Quan Bảng

Chương 707: Dân không sợ chết, hà cớ gì lại lấy cái chết ra đe dọa




Chính Tô Mộc cũng không biết, bởi vì tùy cơ hành động, lại chế tạo ra một cái gọi là năm điều kiện trên. Mà chuyện như vậy, lúc trước Tô Mộc thật sự không nghĩ tới. Nhưng giống như hắn đã nói, Tô Mộc không muốn làm khó ai, nếu có thể giải quyết xong vấn đề, hắn tuyệt đối sẽ ngưng chiến. Dù sao chuyện như vậy tuyệt đối không thể trì hoãn.

Mà Tô Mộc cũng thật lòng không muốn lấy hạnh phúc của thôn dân thôn Thượng Hà làm bước nhảy chính trị cho mình!

Năm điều kiện này thật ra không có chỗ nào khó khăn.

Đây là điểm mấu chốt của Tô Mộc!

Nếu như hóa chất Húc Thịnh nguyện ý hoàn thành năm điều kiện này, như vậy mọi chuyện đều dễ nói. Nếu như hóa chất Húc Thịnh không có cách nào đáp ứng năm điều kiện này, thật xin lỗi, giống như ta đã nói, tất cả cứ dựa theo trình tự pháp luật mà làm.

- Có ý tứ có thủ đoạn có quyết đoán.

Khi Chu Phụng Tiền nghe thấy năm điều kiện này, ánh mắt không khỏi sáng ngời, trong lòng âm thầm gật đầu. Năm điều kiện này nghe ra hết sức hà khắc, nhưng thật ra không hề nghiêm trọng như vậy.

Tô Mộc chỉ yêu cầu công bằng chính nghĩa, nếu ngay cả yêu cầu như vậy, hóa chất Húc Thịnh cũng không làm được, vậy cũng chỉ có thể xung đột vũ trang mà thôi.

Chẳng qua năm điều kiện này trong mắt Chu Phụng Tiền nghe rất bình thường, nhưng trong lòng Lý Đạt đã rối loạn, không biết phải nói như thế nào. Trong năm điều kiện này có mấy cái không có bất cứ vấn đề gì, bất kể là bồi thường tiền hay là tu sửa, đây đều là sai lầm của hóa chất Húc Thịnh, để các ngươi tiến hành xử lý chẳng lẽ sai sao? Lý Đạt chân chính cảm thấy kiêng kỵ chính là, trong đó lại có điều muốn truy cứu trách nhiệm của Hạ Tiểu Xuyên và Hạ Hà!

Đây là chuyện Lý Đạt tuyệt đối không dám tự tiện làm chủ!

Ngài xử lý người nào không sao, nhưng hai người này quả quyết không được, bởi vì nếu tôi đáp ứng, tôi chắc chắn không còn chỗ ngồi ở hóa chất Húc Thịnh. Cho dù hai người bọn họ chỉ bị xử phạt bồi thường ít tiền, tôi cũng không có cách nào làm chủ. Lý Đạt biết rõ hơn ai hết. Hạ Hà và Hạ Tiểu Xuyên xem trọng danh dự đến cỡ nào. Nếu chuyện như vậy truyền đi, bọn họ tuyệt đối sẽ rất mất mặt.

- Chuyện này tôi phải trở về thương lượng.

Lý Đạt nói.

- Dĩ nhiên, cậu hoàn toàn có thể trở về thương lượng. Tôi cũng không muốn lưu các người lại. Trên thực tế chuyện hôm nay, là các người chủ động tìm tới. Hiện tại tôi có thể không truy cứu hành động vô lễ lỗ mãng vừa rồi của các người, nhưng tôi không hi vọng chuyện như vậy sẽ tái diễn. Nếu không hóa chất Húc Thịnh cứ đợi trát gọi của tòa án đi. Còn đống rác thải công nghiệp đổ xuống ruộng đất, sắp tới tôi sẽ báo cho các người đến đây sửa sang, kỳ hạn là buổi sáng ngày mai!

Tô Mộc lạnh lùng nói.

- Nói như vậy, trước sáng mai chúng tôi phải đưa ra câu trả lời sao?

Lý Đạt chần chờ nói.

- Sai! Không phải là trước sáng ngày mai, là một giờ sau, tôi sẽ không cho các người thời gian dài như vậy để suy nghĩ làm gì. Làm hay không làm, muốn giải quyết vấn đề, hay là muốn làm lớn vấn đề, chính các người suy nghĩ đi. Hiện tại nếu không có chuyện gì thì rời đi cho tôi!

Tô Mộc nói thẳng.

- Vâng!

Lý Đạt xoay người, mang theo người vội vàng rời khỏi.

Chuyện đã đến bước này, Lý Đạt còn có thể làm gì? Tiếp tục cò kè mặc cả với Tô Mộc sao? Có thể sao? Tô Mộc là người mình có thể tùy ý cò kè mặc cả sao? Nếu còn dám nói thêm một câu, Lý Đạt tin tưởng, Tô Mộc sẽ trực tiếp vứt bỏ năm điều kiện này. Nếu như vậy, lần này xem như đến đây vô ích rồi.

Sau khi bọn người Lý Đạt rời đi, Tô Mộc xoay người quét qua toàn trường, mỉm cười nói:

- Các hương thân thôn Thượng Hà, các vị cứ yên tâm, chuyện này tôi sẽ giải quyết trong thời gian ngắn nhất, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của thôn Thượng Hà. Còn lão bí thư chi bộ, bắt đầu từ bây giờ, các vị cũng không cần thiết cho người trông coi đống rác thải và trường học nữa, người của hóa chất Húc Thịnh chắc sẽ không tới nữa rồi.

- Vậy thì tốt!

Mã Văn Xương gật đầu nói, xoay người bắt đầu kêu mọi người giải tán, trời nóng như vậy, nhiều người tụ tập ở đây, thật sự là một chuyện rất khó chịu.

Mọi người vừa sơ tán xong, Từ Viêm cũng đã mang người tới đây. Nhưng khi hắn thấy tràng diện đã được khống chế, thở ra một hơi, vội vàng bước lên phía trước.

- Lãnh đạo, tôi đến chậm!

- Được rồi, bây giờ không phải lúc nói điều này, Hạ Tiểu Xuyên và Hạ Hà thế nào rồi?

Tô Mộc hỏi.

- Lãnh đạo, ngài cũng biết, hành động của hai người bọn họ, thật sự phải truy cứu..., Hạ Tiểu Xuyên còn dễ nói, dù sao hắn không có gì, nhưng Hạ Hà là uỷ viên chánh hiệp huyện Hoa Cổ, nếu xử lý sẽ có chút phiền toái nhỏ. Lãnh đạo, ngài nói thật với tôi? Hai người này phải dạy dỗ đến cùng hay sao? Nếu thật sự như vậy, tôi bảo đảm sẽ hoàn thành thiết án cho ngài.

Từ Viêm nhìn bên cạnh không có ai thấp giọng hỏi.

Đây cũng chính là Từ Viêm, nếu đổi lại là Nhâm Lập Quyên, cũng không dám hỏi như vậy. Không có cách nào, ai bảo Từ Viêm là tâm phúc của Tô Mộc, là người đi theo Tô Mộc sớm nhất. Tô Mộc cũng biết Từ Viêm không có tâm tư khác, trong lòng hắn hoàn toàn không để ý đến Hạ Hà và Hạ Tiểu Xuyên, chỉ cần Tô Mộc nói một câu, tuyệt đối sẽ xử lý sạch bọn họ.

Tô Mộc cười một tiếng:

- Chuyện này cậu xem tình hình rồi làm, không phải hạ tử thủ. Tôi biết thời gian bên chỗ các cậu nhất định có hạn, vốn tôi còn nghĩ chuyện này sẽ rất phiền toái, nhưng bây giờ xem ra có thể giải quyết rất nhanh. Về phần bên cậu nhận được điện thoại, cậu cứ xem tình hình mà làm. Có thể nhận nhân tình thì tạm thời nhận lấy, không có chuyện gì.

- Tôi biết rồi.

Từ Viêm lộ ra nụ cười đã hiểu chuyện.

Thật ra Tô Mộc thật sự không nghĩ đến chuyện sẽ xuất hiện chuyển ngoặt lớn như vậy!

Toàn bộ chuyện này sẽ vì sự xuất hiện của Chu Phụng Tiền mà hoàn toàn thay đổi, bất kể là ai cũng không thể trở ngại đến ý kiến của Chu Phụng Tiền. Nếu có thể trong thời gian ngắn nhất giải quyết xong chuyện này, Tô Mộc cũng lười tiếp tục truy cứu, dù sao khu Cao Khai còn bận rất nhiều việc, đang chờ hắn mau sớm đưa ra quyết định. Chỉ khi có quyết định, mới có thể chân chính đại triển quyền cước.

- Chu lão, vừa rồi tôi xử lý như vậy, ngài có hài lòng không?

Tô Mộc tiến lên trước cung kính nói.

- Tô Mộc, làm sao tôi cảm thấy cậu giống như có chút ý tứ cung kính với tôi? Hơn nữa chuyện này cậu xử lý như thế nào, hình như không có quan hệ đến tôi, tôi chỉ là một lão đầu tử nghèo, làm sao có thể can thiệp vào quyết định của cậu.

Chu Phụng Tiền cười tủm tỉm nói, dáng vẻ giống như một lão hồ ly.

- Nếu Chu lão đã nói như vậy, vậy tôi không biết nói gì rồi.

Tô Mộc nhún vai nói.

- Ha ha!

Chu Phụng Tiền bỗng chốc cười lớn, hôm nay nhìn thấy màn này, tâm tình tức giận cũng theo sự xuất hiện của Tô Mộc mà biến mất không ít. Mặc dù hóa chất Húc Thịnh đã làm ra chuyện đủ vô sỉ, nhưng phải biết rằng chỉ cần có quan viên tốt như Tô Mộc, chỉ cần bọn họ có thể đáng tin, chuyện như vậy chắc chắn không thể tạo ra hậu quả xấu.

- Tô đại ca!

Quan Ngư ở bên cạnh thấp giọng nói.

- Em tạm thời đừng ở chỗ này giả vờ đáng thương, đợi lát nữa anh sẽ tính sổ với em. Bây giờ gọi điện cho bá mẫu trước đi, bác rất lo lắng cho em, trước đó còn gọi điện cho anh nữa.

Tô Mộc nói.

- Nhưng em không có điện thoại! Điện thoại của em vừa rồi bị người ta đạp hư rồi, Tô đại ca, anh thiệt là, tại sao có thể để cho bọn họ rời đi như vậy? Bọn họ còn chưa bồi thường điện thoại cho em!

Quan Ngư cười nói.

Chỉ có ở bên cạnh Tô Mộc và Chu Phụng Tiền, Quan Ngư mới lộ ra vẻ mặt khả ái này.

- Được rồi, dùng của anh đi. Yên tâm, điện thoại của em là ai làm hư, đến lúc đó anh nhất định sẽ đòi trở về cho em.

Tô Mộc cười nói.

- Được!

Quan Ngư nhận lấy điện thoại của Tô Mộc, đi tới bên cạnh bắt đầu gọi điện.

- Chu lão, ngoài này trời nóng lắm, chúng ta trở về trên xe thôi.

Phương Nhai thấp giọng nói.

- Không, ở chỗ này, các cậu qua chỗ có bóng mát ngồi đợi đi.

Chu Phụng Tiền nói xong liền đi thẳng về phía trước:

- Trừ Tô Mộc, các cậu đừng ai đi đến đây, tôi có mấy câu muốn nói với Tô Mộc.

- Vâng!

Bọn người Phương Nhai dừng bước, nhưng mấy người cảnh vệ đi theo Chu Phụng Tiền đã bắt đầu chuyển động về phía trước, tạo thành một vòng tròn phòng ngự, khéo léo bảo vệ xung quanh Chu Phụng Tiền ở vị trí trung tâm.

Chu Phụng Tiền đứng dưới bóng cây, hít thở luồn gió nóng thổi tới, trên mặt lộ ra vẻ mặt nhớ lại, thản nhiên nói:

- Cậu biết vừa rồi tôi nhìn thấy cảnh tượng gì không?

- Không, nhưng có thể tưởng tượng.

Tô Mộc nói.

- Đúng vậy, cậu không nhìn thấy, nhưng tôi nghĩ có lẽ cậu đã chứng kiến cảnh tượng còn ác liệt hơn. Biết lúc ấy tôi có suy nghĩ gì không? Tôi nghĩ nếu đặt ở trước kia, tôi tuyệt đối sẽ không chút do dự hạ lệnh bắt chết đám người vô liêm sỉ đó. Nhưng hiện tại, tôi phát hiện tôi đã không có ý nghĩ như vậy. Khi tôi nhìn thấy màn vừa rồi, ấn tượng đầu tiên hiện ra trong đầu lại là tại sao?

Chu Phụng Tiền trầm giọng nói.

- Tại sao?

Đầu lông mày Tô Mộc khẽ nhảy lên.

- Là tại sao sao!

Chu Phụng Tiền gần như rù rì nói:

- Tôi không giải thích được tại sao đám người của hóa chất Húc Thịnh lại kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, tôi không giải thích được tại sao những người già giống như Mã Văn Xương, thậm chí cả phụ nữ và trẻ em thôn Thượng Hà, khi đối mặt với những tráng hán kia lại không hề toát ra ý tứ sợ hãi, còn ưỡn ngực, ngăn cản những người đó đi tới.

Đây là vì cái gì? Chẳng lẽ bọn họ không sợ bị thương sao? Chẳng lẽ bọn họ còn tin tưởng vào xã hội bây giờ như vậy sao? Tin tưởng những người đó không dám công khai hạ độc thủ với bọn họ? Chẳng lẽ bọn họ không biết, nếu chuyện này náo lớn sẽ mang đến hậu quả như thế nào sao? Tại sao, lão bí thư chi bộ đã già như vậy, lại dám đứng ở vị trí đầu tiên?

- Rất đơn giản!

Sau khi Tô Mộc nghe thấy những lời này của Chu Phụng Tiền, vẻ mặt nghiêm nghị nói:

- Chu lão, sở dĩ bọn họ làm như vậy, không phải vì bọn họ không sợ, trong lòng bọn họ cũng sợ hại, nhưng sợ thì thế nào? Bọn họ biết nếu bởi vì sợ, để cho những người đó tiến vào, hậu quả sẽ càng hỏng bét. Cho nên bọn họ lựa chọn vứt bỏ sợ hãi, không còn sợ hãi nữa.

Ta không sợ hãi nữa, ngươi lấy gì uy hiếp ta?

Dân không sợ chết, hà cớ gì lại lấy cái chết ra đe dọa!