Quan Bảng

Chương 446: Nửa trái hoa nở, nửa phải đông tới




- Các vị, hôm nay tôi tới đây không mang thứ gì, chỉ mang đến một rương đồ uống, mời các vị tối nay uống cái này, nếm thử vị xem sao.

Trần Kiều vừa nói vừa bắt đầu lấy ra từng chai trong rương.

Những bình nước uống này so với bình nước uống bình thường, dung lượng rõ ràng nhiều hơn rất nhiều, cái này còn chưa tính hình thức bên ngoài nhìn rất sang trọng, đặc sắc, thuộc về loại vừa nhìn sẽ hai mắt tỏa sáng.

- Những thứ này chẳng lẽ là...

Tô Mộc vui vẻ nói.

- Không sai, chính là đồ uống nghiên cứu mới nhất của nhà máy chúng tôi, nhưng mặc dù là vật thí nghiệm, cũng đã trải qua nghiệm thu của quốc gia, cũng đạt tới tiêu chuẩn như những loại đồ uống khác, cũng có giấy chứng nhận chất lượng. Nói đơn giản, những thứ này là nhóm đầu tiên sản xuất ra, không bao lâu, chờ tới lúc dây chuyền sản xuất hoàn thành xây dựng, sẽ rất nhanh đưa vào đầu tư sản xuất.

Đường Tú Thi tự tin nói.

Vô cùng quyết đoán! Thủ đoạn cao siêu! Nội tình hùng hậu!

Hà Sanh nhìn chai nước uống trước mắt, trong đáy lòng cảm khái. Phải biết rằng chưa nói đến những thứ khác, chỉ riêng muốn khai phá hơn nữa để cho một loại đồ uống đi vào thị trường, cần đả thông các khâu rất nhiều. Chuyện như vậy nếu đặt ở xí nghiệp khác, có lẽ hơn nửa năm cũng chưa hẳn làm xong. Nhưng đối với tập đoàn Cự Nhân, những thứ này chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể.

Những hàng mẫu sản xuất giống như đồ chơi của xí nghiệp, đồ chơi này không đơn thuần chỉ là kích thước không thể so sánh nổi, nhiều hơn là không có biện pháp với tới nhân mạch. Cho dù hiện tại thủy sản Hồng Phong đã trở thành lão Đại thuỷ sản của tỉnh Giang Nam, nhưng muốn trong thời gian ngắn đối kháng với tập đoàn Cự Nhân vẫn không có tiền vốn.

Hà Sanh biết những thứ này, Tô Mộc dĩ nhiên cũng rất rõ ràng. Nhưng hắn cũng không quá giật mình, những thứ này đối với tập đoàn Cự Nhân mà nói chẳng qua là chuyện đơn giản. Cho đến hiện tại hắn cũng không biết, tổng tài Đỗ Dương, rốt cuộc có nhân mạch rộng lớn thế nào.

- Đường trợ lý, giám đốc Trần, tôi thật sự muốn chúc mừng các vị, thật lòng hi vọng đồ uống của các vị có thể sớm ngày đưa ra thị trường.

Tô Mộc mừng rỡ nói.

- Chỉ cần có Tô huyện trưởng chiếu cố, tôi tin tưởng ngày này sẽ rất nhanh đến.

Đường Tú Thi lãnh đạm nói.

- Chư vị, những thứ này chính là lô nước tuyết lê đầu tiên mà chúng tôi nghiên cứu ra, có tác dụng nhuận hầu nuôi phổi rất tốt, chức năng khỏi ho tiêu đờm, không tin mọi người có thể nếm thử.

Trần Kiều cười nói.

Xưởng đóng hộp Gia Hòa trước kia chính là làm đồ hộp, nơi này thiếu cái gì chứ không thiếu con đường trái cây. Chỉ cần anh nghĩ đến chủng loại nào, cũng có thể tìm thấy ở chỗ này. Đây cũng là nguyên nhân tại sao, bọn họ có mới nghiên cứu chế tạo ra nước tuyết lê đầu tiên. Trên thực tế so với nước tuyết lê, con đường sản xuất nước suối tự nhiên đến từ chính Hắc Sơn trấn, cũng đang trong kế hoạch trù bị rầm rộ.

Vẫn là câu nói kia. Chỉ cần vấn đề đường sản xuất được giải quyết, sản phẩm lập tức có thể được xuất bản.

- Vậy hôm nay chúng ta không uống rượu, đổi uống nước tuyết lê.

Tô Mộc cười nói.

Rất nhanh mọi người bắt đầu gọi đồ ăn, trong lúc chờ đợi, Hà Sanh đưa bản kế hoạch tới.

- Tô huyện trưởng, đây là bản kế hoạch chúng tôi làm xong, anh xem qua rồi cho chúng tôi ý kiến đề điểm.

- Không thành vấn đề, cứ để ở chỗ tôi, tôi sẽ mau sớm cho anh câu trả lời chắc chắn.

Tô Mộc nói.

- Được!

Hà Sanh gật đầu nói.

- Tô huyện trưởng, hôm nay cùng hẹn chúng tôi tới đây, rốt cuộc là muốn nói chuyện gì?

Chung Nhan mở miệng hỏi.

- Đúng vậy, Tô huyện trưởng chúng ta cũng quen biết nhau cả, có chuyện gì anh cứ việc nói thẳng.

Hà Sanh nói.

- Nói đi!

Đường Tú Thi sau khi biết bệnh của mình có hi vọng chữa khỏi, tâm tình tối nay cũng tốt hơn rất nhiều.

Tô Mộc quét qua mấy người, hơi mỉm cười nói:

- Thật ra tôi hẹn các vị tới đây cũng không phải có đại sự gì, chỉ là muốn hỏi, hiện giờ tập đoàn của ba vị đang trong giai đoạn đại kiến thiết, tin tưởng có dùng đến xi măng chứ?

- Tôi còn tưởng là chuyện gì, Tô huyện trưởng, không phải anh muốn kêu chúng tôi mua xi măng của Hoàng Vân chứ?

Hà Sanh hỏi.

- Có vấn đề sao?

Tô Mộc hỏi.

- Không thành vấn đề, dĩ nhiên không thành vấn đề, giúp đỡ xí nghiệp địa phương là nguyên tắc nhất quán của thủy sản Hồng Phong chúng tôi, chưa nói đến hiện tại nhà máy xi măng Hoàng Vân còn do Tô huyện trưởng phân quản, chuyện này tôi chắc chắn sẽ giúp.

Hà Sanh vỗ ngực nói.

- Chỉ cần chất lượng và giá tiền xi măng của nhà máy xi măng Hoàng Vân đều không có vấn đề, tập đoàn Chu thị chúng tôi cũng có thể đặt hàng.

Chung Nhan nói. Có phân phó trước đó của Chu Từ, nàng biết chỉ cần là Tô Mộc nói ra chuyện gì, nàng chỉ cần làm theo là được.

- Nhà máy xi măng Hoàng Vân bây giờ không phải đã tê liệt sao? Cho dù đang đứng trong giải đoạn cải cách, nhất thời cũng không có khả năng khôi phục? Lẽ nào kêu chúng tôi phải chờ?

Đường Tú Thi khẽ nhíu mày nói.

Nói thật ba vị này đều là nhân vật dày dặn kinh nghiệm, Tô Mộc hẹn bọn họ tới đây bọn họ cũng biết là vì cái gì. Nhưng chuyện này đối với bọn họ mà nói cũng là chuyện tốt, thử suy nghĩ xem nếu nhà máy xi măng Hoàng Vân thật sự có thể cung cấp xi măng cho bọn họ, tối thiểu sẽ tiết kiệm được giá thành vận chuyển, hơn nữa giá tiền xi măng của Hoàng Vân đè xuống phía dưới, sẽ tiết kiệm cho bọn hắn một số tiền lớn. Những điều này là lợi ích rất lớn, ngoài ra còn có thể giao hảo với phó huyện trưởng phân quản Tô Mộc, đây tuyệt đối là chuyện một vốn bốn lời.

- Nói như vậy, có phải chỉ cần tôi có thể bảo đảm xi măng của nhà máy xi măng Hoàng Vân không có bất kỳ vấn đề chất lượng, giá tiền hợp lý, công ty của ba vị liền có thể đặt hàng?

Tô Mộc nói.

- Dĩ nhiên!

Ba người liếc nhìn nhau sau đó gật đầu nói.

- Tốt, nếu đã như vậy, vậy thì không nói nữa, chuyện này cứ định như vậy đi, công việc kế tiếp tôi sẽ kêu Hoàng Vân phái người hiệp đàm với các vị. Tôi bảo đảm, các vị chẳng những tiết kiệm được một khoản chi, còn tuyệt đối hài lòng với xi măng Hoàng Vân Sinh làm ra.

Tô Mộc nói.

- Nghe anh nói như thế, vậy chúng ta có cần cạn chén ăn mừng không?

Hà Sanh cười nói.

- Dĩ nhiên phải ăn mừng,!

Trong không khí nói chuyện vui vẻ hôm nay, ngoài chuyện của Hoàng Vân, Hà Sanh, Đường Tú Thi và Chung Nhan đều vô cùng quý trọng lần gặp mặt này. Phải biết rằng ba tập đoàn của bọn họ là ba tập đoàn sớm nhất vào Hắc Sơn trấn, hơn nữa lại phát triển hạng mục khác nhau, hoàn toàn không tồn tại cạnh tranh. Không có cạnh tranh liền ý nghĩa bọn họ có thể hòa bình ở bên nhau, không có cạnh tranh lại có thể có cơ hội hợp tác, hơn nữa còn để cho quan hệ của bọn họ trở nên mật thiết.

Vườn khoa học sinh thái có thể trở rằng một điểm du lịch của tập đoàn Cự Nhân, tập đoàn Cự Nhân khai phá tài nguyên du lịch có thể mang đến cho vườn khoa học sinh thái rất lớn thu nhập và quảng cáo tuyên truyền. Chưa nói đến những cái khác, chỉ riêng đóng gói sản phẩm, hàng năm sẽ mang đến cho Hồng Phong một khoản thu nhập không nhỏ. Duẩn Đỉnh trà là đặc sản địa phương, trở thành vật kỷ niệm của khu du lịch; Duẩn Đỉnh trà còn có thể đạt được nghiên cứu khoa học tốt hơn trong vườn khoa học sinh thái; điểm du lịch vườn khoa học sinh thái cũng có thể thông qua bao bì của Duẩn Đỉnh trà tiến hành tuyên truyền...

Việc như thế, chỉ cần tìm luôn có thể tìm được điểm vào rất tốt, hơn nữa những ý nghĩ này thật ra đã sớm xuất hiện trong đầu mỗi người bọn họ, hôm nay có cơ hội tốt như vậy, dĩ nhiên là không thể bỏ qua.

Một nhà mạnh, nhiều nhà mạnh. Khi Hắc Sơn trấn tạo thành một quả đấm kinh tế, liền ý nghĩa mỗi công ty đều có thể phát triển nhanh hơn tốt hơn, đây là điều hiển nhiên.

Khi ở Tô Mộc đang vui vẻ trao đổi, trùng hợp là trong một căn phòng bên cạnh bọn họ, cũng đang tiến hành một cuộc trao đổi, chỉ có điều so với không khí hòa hợp bên phía Tô, không khí ở đây rõ ràng lãnh đạm hơn rất nhiều.

- Quản hành trưởng, đây là bản kế hoạch của chúng tôi, đây là giấy cam đoan của chúng tôi, đây là bản hiệp nghị bất động sản của chúng tôi, những thứ này đều là bảo đảm của chúng tôi. Chỉ cần các anh đồng ý cho chúng tôi vay, tất cả những thứ này đều thuộc về các anh. Anh yên tâm, những thứ này là thật hay giả anh có thể đi nghiệm chứng, chỉ cần có một chút không đúng với thực tế, tôi lập tức không nói hai lời xoay người rời đi.

Hà Mân nói.

Ngồi đối diện với Hà Mân là một nam nhân béo phệ, hắn đeo một cái kiếng gọng vàng, mặc một bộ quần áo bình thường, trên khuôn mặt mập mạp hiện lên nụ cười nhàn nhạt. Nếu anh cho rằng nụ cười này rất hòa ái..., vậy thì chắc chắn sai, đây là nụ cười ngoài cười nhưng trong không cười. Ai cũng biết người trước mắt này ở huyện Hình Đường là khó dây dưa đến cỡ nào, là người tuyệt đối không thấy thỏ không tát ưng. Muốn vay được tiền từ chỗ hắn, thật sự là vô cùng khó khăn.

Hắn chính là giám đốc chi nhánh của ngân hàng xây dựng huyện Hình Đường Quản Cố.

Quản Cố cười híp mắt, liếc nhìn những văn kiện trước mắt, không có bất kỳ ý tứ động vào:

- Hà tổng, chúng ta cũng không phải lần đầu tiên gặp mặt, có lời gì cứ nói thẳng với nhau. Vấn đề của Hoàng Vân là thực tế rất rõ ràng, không nói nhà máy không có bất kỳ tiềm lực phát triển, bản thân còn thiếu nợ rất nhiều. Ngươi cầm một nhà máy như vậy, muốn vay sáu trăm vạn từ ngân chúng tôi, anh nói chuyện này có thể không?

- Quản hành trưởng, nhà máy xi măng Hoàng Vân lúc trước suy bại là sự thật, điểm này tôi không phủ nhận. Nhưng anh cũng có thể thấy, hiện tại Hoàng Vân đang đứng trong cải tạo quốc hữu, chính quyền huyện huyện ủy cũng có rất nhiều chính sách giúp đỡ nơi đó, tôi tin tưởng chỉ cần có đầy đủ tài chính, nhà máy xi măng Hoàng Vân liền có thể đánh thắng trận này, khắc phục khó khăn.

Hà Mân tự tin nói.

- Hà tổng, ngân hàng chúng tôi cũng có khó khăn của ngân hàng. Hiện tại ngân hàng đang quay vòng tài chính, thật sự không có cách nào cho Hoàng Vân các anh vay. Nếu không dựa vào thân phận của Hà tổng, ngân hàng chúng tôi làm sao có thể không nể mặt anh có phải không.

Quản Cố cười tủm tỉm nói.

Từ đầu đến cuối Quản Cố chính là không mở miệng nói cho vay, chính là nhìn trái nhìn phải. Phải biết rằng Quản Cố cũng không phải làm hành trưởng lâu năm ở đây, hắn cũng là vừa tới không bao lâu. Nhưng chính vì tới không bao lâu, cũng làm cho hắn biết được hiện trạng của Hoàng Vân từ trong miệng người khác. Chớ nói chi là nhà máy xi măng Hoàng Vân mặc dù có ghi chép trả nợ rất tốt, nhưng bây giờ vẫn còn thiếu ngân hàng khác ba trăm vạn.

Nếu Hà Mân anh thật sự có bản lãnh như vậy, nhà máy xi măng Hoàng Vân thật sự tốt như anh đã nói, tại sao ngân hàng khác không hề cho các vị vay nữa? Thật cho là tôi mới đến nên khi dễ tôi sao. Nói thật với anh, chính là hôm nay anh có nói toạc ra, tôi cũng sẽ không cho anh vay một đồng nào.

Đây cũng là điểm mấu chốt của tôi!

Đây cũng là cao ngạo của tôi!

Bởi vì bây giờ anh là người van xin tôi!