lãnh đạo ở đây chắc chắn không có khả năng.
Hơn nữa Đỗ Dã là người như thế nào? Hắn chính là người đứng bên phía bí thư thị ủy thành phố Thanh Lâm Tần Mông, mà Tô Mộc lại là người Tần Mông có thể gọi điện thoại tự mình phó thác, chẳng lẽ Đỗ Dã còn không phân tích ra bối cảnh của Tô Mộc hay sao?
Một người có thể được hai bí thư thị ủy ưu ái, người như vậy làm sao có thể đơn giản?
Hơn nữa trong khẩu khí vừa rồi, Đỗ Dã có thể nhận ra Tô Mộc bây giờ đang gấp gáp, cho nên hắn mới đi xuống nhìn xem xảy ra chuyện gì. Tô Mộc là một người núi thái sơn sụp đổ trước mặt mà không đổi sắc, lại có nhiều chuyện có thể làm cho hắn thất thố như vậy sao?
- Tô Mộc, nói đi, cậu rốt cuộc có chuyện gì, gấp gáp tìm tôi như vậy?
Đỗ Dã hỏi.
- Đỗ cục, chuyện này chỉ có ngài mới có thể làm, là như vậy, muội muội của tôi bị bắt cóc rồi!
Tô Mộc chậm rãi nói.
- Cái gì?
Vẻ mặt Đỗ Dã vừa rồi còn tùy ý, sau khi nghe thấy lời này của Tô Mộc, mặt liền biến sắc.