Quan Bảng

Chương 668: Hoa sen nở rộ




Nam nhân cùng nữ nhân ở cùng một chỗ, phương thức biểu hiện yêu thương chính là tinh thần, nhưng không thể bỏ qua kết hợp nhục thể với nhau lại càng nóng bỏng và đầy hương vị hơn. Phương thức này gây kích thích nhãn cầu nhất, cũng chỉ có phương thức kịch liệt như vậy mới có thể trong hạn độ lớn nhất mang tình cảm hai bên phóng xuất ra.

Đoàn tụ, cho tới bây giờ cũng không phải ý nghĩa xấu.

Ai cũng không phải thánh nhân, ai cũng không phải nữ thần, nam nữ hoan ái là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Người không ăn khói lửa nhân gian không tồn tại trong xã hội hiện đại, mà đó gọi là 'trang Bức'. Đúng vậy, chính là 'trang Bức', ngươi không ăn khói lửa nhân gian, chết đói. Làm người nên hiểu rõ lấy mình, đối với ngươi đó là sung sướng, đối với người bên cạnh ngươi đó là giải thoát.

Giống như hiện tại!

Trong hoàn cảnh hai người hoan ái với nhau, không biết lúc nào y phục của hai người rút bớt đi. Thời điểm thân thể hoàn mỹ của Diệp Tích xuất hiện, thời điểm kết hợp làm một với Tô Mộc, nàng rên rỉ hưng phấn, tuyên bố được giải thoát.

Một hồi đại chiến diễn ra thật kịch liệt.

...

Tô Mộc cho tới bây giờ không phủ nhận nhu cầu của mình ở phương diện này, kỳ thật hắn cũng hiếu kỳ, vì cái gì dục vọng luôn là nam nhân mạnh hơn một chút. Về sau cân nhắc cũng không phải là mình mạnh hơn, mà đây là bệnh chung của nam nhân. Có nam nhân nào nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp mà không muốn chiếm hữu? Nếu ai không muốn thì đó gọi là 'trang Bức', hoặc là bọn Gay!

Tô Mộc là Gay sao? Tô Mộc muốn 'trang Bức' sao? Rất hiển nhiên, không tồn tại hai tình huống này, Tô Mộc ra sức chém giết, hiệu quả cách âm của gian phòng này rất tốt, cho dù hai người ở chỗ này rống phá yết hầu cũng không ai nghe thấy, huống chi bên ngoài hiện tại còn mưa phùn lất phất, dưới hoàn cảnh này ai có thể nghe thấy âm thanh nho nhỏ cơ chứ?

Nắng gặp mưa rào, nói chính là tâm tình Diệp Tích hiện tại.

Với tư cách nữ nhân Tô Mộc, Diệp Tích là hạnh phúc, nhưng mà hạnh phúc chỉ tồn tại sau ngày phá thân, trong đầu của nàng thỉnh thoảng nhớ lại thời điểm mập mờ với Tô Mộc. Nàng là nữ nhân có tâm lý và sinh lý bình thường, có nhu cầu phương diện này cũng không đáng trách. Thật vất vả nhìn thấy Tô Mộc. Nếu không triệt để phóng thích cảm xúc của mình, há không phải là hối hận của nàng hay sao?

Rốt cuộc mộng đẹp cũng trở thành sự thật!

Đây không phải là mộng!

Diệp Tích nằm trên giường. Nhìn gương mặt Tô Mộc gần trong gang tấc, trong hai mắt mang đầy tình ý, nồng đậm tới cực điểm, nếu như ánh mắt có thể hòa tan tất cả. Khi thì thanh tỉnh, khi thì mê ly. Diệp Tích trong trạng thái này hoàn toàn vứt bỏ mặt nạ ngày xưa, cứ như vậy hoàn toàn sinh hoạt trong chân thật của mình. Nàng hiện tại khát vọng được Tô Mộc yêu, tình yêu không giữ lại chút nào.

- Tô Mộc!

Diệp Tích nỉ non.

- Thích không?

Tô Mộc ôn nhu vuốt tóc Diệp Tích, nằm bên tai thấp giọng hỏi nàng, khí tức nam nhân mãnh liệt khiến thân thể Diệp Tích sinh khí nóng bỏng.

- Ưa thích... Em thích ở cùng chỗ với anh... Ưa thích cảm giác được hợp nhất với anh... Thích anh ở bên cạnh em.

Mỹ nhân như hoa, huống chi còn là một đóa hoa tươi, nói ra lời này chính là kích thích nhất. Tô Mộc cũng không phải hòa thượng, sao có thể thờ ơ. Trên mặt hắn mang theo nụ cười xấu xa. Tay phải đảo qua da thịt non mềm của Diệp Tích.

- Diệp Tích, anh cũng rất ưa thích. Anh thích từng tấc da thịt của em, anh thích nghe em hít thở, anh thích mỗi ánh mắt của em, anh thích vì anh thích, nếu anh muốn hóa thành mưa bụi bay vào trái tim em, tới đây đi!

Một phương đón ý nói hùa, một phương chém giết!

Diệp Tích thở hổn hển, mị nhãn như tơ nhìn qua.

Gương mặt kiều nộn của nàng như bốc lửa, một mái tóc rối tung, nàng hóa thân thành đóa hoa hồng đen diễm lệ trên giường. Đôi chân thon dài của nàng mang lại khoái cảm chưa từng có với Tô Mộc trước nay.

Trong âm thanh chạy nước rút, tiếng hít thở thỏa mãn vang lên, hai người đều mềm nhũn nằm xuống, trong phòng không có gì ngoài tiếng hít thở, cũng không còn âm thanh thứ hai. Bên ngoài gian phòng mưa phùn vẫn phất phơ, từng hạt mưa như gõ cửa vào nhà, hai người đang hoan ái với nhau.

Đây là cảm giác sung sương từ tận cốt tủy, cảm giác này bao phủ toàn thân Tô Mộc tại Diệp Tích, dư vị kéo dài.

- Nói đi, vì sao anh đột nhiên tới cảng đảo? Đừng cho với em những lý do vô dụng kia, mấy ngày hôm trước em đã gọi điện thoại cho Lý thúc, thúc thúc bảo anh bận rộn công việc. Bận rộn như vậy vì cái gì lại tới nơi này? Chẳng lẽ anh biết cái gì sao?

Diệp Tích nằm vật bên người Tô Mộc, ngửi mùi nam nhân quen thuộc bên cạnh, nhẹ giọng hỏi.

Diệp Tích là nữ nhân thông minh cỡ nào, nàng mới vừa rồi sa vào trạng thái mê ly của dục vọng, nhưng bây giờ nàng đã tỉnh táo lại. Nàng biết rõ Tô Mộc làm như vậy nhất định là có nguyên nhân. Mà nguyên nhân lớn nhất hắn biết rõ chính là mình gặp vấn đề. Thẳng thắn mà nói Diệp Tích biết rõ, chuyện này không thể dấu diếm được. Nhưng mà không rõ vì sao Tô Mộc lại biết.

Ba!

Diệp Tích không nói thì thôi, vừa nói ra thì bị Tô Mộc đánh vào mông mềm một cái, trong tiếng hờn dỗi của Diệp Tích, Tô Mộc thể hiện đầy đủ phong phạm nhất gia chi chủ, nghiêm túc hỏi:

- Vì cái gì anh không thể tới? Nếu anh không tới, còn không biết bên này của em xảy ra chuyện lớn như thế. Em nói một chút, gặp phải chuyện gì thì gọi cho anh, tuy anh không có bản lãnh gì, nhưng mà che gió che mưa phất cờ hò reo cho em vẫn có thể. Em nói đi, lần này có phải em không đúng hay không? Có phải em phạm sai lầm hay không?

- Lão công, người ta sai rồi, người ta biết sai rồi.

Diệp Tích vội vàng cười nói.

- Biết sai là được, một hồi lại phạt em!

Tô Mộc vênh váo nói ra.

- Phạt thì phạt, lần này cho dù anh không phạt em, em cũng không cho anh rời đi, em sẽ phạt anh. Thật vất vả lấy anh, phải làm cho đã thèm mới được.

Diệp Tích nhỏ giọng nói ra.

Nói ra lời này, mị nhãn như tơ, nhìn qua hai mắt Tô Mộc, trong hai mắt có ánh sáng lóe sáng. Chê cười ah, trước kia Diệp Tích tuy ôn nhu kiều mỵ nhưng tuyệt đối không như hiện tại, nói ra như vậy. Đây mới là thần thái Tô Mộc muốn thấy, nếu trên giường mà nàng vẫn biểu hiện như phu nhân, đó mới là không có tí sức lực nào cả. Xem ra Diệp Tích hiện tại cũng cải biến không ít rồi.

Chuyện tốt ah, đây là chuyện tốt!

Gương mặt tinh xảo của Diệp Tích mang theo mị ý tự nhiên, là xuân dược trí mạng nhất, dục vọng bạo phát trong lòng Tô Mộc. Nhất là góc độ nằm của hắn hiện giờ, hắn nhìn thấy hai ngọn núi đôi đầy đặn đang dán lên người của mình, hai chân thon dài đang uốn lượn, bờ mông đầy đặn tỏa ra khí tức mị hoặc mê người.

Hà đức hà năng gì mà có được vưu vật như thế!

- Anh nhìn cái gì thế? Chưa từng thấy em như vậy sao?

Diệp Tích gắt giọng.

- Nhìn thấy, mỗi tấc da thịt của em anh nhìn thấy rồi, nhưng cho dù có nhìn vài chục năm anh cũng không cảm thấy nhàm chán.

Tô Mộc cười nói.

- Gạt người! Tiếp qua vài chục năm thì em biến thành bà lão rồi, đến lúc đó anh còn yêu thương em như hiện tại hay sao? Còn có thể vuốt ve em như hiện tại sao? Hoa tàn ít bướm, đó là hình dung chính xác của em lúc đó, tuổi già của em rất thê thảm a.

Diệp Tích ra vẻ đáng thương.

- Ai nói, cho dù em biến thành thiếu phụ luống tuổi có chồng, không phải còn có anh hay sao? Nha đầu ngốc, lời tâm tình mê người anh không dám nói, anh chỉ biết có thể cùng già với em, đây là tâm nguyện lớn nhất đời này của anh rồi.

Tô Mộc vuốt ve thân thể mềm mại của Diệp Tích.

- Tay anh kìa? Sờ ở đâu đấy?

Diệp Tích nhìn tay Tô Mộc đang mò lên ngọn núi đôi của mình, nhịn không được hô.

- Hắc hắc, sai lầm, sai lầm!

Tô Mộc cười mỉa nói.

Lời tâm tình nỉ non này, Diệp Tích cũng từ lời Tô Mộc biết rõ, sở dĩ Tô Mộc tới là vì đám người Lý Nhạc Thiên nhận được tin tức báo lại. Nói như vậy tất cả liền thuận lý thành chương, mặc dù nói Diệp Tích không muốn phiền toái Tô Mộc, nhưng Tô Mộc đã tới thì quá tốt, nếu như để Tô Mộc xuất mã. Hắc hắc, các ngươi chắc chắn sẽ bị thu thập.

Nói đến giám định đồ cổ và thưởng thức nghệ thuật, Diệp Tích mặc dù không biết Tô Mộc học từ chỗ nào, nhưng nàng có lòng tin không gì sánh kịp với Tô Mộc, nàng biết rõ nếu nói Tô Mộc không cách nào nhìn ra thật giả, như vậy trên đời này không ai có thể nói rằng mình là chuyên gia giám định cả.

Đây là sùng bái mù quáng trong lòng Diệp Tích với Tô Mộc!

Là tâm lý của mỗi nữ nhân sinh ra sùng bái với nam nhân của mình.

- Tô Mộc, kỳ thật việc này cũng không phải ba công ty kia đối phó Khuynh Thành.

Diệp Tích lại nằm vật trong ngực Tô Mộc, nàng vẫn quyết định nói ra, nàng không muốn giấu diếm Tô Mộc cái gì.

- Xảy ra chuyện gì? Còn có nội tình?

Tô Mộc cũng thật không biết chuyện này.

- Vâng, trong đó thật ra là có người thôi động, không biết anh có biết không, tại cảng đảo này có một nhà chuyên lập nghiệp nhờ sinh ý châu báu, nhưng hiện tại đã phát triển trở thành tập đoàn có quy mô, tập đoàn Lương thị.

Diệp Tích nói ra.

- Tập đoàn Lương thị?

Tô Mộc như có điều suy nghĩ gật gật đầu, nói tới tập đoàn Lương thị này, Tô Mộc cũng không phải lạ lẫm. Trên thực tế chỉ cần là trong nước, tập đoàn hơi có cấp bậc thì Tô Mộc sẽ tìm hiểu. Dù sao lúc hắn theo Ngô Thanh Nguyên học tập đã từng có chương trình học chuyên môn, đó chính là học về những tập đoàn thành công, nghiên cứu hình thức kiểu mẫu của những tập đoàn này.

Tập đoàn Lương thị là một trong số đó.

Tập đoàn Lương thị tại cảng đảo không dám nói gì là tồn tại cự đầu, không cách nào sánh bằng tập đoàn Lý thị, tập đoàn Hoắc thị. Nhưng thực sự không thể nói nhỏ, nó xem như tập đoàn nhị lưu. Thân gia của tập đoàn này có chừng mười tỷ. Chẳng lẽ là tập đoàn Lương thị chèn ép Khuynh Thành sao? Không đúng nha, nếu thật sự muốn chèn ép, tại sao phải bắt tay vào từ phương diện giám định đồ cổ?

- Diệp Tích, nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Tô Mộc trực tiếp hỏi.

- Thật ra là như vầy!