Quan Bảng

Chương 482: Khuy tư (đọc tâm)




Hai chữ lớn hiện ra trên quan bảng chính là hai chữ khuy tư!

Uy lực thứ bảy của quan bảng: khuy tư!

Tô Mộc làm sao cũng không nghĩ tới ngay lúc mình thất vọng, lại gặp được cơ hội này. Quả thật làm cho hắn vô cùng hưng phấn, uy lực thứ bảy lại có thể rình rập ý nghĩ dục vọng trong lòng người khác. Đây cũng không phải toàn bộ ý nghĩ riêng tư của đối phương, mà là bí ẩn trong lòng đối phương. Bí mật kia sẽ theo uy lực mạnh yếu của quan bảng mà tìm hiểu được theo trình độ bất đồng.

Uy lực của quan bảng mạnh mẽ thì dục vọng tận sâu trong đáy lòng của đối phương cũng bị lộ ra!

Uy lực của quan bảng yếu ớt thì dục vọng bề ngoài của đối phương sẽ bại lộ!

Nhưng bất kể là loại nào, đều ý nghĩa từ giờ trở đi Tô Mộc đã có năng lực rình rập dục vọng của người khác. Nói cách khác, chỉ cần Tô Mộc nguyện ý hắn có thể thông qua quan bảng tìm hiểu ý muốn riêng tư của bất cứ người nào hắn tiếp xúc.

Đây quả thật là một đại sát khí!

Chuyện khác không dám nói, ít nhất khi thu thập phần tử tội phạm, có thể phát ra công kích với mức độ lớn nhất. Hắn nói hắn không làm gì xấu, được, mình sẽ thông qua quan bảng lấy đi bí mật trong lòng hắn, chỉ cần có một tin tức, chỉ cần tìm được chứng cớ, như vậy đã có thể định ra tội lỗi của hắn.

Đương nhiên, việc rình rập ý nghĩ trong lòng chỉ giúp Tô Mộc hiểu đối phương đang nghĩ gì, không phải nói Tô Mộc nhất định lấy được bằng chứng phạm tội của đối phương. Nhưng chỉ cần biết được phương hướng, tiếp tục tìm chứng cớ theo phương hướng đó, còn đơn giản hơn mù quáng điều tra rất nhiều.

- Ha ha!

Tô Mộc hưng phấn ngửa mặt cười to, tâm tình suy sút vì sự kiện đội săn trộm đã hoàn toàn biến mất không còn nhìn thấy, tinh thần còn phấn chấn hơn khi nãy. Có được quan bảng, cho dù tình thế bây giờ thất lợi, Tô Mộc vẫn có được tự tin tuyệt đối có thể lấy lại danh dự trong tương lai không lâu. Ai còn muốn đào thoát pháp luật ngăn cấm, ai muốn thành kẻ địch của hắn đều phải nghĩ kỹ.

- Chỉ là có chút đáng tiếc mỗi ngày chỉ dùng quan bảng được năm lần.

Tô Mộc có chút tiếc nuối:

- Nhưng có được quan bảng đã là may mắn, ta còn muốn cầu thêm nhiều lần cơ hội, lòng tham đúng là không bao giờ thấy đủ.

Uy lực thứ bảy của quan bảng xuất hiện làm cho Tô Mộc có một loại ý niệm muốn thử nghiệm lập tức. Sau khi hắn thu thập xong đồ vật trong văn phòng, gọi Đỗ Liêm cùng đi tới cục giáo dục. Trên đường đi, tâm tư Tô Mộc khẽ động, nhìn Đỗ Liêm nói:

- Đỗ Liêm, cho tôi một trang giấy cùng cây bút.

- Dạ, chủ tịch!

Đỗ Liêm từ ghế trước đưa giấy bút qua.

Ngón tay cố ý đụng chạm, quan bảng bắt đầu xoay tròn, sau khi toàn bộ tư liệu của Đỗ Liêm hiện ra, Tô Mộc cố ý xem hạng thứ bảy. Ngay sau đó liền xuất hiện một hàng chữ làm Tô Mộc thật không biết nói gì, làm thế nào cũng không nghĩ tới Đỗ Liêm lại cất giấu bí mật như thế.

- Tiểu Như tỷ nhà bên cạnh hiện tại đang ở đâu? Cô biết không, tôi thật thích cô. Thật muốn có cơ hội gặp lại, tôi nhất định sẽ thổ lộ với cô, mặc kệ cô đã kết hôn rồi hay chưa.

- Tiểu Như tỷ, hiện tại cô đang ở đâu?

Tô Mộc đột nhiên có ý định trêu chọc Đỗ Liêm, cầm giấy bút vừa viết vừa than thở ra miệng, ngay nháy mắt hắn nói ra, sắc mặt Đỗ Liêm không khỏi biến đổi, gần như bản năng thất thanh hỏi:

- Chủ tịch, ngài vừa nói gì? Tiểu Như tỷ?

- Phải đó, là hàng xóm trong thôn của tôi trước kia.

Tô Mộc tùy ý nói.

- A!

Đỗ Liêm ngượng ngùng sờ soạng đầu:

- Chủ tịch, đừng hiểu lầm, trước kia tôi cũng có một hàng xóm tên tiểu Như, cho nên nghe được lời của ngài nhất thời có chút thất thố.

- Vậy sao? Thật quá xảo!

Tô Mộc cười nói.

Thật sự có thể đọc được ý nghĩ nội tâm người khác!

Tô Mộc hưng phấn gào thét trong lòng, vừa rồi hắn chỉ muốn thử nghiệm có thể thành công rình được ý nghĩ trong lòng người khác hay không. Thật không ngờ kết quả thật thần kỳ, thật sự có thể làm được!

Kỳ thật Đỗ Liêm cũng buồn bực, vốn cho rằng Tô Mộc đã biết gì đó, nhưng sau nghĩ lại cảm thấy mình nghĩ nhiều. Đừng nói Tô Mộc hoàn toàn không biết tiểu Như là ai, dù là cha mẹ của hắn cũng không biết. Đây là bí mật giấu diếm từ lâu của Đỗ Liêm, ngoại trừ bản thân hắn không còn ai biết được.

Cục giáo dục huyện.

Hiện tại Lưu Đăng Khoa đã thỏa ước mong trở thành cục trưởng, dựa theo tư lịch nhiều năm của hắn, rất nhanh đã quản lý thật gọn gàng. Bất kể nói thế nào lúc Cao Bình còn ở đây, Lưu Đăng Khoa từng nắm giữ một số thủ hạ, hiện tại hắn trở thành cục trưởng, muốn làm gì cũng như nước chảy thành sông.

Hơn nữa hiện giờ Lưu Đăng Khoa đã dựa dẫm vào Tô Mộc, xem như địa vị vững chắc, trong khoảng thời gian ngắn cũng không cần sợ bị điều động đi nơi khác. Có phó chủ tịch huyện làm chỗ dựa, Lưu Đăng Khoa chỉ cần theo lời phân phó làm việc là hoàn thành.

Hội nghị tiến hành thật thuận lợi, Lưu Đăng Khoa đại biểu cục giáo dục huyện báo cáo về quá trình xây dựng tài nguyên văn hóa giáo dục con số hóa, trang bị phần cứng trong trường học cùng phục vụ phần mềm máy tính thật chi tiết. Từ những số liệu xác thực Tô Mộc có thể chứng kiến Lưu Đăng Khoa thật sự làm việc, cũng không hề có ý tứ chỉ là ứng phó.

Điểm này làm Tô Mộc vui mừng.

Đừng quản là Lưu Đăng Khoa hay là Trì Phong, Tô Mộc chỉ có một yêu cầu, chính là tận trung cương vị công tác, làm tốt bổn phận của mình, chỉ cần có thể làm được việc này mọi chuyện đều dễ nói.

- Tô chủ tịch, đã báo cáo xong, hay là chúng ta đi tới nhất trung Hình Đường khảo sát?

Lưu Đăng Khoa mời nói.

- Được!

Tô Mộc gật gật đầu.

Nói nhiều lời cũng không bằng khảo sát hiện trường vẫn tốt hơn. Ngay lúc Tô Mộc đang làm công việc của mình, tại tỉnh thành đã phát sinh một sự kiện.

Chính vì chuyện này đã thay đổi quỹ tích nhân sinh của hắn.

Tô Mộc thật sự không nghĩ tới lại xuất hiện chuyện như vậy!

Thành phố Thịnh Kinh, ban tổ chức tỉnh ủy.

Khi Lý Hưng Hoa lại bước vào nơi này, so sánh với lúc trước tâm tình đã khác hẳn. Trước khi hắn là thư ký của Diệp An Bang, nói thế nào ở nơi này cũng là người có khả năng hô mưa gọi gió. Mà bây giờ trong lòng hắn không còn cảm giác đó, đổi lại cảm giác không yên. Tuy có đủ loại nguyên nhân, nhưng Lý Hưng Hoa biết nguyên nhân trọng yếu nhất chính là: không lập được chiến tích!

Không sai, chính là không lập được chiến tích!

Lý Hưng Hoa bị dời ra khỏi Thanh Lâm thị, đi tới Cổ Lan thị đảm nhiệm bí thư thành ủy, thời gian thật không ngắn. Nhưng trong đoạn thời gian này hắn vẫn không thể mở ra cục diện. Phải biết rằng lúc trước Lý Hưng Hoa bị điều tới Cổ Lan là vì muốn hắn kéo lên tình huống tại đó, xác định lại vị trí phát triển, hiện giờ chẳng những không thành công thậm chí có vài lần thiếu chút ngã quỵ. Nhưng nếu không phải đám người kia vẫn băn khoăn thân phận trước đó của Lý Hưng Hoa, lo lắng sẽ trêu chọc lửa giận của Diệp An Bang, đã sớm đem hắn thu thập từ lâu.

Cho nên khi Lý Hưng Hoa bị Chung Tuyền gọi điện kêu hắn đi tới tỉnh thành, trong lòng hắn vẫn không ngừng bất an.

- Lý bí thư, ngài đã tới!

Chung Tuyền mỉm cười nghênh đón.

- Chung thư ký, nói chuyện với tôi đâu cần khách khí như vậy.

Lý Hưng Hoa vội vàng đi tới, không hề có chút ý tứ kiêu căng. Hắn hạ thấp tư thế xem như cho Chung Tuyền đủ mặt mũi, đương nhiên Chung Tuyền có thể được Diệp An Bang tuyển làm thư ký, ánh mắt đối nhân xử thế vẫn phải có. Người khác cấp mặt mũi, mình không ôm lấy hay sao? Càng khỏi nói người đứng trước mắt trước kia đảm nhiệm vị trí của mình.

Phải biết rằng lãnh đạo cùng thư ký là một hiện tượng thật phổ biến trong quan trường, tiền nhiệm cùng kế nhiệm lại có ưu thế lui tới sẵn có. Dù sao nói thế nào hai người từng phục vụ cho một vị lãnh đạo, chỉ vì điều này đã có thể hình thành vị trí đồng minh mạnh mẽ. Đương nhiên cũng có hiện tượng ngoại lệ, chẳng qua chuyện như vậy phát sinh hoàn toàn bởi vì tính cách thư ký tạo thành.

- Lý bí thư, tôi làm sao khách khí với ngài chứ, Diệp bộ trưởng ở bên trong, ngài vào đi thôi.

Nói xong Chung Tuyền gõ cửa, nghe lời đáp ứng của Diệp An Bang mới đưa Lý Hưng Hoa đi vào. Chung Tuyền rót chén trà cho Lý Hưng Hoa, sau đó xoay người đi ra văn phòng.

Đối với việc Lý Hưng Hoa bị Diệp An Bang gọi tới, Chung Tuyền cũng hiểu chút nguyên nhân, nhưng hắn không nói với Lý Hưng Hoa. Phải biết rằng làm thư ký, có vài lời nếu lãnh đạo muốn anh truyền ra, thì anh cần nói ra ngoài, nhưng có vài lời một khi anh chưa được lệnh minh xác, tuyệt đối không thể nói bậy, tự mình đoán bừa ý nghĩ lãnh đạo đều là chuyện tối kỵ, chẳng lẽ không nhớ tới việc Tào Tháo chém giết Dương Tu sao?

- Bộ trưởng!

Lý Hưng Hoa cũng không dám động chén trà, thậm chí không ngồi xuống, thẳng tắp đứng trong phòng làm việc nhìn Diệp An Bang, trên mặt hiện lên vẻ sùng bái.

- Hưng Hoa, biết tôi vì sao gọi cậu tới đây không?

Diệp An Bang lạnh nhạt nói.

- Bộ trưởng, tôi không biết.

Lý Hưng Hoa nhận chân nói, hắn thật sự không biết.

- Hưng Hoa, nói thật, cậu thật sự làm tôi thất vọng.

Diệp An Bang buột miệng nói ra lời này, nghe vào trong tai Lý Hưng Hoa chẳng khác gì sấm sét giữa trời quang, chấn hắn ngây người đồng thời trên mặt lộ ra vẻ tươi cười chua xót.

- Bộ trưởng, tôi làm cho ngài mất mặt!

Thay vì ngụy biện, còn không bằng thản nhiên thừa nhận thất bại, Lý Hưng Hoa biết Diệp An Bang là một người cụ thể, tự nhiên không muốn nghe lời thừa thãi chối tội. Hắn càng thành thật càng có thể gây ấn tượng với Diệp An Bang.

Sự thật đúng là như thế!

Những lời Diệp An Bang muốn nói lại bị thái độ của Lý Hưng Hoa làm áp chế, lời tới bên miệng chợt chuyển giọng:

- Nói một chút đi, rốt cục là chuyện gì xảy ra.