Quan Bảng

Chương 440: Chúng cháu không sợ khổ!




Trong quan trường có rất nhiều quy củ mà anh phải tuân thủ, mà những quy củ này có cái rõ ràng, có cái lại âm thầm, nhưng bất kể là loại nào, chỉ cần anh bước qua đạo tơ hồng kia, không tuân theo quy củ, kết quả sẽ vô cùng thê thảm. Đến lúc đó cho dù anh có bối cảnh thông thiên, cũng sẽ bị người ta lên án chỉ trích, kết quả tốt nhất cũng là rời xa quan trường, mãi mãi không được thu nhận.

Trong chuyện này có một quy củ mà hiện tại Tô Mộc không tuân theo, vượt cấp mưu lược chức cao.

Người trong quan trường có thể lấy thân phận cán bộ cấp phòng mưu cầu chức vị của những cán bộ cấp xử, cách làm như vậy sẽ không có ai đâm chọc, bởi vì... nó phù hợp quy củ. Nhưng nếu như anh lấy thân phận cán bộ cấp xử mưu lược chức vị của cán bộ cấp phòng, đó chính là đại bất kính. Nếu thật sự làm như vậy, mặc dù cho anh vận hành thành công, cũng sẽ lưu lại dấu vết ác tính rất nồng đậm trong hồ sợ.

Tô Mộc ban đầu không nghĩ tới cái này, chỉ áy náy bỏ quên chuyện của Từ Tranh Thành, hiện tại bị Lý Nhạc Dân mắng chửi một trận, nhất thời giống như đánh đòn cảnh cáo, khiến cho hắn từ trong thất ngộ vừa rồi tỉnh táo lại.

Đúng vậy, tại sao mình lại phạm vào loại sai lầm cấp thấp này!

Hiện tại nghĩ đến chuyện vừa rồi, mồ hôi lạnh sau lưng Tô Mộc vẫn không biến mất, cảm giác lạnh như băng khiến cho hắn có loại cảm giác hít thở không thông!

Ba người Từ Viêm nhìn thấy sắc mặt của Tô Mộc, cũng không biết là thế nào. Cho dù bọn họ biết Tô Mộc vừa rồi gọi điện thoại cho lãnh đạo cấp thafh phố, nhưng chỉ hỏi thăm một chút mà thôi, tại sao có vẻ khoa trương như vậy? Bởi vì thanh âm Lý Nhạc Dân rất cao, cho nên bọn họ cũng mơ hồ nghe được chút ít, nhưng không nghe thấy là nội dung gì.

- Lãnh đạo. Sao vậy?

Từ Viêm thấp giọng hỏi.

Tô Mộc cố gắng hết sức đè áp tâm tình, trên mặt lộ ra vẻ bình tĩnh, tâm tình kinh hãi cuối cùng biến mất, thay vào đó khóe miệng lộ ra nụ cười khổ sở bất đắc dĩ.

- Từ Viêm, chuyện của Từ cục cậu cũng đừng quan tâm, chuyện này trong lòng tôi biết rõ. Sau này hãy nói.

- Được!

Từ Viêm gật đầu, mặc dù không rõ vừa rồi là thế nào, nhưng cũng biết lúc này không nên nói thêm gì nữa:

- Nào, nào, lãnh đạo, ăn miếng thịt nướng này đi, bảo đảm thống khoái! Tôi nói này lão Phàn, còn đứng đó làm gì, mang đến cho chúng tôi chút thức ăn đi.

- Được, tới liền, tới liền!

Tô Mộc biết chuyện vừa rồi, không cần thiết nói cho bọn Từ Viêm, bây giờ bọn hắn không hiểu, không có nghĩa sau này cũng không hiểu. Có một số việc, chính mình lĩnh ngộ truyền thụ cho người khác sẽ khắc sâu hơn nhiều.

Nhưng cũng may mặc dù tâm tình của Tô Mộc có chút trầm thấp, nhưng không đến mức sa sút. Dù sao Lý Nhạc Dân đã nói, nếu nghĩ thông suốt hãy đi tìm hắn, chứng tỏ có cơ hội hòa hoãn xung đột. Phải biết rằng Lý Nhạc Dân hiện tại không giống với trước kia, hắn chẳng những là bí thư pháp ủy thị chính thành phố Thanh Lâm, hơn nữa còn kiêm nhiệm cục trưởng cục công an thành phố. Có thể nói là nhân vật thực quyền tuyệt đối, một câu nói của hắn đều rất có phân lượng.

- Thức ăn mang lên đây!

Đúng lúc này cánh cửa phòng bị đẩy ra, lộ ra hai cái đầu nhỏ. Hai người bưng hai cái khay, phía trên đặt đầy thức ăn, sau khi đi vào, liền rất lưu loát bắt đầu bầy ra, nhìn dáng vẻ linh hoạt của bọn họ, tuyệt đối không phải người mới học nghề. Hơn nữa hai người đều mặc đồng phục của quán thịt nướng, nhìn rất chuyên nghiệp.

Chỉ có điều trong nháy mắt hai người vừa đi vào, sắc mặt Tô Mộc bỗng chốc âm trầm.

Nguyên nhân rất đơn giản, hai người kia thật sự quá nhỏ, tuổi tác có lẽ cũng chỉ xấp xỉ Cẩu Đản, Đường Kha, tuyệt đối là học sinh trung học cấp đệ nhất, nếu không đoán sai, có lẽ là lớp 9 lớp 10.

Học sinh trung học cấp đệ nhất lại ở đây bê đồ ăn, hơn nữa hiện tại còn chưa tan lớp, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ bọn họ trốn học, nói rõ bọn họ còn là vị thành niên, nói rõ quán thịt nướng này đã thuê trẻ em lao động trái phép!

Đây là chuyện Tô Mộc tuyệt đối sẽ không cho phép!

Làm phó Huyện trưởng phân quản giáo dục huyện Hình Đường, hai canh giờ trước Tô Mộc còn đặc biệt nhấn mạnh tầm quan trọng của giáo dục, mà hiện tại trước mắt xuất hiện hai học sinh trung học cấp đệ nhất, đang làm việc bọn họ không nên làm, trên đời này còn chuyện nào châm chọc hơn không?

Trong nháy mắt, sắc mặt đám người Từ Viêm cũng âm trầm, bọn họ là người của Tô Mộc, dĩ nhiên rất rõ ràng hiện tại hắn tại sao tức giận!

- Phàn Thược, tên vô liêm sỉ này, lập tức cút vào đây cho tôi!

Từ Viêm tức giận hô.

- Từ cục, Từ cục, có chuyện gì vậy?

Phàn Thược vội vàng từ bên ngoài xông vào, nhìn thấy tình hình trong phòng, nhất là thấy hai đứa bé có chút run rẩy, liền cho rằng nhất định là bọn họ làm chuyện gì sai.

- Có phải các ngươi đã làm chuyện gì sai không? Ta biết ngay hai người các người chân tay vụng về, làm hư việc nhiều hơn là thành công, còn đứng đó làm gì? Còn không mau nhận lỗi với Tô huyện trưởng đi, có tin ta...

- Đủ rồi!

Phàn Thược còn muốn tiếp tục quát mắng, lại bị Tô Mộc cắt lời, hai mắt của hắn phun ra vẻ phẫn nộ, nhìn Phàn Thược lạnh lùng nói:

- Phàn Thược, ai bảo ông quát mắng bọn chúng? Ông mắng cũng đủ hung! Rất thành thục, khẳng định không phải lần đầu tiên.

- Tô huyện trưởng, tôi...

Phàn Thược nhất thời có chút phát mộng.

- Tôi cái gì mà tôi, ông còn muốn cãi lại sao?

Từ Viêm chửi ầm lên:

- Phàn Thược, ông nói cho ta nghe xem, bọn chúng rốt cuộc là thế nào? Ông đừng nghĩ có thể lừa dối được tôi? Ông lại dám phạm pháp đi thuê lao động trẻ em, đúng là có bản lĩnh!

Nghe được những lời chửi mắng của Từ Viêm, Phàn Thược mới hiểu được đã xảy ra chuyện gì, trên mặt lộ ra nụ cười khổ, vội vàng nói:

- Tô huyện trưởng, Từ cục, các vị đừng có gấp, các vị nghe tôi nói trước đã, nếu như tôi nói không rõ..., các vị muốn thu thập tôi thế nào thì thu thập, tôi tuyệt đối không hai lời.

- Ông nói đi, bản thân tôi muốn nghe, ông có thể nói ra trò gì.

Tô Mộc lạnh lùng nói, xoay người nhìn về phía hai đứa bé, trên mặt lộ ra một nụ cười ôn nhu:

- Tới đây, đừng sợ, tới đây ngồi.

Hai đứa bé đứng ngây tại chỗ, có chút không biết làm sao, bọn chúng từ đầu cũng không hiểu rõ, làm sao bê mấy món ăn đi vào, lại có thể phát sinh chuyện như vậy. Nhưng nhìn tình hình trước mặt, ông chủ Phàn Thược có lẽ rất sợ người nam nhân trước mắt này. Nếu như vậy, vậy bọn họ cũng chỉ có biết nghe theo lời Tô Mộc, không dám chần chờ, vội vàng tiến lên trước.

Phàn Thược sửa sang lại tâm tình, liền vội vàng nói:

- Tô huyện trưởng, Từ cục, chuyện này thật ra oan uổng cho tôi. Quán thịt nướng chúng tôi làm sao dám phạm pháp thuê lao động trẻ em? Chớ nói chi tôi còn ở trong huyện thành, chỗ này của tôi làm ăn cũng không tệ, nếu thật sự làm như vậy, tôi không phải là tự đập chén cơm của mình sao? Chuyện ngớ ngẩn như vậy, các vị nói tôi có thể sao? Tuyệt đối không thể!

- Không thể? Vậy ông nói cho ta nghe hai đứa bé này là thế nào? Còn nữa, trong cửa tiệm của ông còn có bao nhiêu đứa bé giống như vậy? Hiện tại cậu kêu tất cả bọn chúng ra đây!

Tô Mộc lạnh lùng nói.

- Không có, hiện tại chỉ có hai đứa nó, đến xế chiều sẽ có hai đứa nữa, tổng cộng là bốn.

Phàn Thược nói.

- Bốn? Phàn Thược, ông điên rồi, thuê những bốn đứa?

Tô Mộc vô cùng tức giận, xoay người về phía hai đứa bé hỏi:

- Nói cho ta nghe xem, các cháu rốt cuộc là thế nào? Tại sao lại đi làm ở đây? Còn nữa, các cháu học lớp mấy rồi? Là học sinh trường nào?

- Chú, chúng cháu là học sinh lớp bảy, trung học Hình Đường.

Hai đứa bé liếc mắt nhìn nhau thấp giọng nói.

- Trung học Hình Đường?

Tô Mộc khẽ nhíu mày.

- Đúng vậy bọn chúng chính là học sinh trung học Hình Đường. Tô huyện trưởng, hai đứa còn lại cũng là học sinh trung học. Vừa rồi tôi nói là tôi oan uổng, không có nói láo, tôi thật sự oan uổng. Thật ra đây không phải tôi thuê lao động trẻ em, đây là tôi đang giúp bọn chúng. Phải biết rằng tiền lương tôi trả cho bọn chúng không thấp, ở đây bọn chúng chỉ làm việc bán thời gian, nhưng tiền lương tôi trả cũng không kém những nhân viên khác bao nhiêu.

Phàn Thược vội vàng nói.

- Phàn Thược, ông đừng ở đây tìm lý do lý trấu, ông chính là làm cái gì thì dám thừa nhận! Ông nghe kỹ cho ta, lập tức đưa bọn chúng đi.

Tô Mộc lạnh lùng nói.

- Được, được, Tô huyện trưởng anh nói như vậy tôi lập tức làm ngay. Hai người các cậu nghe đây, bắt đầu từ bây giờ không được tới đây nữa, còn nữa nói cho hai đồng học của các cậu, sau này cũng không cần tới nữa. Chỗ này của tôi không cần các cậu.

Phàn Thược lớn tiếng nói.

Ai ngờ khi Phàn Thược vừa nói ra lời này, hai đứa trẻ vốn đang ngồi bên cạnh Tô Mộc bất chợt từ trên ghế đứng lên, giống như lò xo quỳ rạp xuống trước mặt Tô Mộc, trên mặt hiện đầy vẻ lo lắng.

- Chú, van cầu ngài đừng kêu ông chủ sa thải chúng cháu, chúng cháu không sợ khổ! Chúng cháu không sợ đau!

Đại nghịch chuyển kinh thiên!

Tô Mộc làm sao cũng không nghĩ tới, chuyện sẽ xuất hiện nghịch chuyển lớn như vậy. Thế này là thế nào? Chẳng lẽ nói mình hảo tâm làm chuyện xấu hay sao? Tại sao bọn trẻ có thể nói giúp cho Phàn Thược, hơn nữa còn không hề nghĩ ngợi liền quỳ rạp xuống đất như vậy.

Đây rốt cuộc là chuyện gì?

- Hai người các cậu nhanh lên!

Tô Mộc vội vàng nói, Đỗ Liêm và Đoạn Bằng chia ra kéo hai đứa trẻ đứng dậy. Còn Từ Viêm gắt gao ngó chừng Phàn Thược, tâm tình không vui bởi vì cuộc điện thoại vừa rồi của Tô Mộc, lúc này đều bộc phát ra.

- Phàn Thược, ông rốt cuộc là làm sao? Đừng nói với tôi ông ở sau lưng sử dụng bạo lực, bắt buộc bọn chúng làm việc cho ông!

- Không có, tuyệt đối không thể nào, Từ cục, nếu tôi thật sự làm như vậy, tôi sẽ bị trời giáng ngũ lôi chết không tử tế, ra cửa bị xe đụng chết, để cho tôi...

Phàn Thược còn muốn tiếp tục nói chuyện, đã bị Từ Viêm trực tiếp cắt đứt.

- Câm miệng! Ít giở trò ra đi, người như ông tôi gặp nhiều rồi. Lãnh đạo, nếu không trực tiếp giao hắn cho tôi, tôi bảo đảm cho anh một câu trả lời chắc chắn.

Từ Viêm lớn tiếng nói.

- Đừng, Từ cục, tôi thật sự oan uổng. Tô huyện trưởng, ngài hãy nghe tôi nói, chuyện này không quan hệ đến tôi, tôi thật sự giúp đỡ, chẳng lẽ giúp đỡ còn sai lầm?

Phàn Thược khóc không ra nước mắt hét lên.

Tô Mộc quét nhìn hai đứa bé, trực tiếp nhìn thẳng Phàn Thược, gằn từng chữ:

- Đem tất cả những gì ông biết nói ra cho tôi!

- Tôi nói, tôi nói, chuyện là như vậy...