Quan Bảng

Chương 637: Tất cả đều rời đi, việc này dừng ở đây




Phố mỹ thực.

Khi Tô Mộc xuất hiện ở nơi này, phát hiện hoàn cảnh cũng không biến hóa lớn. Ngoại trừ phòng ốc bị công ty Phi Long phá hủy, những địa phương khác vẫn giữ nguyên không thay đổi. Hơn nữa làm cho hắn cảm thấy vui sướng chính là nơi này đã khôi phục buôn bán trở lại. Các quán ăn nhà hàng đều đã mở cửa kinh doanh, người tới dùng cơm cũng không ít.

- Chuyện gì xảy ra?

Tô Mộc nghi hoặc khó hiểu nói.

- Tô chủ nhiệm, là Tô chủ nhiệm tới đây!

Khi Tô Mộc vừa xuất hiện, lão Trương đột nhiên nhìn thấy hắn, sau đó lớn tiếng kêu lên. Cả khu phố mỹ thực nghe được tiếng hô này, không quản là ông bà chủ hay khách nhân, tất cả đều chen chúc tới như ong vỡ tổ, vây quanh Tô Mộc. Phải biết rằng tâm tình của họ thật kích động, đồng dạng khách tới ăn cơm cũng như thế.

- Tô chủ nhiệm, anh đúng là quan tốt làm việc cho dân ah, nếu không có anh, công ty Phi Long vẫn còn tiếp tục hung hăng càn quấy.

- Đúng vậy, bây giờ thật tốt lắm, phố mỹ thực vẫn được giữ nguyên.

- Tô chủ nhiệm, anh chưa ăn cơm đi, đi, đi tới chỗ tôi ăn một chút.

Mỗi chủ quán hay khách nhân đều ồn ào kêu lên, mỗi người nhìn Tô Mộc đều mang theo vẻ ủng hộ, ủng hộ Tô Mộc trở thành chủ nhiệm hội quản ủy. Cảm giác này khiến Tô Mộc thích nhất, bởi vì chỉ cần được ủng hộ, liền ý nghĩa tư tưởng làm việc vì dân của hắn đã được chân chính thực hiện.

Lúc này cũng không ai nhắc nhở tới lời ước hẹn ba ngày trước đó. Bởi vì theo bọn họ xem ra, Tô Mộc đã cho họ câu trả lời thành ý nhất. Người ta đã giải quyết công ty Phi Long, mọi người còn muốn người ta làm thế nào? Chẳng lẽ người ta làm xong lại phải đi tuyên dương cho mọi người đều biết?

Đợi khi Tô Mộc rời khỏi phố mỹ thực, cùng Trương Quan Trung đi thẳng tới quân phân khu. Hắn ngồi trên xe khép hờ hai mắt, hồi tưởng những gì mình vừa nghe được, giờ mới hiểu vì sao nhóm người lão Trương không nháo sự, là vì có thân ảnh của Nhâm Lập Quyên bên trong đó.

Là Nhâm Lập Quyên an ủi đề nghị họ chờ đợi, đừng gây thêm phiền toái cho hội quản ủy, hội quản ủy sẽ dùng thời gian ngắn nhất giải quyết chuyện công ty Phi Long, sau đó sẽ cho bọn họ câu trả lời hài lòng.

- Chủ nhiệm, ngài thật sự để khu phố mỹ thực tiếp tục tồn tại như vậy?

Trương Quan Trung nhỏ giọng hỏi.

- Sao vậy? Anh có ý nghĩ gì?

Tô Mộc mở mắt hỏi.

- Tôi nghĩ thế này, phố mỹ thực tồn tại là chuyện tất nhiên. Bởi vì cho dù khu cao tân chân chính phát triển, cũng phải có những quán ăn hay nhà hàng nhỏ như vậy phục vụ. Nhưng không dối gạt ngài, chất lượng vệ sinh hay trạng huống quán ăn trong khu mỹ thực đều có chút không ổn, trang bị không hợp cách, như vậy thật nguy hiểm. Cho nên tôi nghĩ có nên đem khu phố mỹ thực chỉnh đốn lại một chút hay không?

Trương Quan Trung nói.

Thư ký này thật sự không sai!

Tô Mộc cần dùng thư ký không phải kẻ phụ họa, hắn cần người có tư tưởng của mình. Biết lúc nào nên nói lời gì, cần thư ký giúp đỡ nhắc nhở mình. Mà thật hiển nhiên Trương Quan Trung thật đủ tư cách, làm cho Tô Mộc hài lòng. Ít nhất hắn mới đi làm việc một ngày, đã có thể nhận ra tai hại trong phố mỹ thực, điều này đủ nói rõ vấn đề.

- Quan Trung, chuyện trong phố mỹ thực anh không cần quản, nên nghiên cứu bản đồ quy hoạch khu cao tân tôi giao cho anh, như vậy anh sẽ biết phố mỹ thực nên làm sao phát triển.

Tô Mộc nói.

- Dạ!

Khuôn mặt Trương Quan Trung đỏ lên, hắn đột nhiên nhớ tới vị chủ nhiệm này không phải quan chức bình thường, chuyện mình nghĩ tới Tô Mộc làm sao không biết? Bản đồ quy hoạch khu cao tân, hắn vẫn chưa cẩn thận nghiên cứu, xem ra sau khi trở về nhất định phải xem kỹ lại, ít nhất phải hiểu được lý niệm thi hành biện pháp chính trị của Tô Mộc mới được.

Nhà khách quân phân khu Cổ Lan thị.

Đợi khi Tô Mộc đi tới nơi đây, sắc trời dần tối, mà vì hắn chưa ăn cơm, cho nên vừa lúc tới giờ ăn cơm. Đương nhiên hai người bọn họ muốn đi vào quân phân khu cũng không dễ dàng, không nói hiện tại có Phó lão ở đây, nơi này đã được cảnh giới cấp một. Mặc dù là trước kia, hai người họ muốn vào cũng thật khó khăn.

Quân sự và chính trị dù là một nhà, nhưng đôi khi đi theo hai con đường.

- Tô Mộc cùng Quan Trung đã tới sao, ngồi xuống nói chuyện.

Phó Khẩn Canh cười hô.

- Phó gia gia!

Đợi hai người chào hỏi xong, vẫn chưa ngồi xuống, Trương Quan Trung đứng bên cạnh Trương Lão Hổ, mà Tô Mộc đứng bên cạnh Phó Khẩn Canh. Dù sao nơi này không có người ngoài, nếu đứng sau lưng nói chuyện cũng không phương tiện.

Hàn Thịnh đứng bên cạnh, yên lặng gật đầu.

Không quan tâm hơn thua, Tô Mộc thật không đơn giản, không hổ là cháu trai của Từ lão!

- Quan Trung thế nào? Ngày đầu tiên đi làm có thích ứng không?

Phó Khẩn Canh hỏi.

- Tạm được.

Trương Quan Trung đáp:

- Có Tô chủ nhiệm chiếu cố, vẫn ổn, cháu sẽ thích ứng nhanh thôi.

- Quan Trung, nơi này không phải văn phòng làm việc, lại không có người ngoài, ở trước mặt Phó gia gia anh cũng đừng gọi tôi là Tô chủ nhiệm, sau này nếu không có người thì gọi tên của tôi đi.

Tô Mộc tùy ý cười nói.

Nơi này là chỗ nào? Người ngồi ở đây lại là ai, nếu thật sự để Trương Quan Trung tiếp tục xưng hô mình là chủ nhiệm, Tô Mộc nghe được cảm thấy khó chịu vô cùng.

- Không được, quy củ chính là quy củ, nhưng nếu Tô chủ nhiệm đã nói như vậy, tôi gọi anh là lãnh đạo đi, như vậy có vẻ thân thiết.

Trương Quan Trung kiên trì nói, nếu gọi là Tô ca, hắn lại không gọi được thành lời, bởi vì Tô Mộc nhỏ tuổi hơn hắn, nếu ở trước mặt Phó lão gọi Tô Mộc là Tô ca, ngược lại mất vẻ đúng mực.

- Lãnh đạo?

Tô Mộc bất đắc dĩ lắc đầu, vừa định nói chuyện lại bị Phó Khẩn Canh ngắt lời:

- Được rồi, chẳng qua là lời xưng hô mà thôi, chính hai đứa biết là được, Tô Mộc, cứ để Quan Trung gọi là lãnh đạo đi, quy củ chính là quy củ, không thể phá hư. Tốt xấu cậu cũng là cán bộ cấp chính xứ, ha ha!

Phó Khẩn Canh cười to, làm không khí hiện trường trở nên sinh động.

- Phó gia gia, ông mới là nói đùa, ở trước mặt của ngài đừng nói một cán bộ cấp chính xứ nho nhỏ như cháu, cho dù là cán bộ cấp sở cấp tỉnh đều không có danh hào, ngài đang trêu chọc tiểu tử mà thôi đi.

Tô Mộc cười nói.

- Khác nhau, có khác nhau.

Phó Khẩn Canh cười nói.

- Được rồi, lão liên trưởng, ông đừng tiếp tục đùa bọn trẻ. Ông không đói bụng sao? Tôi đã đói rồi. Còn hai cậu trẻ này, hẳn là chưa dùng cơm đi? Ở lại đây cùng ăn cơm.

Trương Lão Hổ nói.

- Được rồi, ăn cơm, dân lấy ăn làm đầu, ăn no rồi nói sau.

Phó Khẩn Canh vung tay:

- Dọn cơm!

Lúc ăn cơm, Tô Mộc đã biết lúc xế chiều hôm nay Phó Khẩn Canh đã đi tham gia hoạt động do Lý Hưng Hoa tổ chức, có thể nhìn ra được Phó Khẩn Canh đang cao hứng, buổi hoạt động kia được tổ chức rất tốt, xem như Lý Hưng Hoa đã vỗ mông ngựa đúng nơi đúng lúc. Tô Mộc cũng biết ngày mai Trương Lão Hổ sẽ theo Phó Khẩn Canh đi thủ đô, ở lại thủ đô trị liệu vết thương ở chân.

Theo ý tứ của Trương Lão Hổ, Trương Quan Trung nên ở lại công tác, không cần đi theo hầu hạ làm gì. Hơn nữa không phải còn có lão liên trưởng sao? Đi theo bên người lão liên trưởng, chẳng lẽ còn có thể bạc đãi hắn hay sao?

Đợi ăn cơm xong, Trương Quan Trung ở lại, Hàn Thịnh tiễn Tô Mộc rời khỏi quân phân khu. Hắn còn công việc cần làm, cũng không thể ở lại nơi này. Hơn nữa hiện tại trong Cổ Lan thị không biết có bao nhiêu người đang hâm mộ hắn, có thể ăn cơm cùng Phó lão, đây là vinh hạnh tới bậc nào?

- Hàn chủ nhiệm, không cần tiễn nữa, ngày mai khi nào Phó lão rời khỏi tôi lại tới đưa tiễn vậy.

Tô Mộc nói.

- Tô Mộc, nếu không có người ngoài, cậu không cần nói chuyện công thức hóa như vậy.

Hàn Thịnh cười nói.

Tô Mộc tâm tư vừa động, không chút nghĩ ngợi liền buột miệng nói ra:

- Hàn ca, sau này nếu như có chuyện gì mời anh chỉ giáo nhiều hơn.

Trẻ nhỏ dễ dạy!

Trong lòng Hàn Thịnh thầm tán thưởng một tiếng, Tô Mộc luôn mang tới kinh ngạc cho hắn. Hàn Thịnh thật không biết Tô Mộc sao có thể làm được như bây giờ, không biết là ai mới có thể dạy dỗ ra nhân tài như vậy.

Phải biết rằng Hàn Thịnh cũng không thể ở mãi bên người Phó Khẩn Canh, nhiều năm giao tranh, cấp bậc của hắn cũng đã tăng lên. Chỉ cần chờ đợi Phó lão hoạt động hắn liền có thể được phóng ra ngoài. Mà Hàn Thịnh lại không có kinh nghiệm làm việc dưới cơ sở, nếu có thể kết giao với Tô Mộc vẫn là một chuyện tốt. Càng khỏi nói Hàn Thịnh cũng biết thân phận Tô Mộc không đơn giản, cháu trai của Từ lão, đệ tử của Ngô lão, chỉ với thân phận như vậy Hàn Thịnh còn không có ý muốn kết giao sao?

Lực ảnh hưởng của Từ Trung Nguyên cường đại thế nào Hàn Thịnh cũng biết rõ!

- Lần này Phó lão có thể tìm được Trương lão gia tử, hoàn toàn dựa vào cậu mà làm được, sau này chúng ta liên hệ nhiều hơn.

Hàn Thịnh cười nói.

- Được, tôi tùy thời xin đợi Hàn ca chỉ giáo.

Tô Mộc cười nói.

- Tiểu tử, tôi có thể chỉ giáo cậu cái gì.

Hàn Thịnh khoái trá cười đáp.

- Hàn ca, ngày mai mấy giờ rời đi? Có cần thông tri ban lãnh đạo Cổ Lan thị?

Tô Mộc hỏi.

- Việc này chỉ sợ…