- Thật ra cô không cần như bọn họ, trực tiếp gọi tên tôi là được rồi.
Tô Mộc lạnh lùng nói.
- Vậy không được, nói thế nào anh cũng là người đã cứu tính mạng tôi, làm sao tôi có thể như vậy, tôi vẫn gọi anh là Tô ca. Tô ca, chuyện đêm nay tôi thật sự cảm tạ anh, thật, nếu không có anh, sợ rằng tôi...
Vừa nói Diệp Mộng Á vừa rơi lệ.
Tô Mộc cũng không phải tiểu tử mới ra đời, nhìn thấy Diệp Mộng Á như vậy, nếu đổi thành người khác nhất định sẽ đau lòng, nhưng Tô Mộc thì không. Hắn biết cô gái trước mắt là diễn viên, hơn nữa còn là diễn viên không tệ. Nếu thật sự cho rằng nàng thành tâm thành ý, vậy thì có chút quá đáng rồi. Dĩ nhiên Tô Mộc cũng không thể nói, Diệp Mộng Á hoàn toàn đang diễn trò.
Trái tim bình tĩnh đối đãi là được!
- Trễ như vậy cô trở về thành phố không sao chứ?
Tô Mộc thay đổi chủ đề.
- Không sao, tôi có thể ứng phó. An Lộ hiện tại đã bị bắt, cô ta không dậy nổi bất kỳ sóng gió nào nữa rồi. Hơn nữa chuyện đêm nay, chỉ cần không có bất cứ tin tức gì của tôi lộ ra, tôi xem như không có chuyện gì rồi.
Diệp Mộng Á nói.
- Yên tâm đi, sẽ không có bất kỳ tin tức tiêu cực nào lên báo.
Tô Mộc bình tĩnh nói.
- Đa tạ Tô ca.
Diệp Mộng Á nói.
Ở chỗ quay phim, Diệp Mộng Á dĩ nhiên biết thực lực của Hạ Kiếm Đường, nhưng chính là người như vậy, sau khi chống lại Tô Mộc, Tô Mộc dám cường thế ra sức đánh không nói, mấu chốt nhất vẫn là thái độ của bọn Lý Nhạc Thiên, rõ ràng là sùng bái Tô Mộc, người này tuyệt đối không đơn giản. Có thể làm cho nhiều công tử đại thiếu gia đối đãi như vậy, cho dù ở kinh thành, cũng không có mấy người có thể hưởng thụ đãi ngộ như vậy.
Tô Mộc làm được, Tô Mộc há có thể đơn giản?
Hai người lại tùy ý hàn huyên mấy câu. Không thể không nói Diệp Mộng Á làm diễn viên, tố chất tâm lý cũng không tệ lắm, khuya hôm nay xảy ra chuyện như vậy, bây giờ nàng hoàn toàn bình phục không nói, lúc hàn huyên cũng rất sôi nổi, giống như cái gì cũng biết.
- Tô ca. Anh có bạn gái chưa? Có muốn tôi giới thiệu mấy người cho anh không?
Tâm tình Diệp Mộng Á cuối cùng đã thanh tĩnh lại cười hỏi.
- Được rồi, tôi tạm thời chưa có ý định.
Tô Mộc nói.
- Tô ca, nếu anh thích nữ minh tinh, tôi có thể giúp anh đáp cầu dắt mối.
Diệp Mộng Á nói.
- Đợi sau này hãy nói.
Tô Mộc cười nói.
Trong không khí tương đối hài hòa, Tô Mộc đưa Diệp Mộng Á về khách sạn tổ quay phim an bài. Về phần chuyện tiếp theo, hắn cũng không để ý. Hắn biết cho dù hắn không nói gì, Lý Nhạc Thiên cũng sẽ có an bài. Dù sao chuyện đêm nay cũng thức tỉnh Lý Nhạc Thiên là nên quan tâm đến những diễn viên dưới cờ. Đừng để đến lúc xảy ra chuyện, bị người khác bắt được nhược điểm, chẳng những diễn viên mất hết thể diện, mà còn ảnh hưởng đến công ty giải trí Lý thị.
Lúc rời đi Tô Mộc thuê xe đi, nhưng khi hắn đang chờ xe. Bên cạnh đột nhiên đi tới hai đạo thân ảnh, ban đầu Tô Mộc không để ý, nhưng sau khi đối phương đến gần, vẫn không có ý tứ rời đi, hắn mới bắt đầu cảnh giác.
- Tô chủ nhiệm. Thật sự là anh!
Người mở miệng nói chuyện chính là Du Quỳ, khi Tô Mộc vừa tới khu Cao Khai suýt chút nữa trúng tiên nhân khiêu của nàng.
- Tô chủ nhiệm!
Người đứng bên cạnh Du Quỳ, có lẽ chính là Hạ Đào.
Nói thật Tô Mộc cũng có chút bất ngờ, tại sao lại đụng độ hai người bọn họ ở chỗ này. Nhưng nếu gặp gỡ, người ta đã bắt chuyện, hắn cũng không nên làm mặt lạnh. Hơn nữa chuyện ban đầu, sau khi chuyện xảy ra Tô Mộc cũng biết là chuyện gì, vì vậy đối với Hạ Đào và Du Quỳ cũng không có nhiều chán ghét.
- Thật trùng hợp, thì ra là hai người.
Tô Mộc cười nói....
Một lần nữa nhìn thấy Tô Mộc, điều này cũng thật sự nằm ngoài dự liệu của Du Quỳ và Hạ Đào. Sau khi hai người nhìn thấy Tô Mộc lấy tư thái như vậy nói chuyện với bọn họ, trên mặt đều lộ ra nụ cười thư thái.
- Tô chủ nhiệm, chuyện lần trước là tôi không đúng, tôi...
Hạ Đào muốn nói gì đó, lại bị Tô Mộc trực tiếp phất tay cắt đứt.
- Hạ Đào, cậu không cần xin lỗi tôi, phạm sai lầm cũng phạm rồi, chỉ cần nhận sai, tiếp nhận trừng phạt, như vậy sai lầm này coi như đã qua. Nhưng sau này tuyệt đối không thể làm như vậy.
Tô Mộc nói.
- Đa tạ Tô chủ nhiệm!
Hạ Đào chân thành nói. Bây giờ bất kể là trang phục hay cử chỉ của hắn cũng là một thanh niên có khí phách, so với dáng vẻ lưu manh trước kia, thật sự thay đổi rất lớn. Đây là điều Tô Mộc cảm thấy hài lòng.
- Tại sao hai người lại ở đây?
Tô Mộc hỏi.
- Tô chủ nhiệm, sau khi chúng tôi trải qua chuyện lần đó, tự mình làm chút mua bán nhỏ, Du Quỳ hiện tại kinh doanh một tiệm bán hoa, còn tôi mở một công ty bảo vệ ở thành phố. Hai người chúng tôi đang đi hẹn hò.
Hạ Đào cười nói.
- Anh nói gì vậy.
Du Quỳ hung hăng trợn mắt nhìn Hạ Đào, làm Hạ Đào bắt đầu cười ngượng ngập.
Tô Mộc nhìn bộ dạng ngọt ngào của hai người, trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười hâm mộ:
- Đúng vậy, giống như vậy rất tốt, con người luôn đi vào con đường chính đạo, mới có thể sống tương đối an tâm. Hạ Đào, cậu có bạn gái tốt như Du Quỳ, là phúc phần của cậu, cậu phải quý trọng. Cậu làm nam nhân, không thể để cho Du Quỳ quá mức cực khổ, phải chia sẻ áp lực cho nàng.
- Tô chủ nhiệm, tôi biết rồi.
Hạ Đào nói.
- Tô chủ nhiệm, đây là anh đang trở về sao? Nếu không để tôi kêu Hạ Đào đưa anh về nhà? Tiệm bán hoa chúng tôi có xe, lúc hắn nhàn rỗi không có chuyện gì làm, cũng thường lái xe đưa tôi đi giao hoa.
Du Quỳ nói.
- Không cần!
Tô Mộc cười lắc đầu:
- Hai người thật vất vả mới ra ngoài hẹn hò một lần, làm sao tôi có thể xen vào chứ, không có chuyện gì, ở đây tôi gọi xe rất dễ dàng. Hai người cũng đừng ở đây nữa, mau đi hẹn hò đi. Hạ Đào, cậu phải đối xử với Du Quỳ thật tốt. Con gái thích nhất là lãng mạn, đừng sợ tốn tiền.
Xì!
Khi ba người đang hàn huyên, một chiếc xe thể thao dừng lại trước mặt Tô Mộc, khi cửa sổ xe quay xuống, lộ ra gương mặt xinh đẹp của Đệ Ngũ Bối Xác.
-Tôi nói muốn gặp anh thật đúng là vô cùng khó khăn, Nhưng cuối cùng tôi cũng bắt được anh rồi. Đi thôi, Tô chủ nhiệm, tôi tìm anh có chút việc.
- Tại sao lại là cô?
Tô Mộc bất ngờ nói.
- Làm sao lại không thể là tôi. Anh đừng mỗi lần nhìn thấy tôi đều kinh ngạc như vậy? Có lên xe hay không? Muốn ở đây làm bóng đèn của người ta à.
Đệ Ngũ Bối Xác nói.
- Tôi đương nhiên không muốn.
Tô Mộc mỉm cười cáo biệt hai người Hạ Đào, tiến vào bên trong xe nhanh như tia chớp rời đi.
Đưa mắt nhìn Tô Mộc rời đi, lại nhìn chiếc xe thể thao. Trong mắt Hạ Đào toát ra ánh sáng chói mắt, hắn kéo Du Quỳ vào trong ngực, rù rì.
- Du Quỳ, có một ngày anh cũng sẽ lái một chiếc xe như vậy, chở em đi khắp thành phố. Anh thề, cả đời Hạ Đào này tuyệt đối sẽ cho em sống thật tốt!
- Em tin, em tin, có bao giờ em hoài nghi đâu.
Du Quỳ hít lấy hơi thở quen thuộc Hạ Đào từ trên người truyền ra, hốc mắt ướt át nói.
Dưới ánh đèn hoàng hôn chiếu rọi, hai thân ảnh ôm chặt lấy nhau.
- Rất hâm mộ sao?
Đệ Ngũ Bối Xác cười hỏi:
- Hâm mộ?
Tô Mộc nhìn Đệ Ngũ Bối Xác:
- Tôi nói này Bối Xác, cô có thể đừng ghen tị như vậy hay không, chẳng lẽ cô hâm mộ, cũng ép tôi phải hâm mộ sao?
- Tới địa ngục đi. Tôi mới không hâm mộ. Nhìn bộ dạng hiện tại của anh, toàn thân bị thương không nói, còn toàn mùi rượu, thật không biết tại sao lúc ấy anh phải xúc động như vậy.
Đệ Ngũ Bối Xác nói.
Lời này khiến cho Tô Mộc khẽ nhíu mày:
- Lúc ấy cô cũng ở hội sở Cẩm Tú?
- Đúng vậy, chúng tôi đã ở đó.
Đệ Ngũ Bối Xác nói:
- Thi hành công vụ!
- Đậu Long hiện tại thế nào? Hắn rốt cuộc có sao không?
Tô Mộc hỏi.
- Giữ bí mật!
Đệ Ngũ Bối Xác lắc đầu nói.
- Xem như tôi không hỏi.
Tô Mộc lùi về chỗ ngồi, chậm rãi nhắm hai mắt lại:
- Bối Xác à, chúng ta nói thế nào cũng là bằng hữu, bằng hữu hiện tại bị thương, cô cũng không thể không chiếu cố chứ? Đưa tôi đến khách sạn gần nhất, đúng rồi, thuận tiện đặt một căn phòng cho tôi, trả tiền luôn. Tôi không có tiền!
Két!
Đệ Ngũ Bối Xác dừng xe ở ven đường, sau đó nhìn Tô Mộc, hung ác nói:
- Tôi nói này Tô Mộc, anh có phải quá tự do hay không? Tôi đã gặp rất nhiều người, nhưng thật sự chưa từng gặp người nào cực phẩm như anh. Anh nghĩ chuyện này là thế nào? Kêu tôi đi đặt phòng cho anh, tiền phòng còn muốn tôi trả? Lời này anh cũng nói ra được.
Nghe được lời này của Đệ Ngũ Bối Xác, Tô Mộc cũng giật mình trợn to mắt, dáng vẻ giống như khiếp sợ.
- Tôi nói này Bối Xác, làm sao cô có thể nghĩ như vậy? Tôi kêu cô đi thuê phòng chung với tôi lúc nào? Tôi chỉ nhờ cô hỗ trợ đặt phòng mà thôi. Dù gì cô cũng là một cục trưởng phân cục quốc an, tại sao trong đầu có thể nghĩ những thứ này. Tôi thật rất thất vọng kia, tôi là đảng viên, biết đảng viên là gì không? Viên đạn bọc đường cũng đừng hòng hấp dẫn tôi, lập trường cách mạng của tôi vô cùng kiên định.
- Anh?
Đệ Ngũ Bối Xác nhìn bộ dạng của Tô Mộc, giống như hắn bị sỉ nhục vậy, rất là ủy khuất. Đệ Ngũ Bối Xác dùng sức trợn mắt nhìn Tô Mộc một cái, nhưng ngay sau đó buột miệng bật cười.
Nụ cười này chính là cười run rẩy hết cả người, nụ cười này chính là ba đào mãnh liệt, phải biết rằng hiện tại Đệ Ngũ Bối Xác vẫn mặc y phục trước đó, chẳng qua bên ngoài khoác thêm chiếc áo, duới tình huống như thế, tư thái quyến rũ càng có chút mê người.
Tô Mộc ngồi bên cạnh, cảm thụ được hơi thở mê hoặc từ trên người Đệ Ngũ Bối Xác toát ra, cố gắng nuốt nuốt miệng nói:
- Tôi nói này Bối Xác, cô có thể đừng như vậy hay không, đây là cô đang khảo nghiệm tính giai cấp của tôi sao! Phải biết rằng tính giai cấp của con người tôi là không thể chê, nhưng lực khống chế không mạnh, cô không sợ tôi... Hắc hắc, cô biết rồi đấy.
- Tôi biết cái đầu anh.
Đệ Ngũ Bối Xác cáu giận trừng mắt nhìn, rất lưu loát lái xe đi:
- Xem ra Tô đại chủ nhiệm của chúng ta vẫn chưa tỉnh rượu, nếu như vậy, vậy tôi đưa anh đi hóng gió cho tỉnh rượu.
Vừa nói chiếc xe thể thao liền như một làn khói lao đi!
Đáng chết chính là, lúc này mui xe lại lặng lẽ mở ra.
Tô Mộc ngồi trong xe, hít thở làn gió thổi qua mặt mình, nhìn khuôn mặt Đệ Ngũ Bối Xác thực sự bất đắc dĩ sờ đầu, trên mặt toát ra một loại mùi vị tang thương, cảm khái.
- Tịch mịch như tuyết!