Quan Bảng

Chương 462: Kỷ niệm năm xưa




- Đây là cái gì?

Đường Tú Thi nhướng mày hỏi.

- Sao vậy? Chẳng lẽ cô còn sợ tôi làm gì cô sao?

Tô Mộc nghiền ngẫm hỏi.

- Tôi sợ cái gì, nếu anh thật sự dám làm như vậy, tôi cam đoan anh không nhìn thấy được mặt trời ngày mai.

Đường Tú Thi thật bình tĩnh nói, nói xong bưng ly nước uống cạn sạch, uống xong liền đặt ly nước xuống bàn.

- Hiện tại được rồi chứ?

- Nằm xuống đi thôi!

Tô Mộc mỉm cười nói:

- Yên tâm, ly nước vừa rồi chỉ làm cho cô tạm thời ngủ thiếp đi mà thôi. Đợi sau khi cô tỉnh lại, cô sẽ phát hiện mình đã hoàn toàn lành bệnh.

- Tốt nhất là như vậy!

Đường Tú Thi nói xong liền nằm xuống ghế, chậm rãi nhắm mắt lại.

Viên thuốc của Tô Mộc là dùng thôi miên, nếu lúc trước hắn không phải lo lắng khi thôi miên Từ Trung Nguyên cùng Phương Thạc có tính khiêu chiến rất mạnh, sợ hãi sẽ làm bị thương thân thể bọn họ, hắn tuyệt đối đã làm. May mắn miệng của hai người vẫn kín, Tô Mộc biết họ sẽ không tiết lộ ra ngoài. Nhưng ngoại trừ hai người họ, Tô Mộc không dám tin tưởng những người khác.

Tuy có thể trị bệnh, nhưng không có nghĩa bại lộ bí mật quan bảng làm trả giá.

Chỉ cần hắn trị tốt cho người khác, người ta cũng đừng nên quản thủ đoạn của hắn thế nào!

Đây cũng là nguyên nhân Tô Mộc chuẩn bị thuốc thôi miên. Chỉ vì cam đoan sự an toàn của chính bản thân mình.

Khi Đường Tú Thi đã hoàn toàn ngủ say, Tô Mộc bắt đầu ra tay. Năng lượng hai khối ngọc rất nhanh bị quan bảng hấp thu, hắn bắt đầu dựa theo biện pháp quan bảng cung cấp bắt tay trị liệu.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Khoảng nửa giờ sau, năng lượng trong ngọc thạch hoàn toàn hao mòn, mà bệnh kín của Đường Tú Thi đã tiêu trừ tận gốc. Tô Mộc nhìn vẻ mặt Đường Tú Thi đã sắp thức tỉnh, sắc mặt lại vô cùng tái nhợt.

Hắn biết di chứng xuất hiện!

Di chứng chết tiệt!

Tô Mộc thật sự chán ghét cảm giác này, mỗi lần trị liệu xong hắn đều rơi vào trạng thái mỏi mệt. Nếu không phải tố chất thân thể của hắn thật tốt, quan bảng thường xuyên hỗ trợ hắn, đổi lại là người khác chỉ sợ đã ngất xỉu.

Khi cảm giác cực kỳ mệt mỏi xuất hiện, Tô Mộc không biện pháp chống cự ngồi xuống ghế, chậm rãi nhắm mắt lại. Nhưng so sánh với trước kia, mặc dù hắn đang suy yếu nhưng trạng thái tinh thần lại rất tốt, hơn nữa càng khó khăn chính là tuy thân thể hắn vây trong trạng thái mơ hồ, nhưng đầu lại thật thanh tỉnh.

Đây là một loại tiến bộ!

Đường Tú Thi khẽ rên một tiếng, tỉnh táo lại. Trên thực tế viên thuốc thôi miên cũng chỉ dùng đủ thời gian trị liệu mà thôi. Nàng mở mắt, nhìn quần áo của mình, xác định không có vấn đề gì mới thả lỏng thần kinh. Nàng tin tưởng Tô Mộc là chính nhân quân tử, nhưng động tác bản năng vẫn làm cho nàng yên tâm hơn.

- Di?

Đường Tú Thi nhìn thấy Tô Mộc nằm ở sô pha bên cạnh, trên mặt hiện vẻ ngạc nhiên, vừa nhìn thấy trên trán hắn đẫm mồ hôi, hơn nữa sắc mặt lại tái nhợt, mới hiểu hắn không được tốt lắm.

- Rốt cục hắn làm như thế nào?

- Chẳng lẽ bệnh kín của mình đã trị liệu?

- Bệnh đau nửa đầu của mình thật sự không còn tiếp tục phát tác?

Trong đầu Đường Tú Thi tràn ngập nghi hoặc, khi nhìn về hướng Tô Mộc vẫn mang theo vẻ nghi ngờ cùng chờ đợi. Nàng không biết lần chữa bệnh này có thành công hay không, hoặc là nói mình chỉ ngủ một giấc mà Tô Mộc chỉ dùng trị liệu tâm lý học cho mình mà thôi. Trong lòng nàng chờ đợi, mong mỏi bệnh của mình sẽ không còn tiếp tục tái phát.

Đường Tú Thi vẫn nằm nguyên tại chỗ, nhìn khuôn mặt anh tuần gần bên, trong hoảng hốt lại cảm giác khuôn mặt trùng hợp với người trong trí nhớ. Hình ảnh mà nàng từng phong ấn chặt chẽ, lại đột nhiên hiện trở về. Mỗi một hình ảnh làm cho nàng cảm giác đau lòng chưa từng có.

Nhiều năm như vậy nàng đã ôm ấp thật nhiều tâm sự, chỉ dùng công tác không ngừng nghỉ thôi miên chính mình. Bởi vì chỉ có làm như vậy nàng mới có thể quên mất những hình ảnh đau khổ kia, mà bệnh đau nửa đầu của nàng cũng từ nỗi thống khổ kia lưu lại.

- Anh biết không? Kỳ thật khuôn mặt của anh rất giống bạn trai trước kia của tôi, có đôi khi tôi nhìn lầm anh là hắn. Mặc dù hắn không có khí chất quan trường như anh, nhưng hắn có khí tức của một văn nhân. Có lẽ anh không biết, lần đầu tiên khi tôi gặp anh, tôi từng có chút hốt hoảng, khi đó tôi khờ đại nghĩ tới, là ông trời thương xót tôi, để cho tôi từng mất đi hắn, nhưng lại có thể gặp được lần nữa.

- Nhưng dù sao anh không phải hắn, anh không phải, cho nên anh không biết tôi tưởng niệm sâu đậm bao nhiêu. Anh không phải, cho nên anh không biết nhiều năm qua tôi làm sao trôi qua được, anh không phải, cho nên anh không biết tôi vì hắn đã tan vỡ thế nào với gia đình. Anh không phải, cho nên anh không biết hiện tại tôi thật sống không dễ dàng.

- Kỳ thật em không hận anh, tuy năm xưa anh tiếp cận em là vì nhiệm vụ gì đó, là vì đem gia đình em dẫn vào vực sâu. Nhưng em biết đây là chức trách, đây là nhiệm vụ của anh. Em không hận anh là vì em biết anh đối đãi tối với em, nhưng anh biết không? Cũng bởi vì anh như vậy, cho nên có đôi khi em không hận anh, nhưng rồi lại hận anh tới chết. Vì sao? Vì sao anh phải làm như vậy?

- Chẳng lẽ ở trong lòng của anh, nhiệm vụ thật sự trọng yếu như vậy, trọng yếu tới mức anh có thể bỏ qua đoạn cảm tình giữa chúng ta, trọng yếu tới mức anh có thể phản bội cha em trọng yếu tới mức anh có thể lập tức quay lưng phản bội. Anh biết không, sự phản bội của anh gây cho em bao nhiêu tổn thương, đem hình ảnh vốn tốt đẹp hoàn toàn xé vỡ.

Không biết từ khi nào trên mặt Đường Tú Thi đã chảy nước mắt. Từ khi nàng hiểu biết, hình như nàng cũng rất ít khóc như vậy. Càng khỏi nói ở ngay trước mặt người ngoài, hiện tại Tô Mộc đang thiếp đi, nếu không nàng tuyệt đối sẽ không như thế.

- Phải nhận được bao nhiêu áp lực mới không kiêng nể như vậy.

Nhưng Đường Tú Thi không biết tuy thân thể Tô Mộc vây trong mơ màng, nhưng bây giờ hắn vẫn còn ý thức. So sánh với trước kia, hắn có thể rõ ràng nghe được mỗi câu nói của Đường Tú Thi. Cho dù không mở mắt nhìn thấy, nhưng vẫn cảm nhận được nàng đang khóc.

Đường Tú Thi mệt mỏi nằm vật xuống, cũng không lau nước mắt, khuôn mặt đầy vẻ đau lòng người, nhìn chằm chằm vào mặt Tô Mộc, tiếp tục lẩm bẩm.

- Vì sao? Vì sao anh nhất định cử báo cha em, anh biết rõ cha em là hạng người gì, biết rõ không thể nào động tới ông ấy mảy may. Nhưng anh lại cứ làm như vậy. Anh biết không? Anh làm như vậy chính là đem toàn bộ đường lui của mình phá hủy, từ bỏ hết thảy những gì em đã làm cho anh.

- Em hận anh!

- Em hận cha em!

- Tôi hận các người!

Cảm xúc Đường Tú Thi ngày càng kích động, kích động tới mức nàng thậm chí không suy nghĩ, vì sao bình thường nàng luôn bị đau đầu khủng khiếp, nhưng bây giờ hoàn toàn không tái phát.

Đường Tú Thi chậm rãi nhắm mắt lại, dưới ánh nắng chiều bao phủ, mặt cho nước mắt tùy ý chảy xuống.