Quan Bảng

Chương 415: Yên tĩnh trước bão táp




Không ai biết Tô Mộc và Nhiếp Việt ở trong phòng làm việc rốt cuộc nói những gì, ngay cả Ninh Hạo cũng không đợi bên trong. Nhưng Tô Mộc ở trong phòng làm việc không bao lâu liền rời đi, sau đó trở lại phòng làm việc của hắn ở tòa nhà chính quyền huyện.

- Tô Huyện trưởng!

Khi Tô Mộc mới vừa ngồi xuống, thân ảnh Mễ Thừa đã xuất hiện trước mắt. Tô Mộc đã biết, hiện tại Mễ Thừa đã chính thức thay Ô Mai, trở thành chủ nhiệm văn phòng chính quyền huyện.

- Mễ chủ nhiệm, có chuyện gì không?

Tô Mộc cười hỏi.

- Tô Huyện trưởng, tôi tới đây là muốn báo cho ngài, vừa rồi huyện ủy gọi điện thoại tới, Nhiếp bí thư khẩn cấp triệu khai thường ủy, Nhiếp bí thư trọng điểm chỉ thị, ngài phải tham gia.

Mễ Thừa bình tĩnh nói.

- Được, tôi biết rồi!

Tô Mộc nói.

- Được rồi, Tô Huyện trưởng, nửa giờ sau, phòng họp huyện ủy, xin ngài đến đúng giờ.

Mễ Thừa nói xong liền xoay người rời đi.

Khi chân trước Mễ Thừa vừa rời đi, thân ảnh của Lương Xương Quý liền xuất hiện trong phòng làm việc. Tô Mộc nhìn thấy Lương Xương Quý tới đây, vội vàng đứng lên:

- Lương Huyện trưởng, có chuyện gì ngài kêu cháu qua là được.

- Tiểu tử thối, cháu cho rằng bây giờ ta còn tâm tình kêu cháu qua sao? Nói thật xem, mấy ngày qua cháu rút cuộc ở nơi nào? Cháu không biết trong huyện xảy ra chuyện lớn như vậy sao? Cho dù cháu có đại sự, cũng nên gác qua một bên nhanh chóng trở về xử lý. Hiện tại thì sao, đúng lúc náo nhiệt nhất, cháu không trốn lại trở về. Cháu nói cho ta nghe, cháu rốt cuộc nghĩ như thế nào.

Lương Xương Quý âm trầm hỏi.

Lương Xương Quý bây giờ thật sự rất tức giận, hắn tức giận vì phát sinh chuyện như vậy. Nhưng hắn tức giận hơn chính là Tô Mộc không hiểu phép tắc. Chuyện náo thành như vậy, hắn cũng không lộ diện. Chẳng lẽ không biết hiện tại những chuyện này đã truyền tới phía trên? Ngày hôm qua thường ủy thị ủy, tư lệnh viên quân phân khu Chung Minh gọi điện thoại cho hắn hỏi thăm rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Chung Minh nói, chuyện này chẳng những truyền khắp thành phố Thanh Lâm biết, cho dù là trong tỉnh cũng truyền ra. Nếu không có biện pháp giải quyết, Tô Mộc tuyệt đối sẽ chịu thiệt thòi lớn!

Đối mặt với hỏi thăm của Chung Minh, Lương Xương Quý có thể nói gì? Chỉ có thể kiếm cớ giải vây cho Tô Mộc, hi vọng Chung Minh đến lúc Tô Mộc thật sự xuất hiện khó khăn, có thể đưa tay giúp đỡ!

Cho nên sau khi biết hôm nay Tô Mộc trở về, Lương Xương Quý liền không kìm nén được phẫn nộ trong lòng, trực tiếp tìm tới tận cửa. Dù sao làm xong chuyện này hắn sẽ về hưu, cho nên hoàn toàn không sợ ai làm gì mình.

- Lão cậu, thật ra chuyện không nghiêm trọng như ngài nghĩ đâu. Không có gì hơn là một đám tôm tép nhãi nhép mà thôi, lật không nổi cuộn sóng gì. Người khác không biết là chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ ngài còn không biết sao?

Tô Mộc cười bưng cho Lương Xương Quý một chén trà:

- Được rồi, lão cậu, uống chút nước trà, giảm nhiệt.

- Còn uống nước cái gì. Cháu nói cho ta nghe xem, đây rốt cuộc là chuyện gì? Cháu chuẩn bị làm thế nào?

Lương Xương Quý nhận lấy chén trà, trực tiếp bỏ lên trên bàn, tức giận hỏi.

Tô Mộc có thể cảm nhận được lo lắng hiện tại của Lương Xương Quý, tất cả phẫn nộ của hắn đều bởi vì hắn đang lo lắng cho tiền đồ của mình. Tô Mộc thật sự rất cảm động, nhưng bây giờ hắn không thể nói thêm cái gì với Lương Xương Quý, bởi vì chuyện này không thể giải thích rõ ràng trong một hai câu.

- Lão cậu, ngài có lẽ cũng nhận được thông báo rồi? Một lát nữa ở phòng họp huyện ủy sẽ tiến hành cuộc họp thường ủy huyện ủy.

Tô Mộc nói.

- Đúng vậy, vậy thì thế nào? Lẽ nào cuộc họp thường ủy sẽ thương lượng xử trí cháu như thế nào? Không có đạo lý!

Lương Xương Quý cau mày nói.

- Lão cậu, chuyện này nói ra rất dài dòng, nhưng cháu cam đoan với ngài, chuyện này tuyệt đối ở trong khống chế. Cháu đã kêu Đỗ Liêm phát thông báo ra phía ngoài, vào xế chiều sẽ cử hành cuộc họp gặp mặt truyền thông. Đến lúc đó, tất cả mọi chuyện sẽ được làm sáng tỏ.

Tô Mộc nói.

Lương Xương Quý nhìn dáng vẻ bình thản của Tô Mộc, lo âu trên mặt bất giác biến mất. Đúng vậy, Tô Mộc không phải người bình thường. Hắn có thể ngồi lên vị trí phó Huyện trưởng khi còn trẻ như vậy, há có thể là hạng người đơn giản? Nếu như nói phát sinh chuyện như vậy, hắn không có một chút xoay xở, Lương Xương Quý cũng không tin. Nếu Tô Mộc không nóng nảy, tự tin như vậy, mình cần gì phải tự loạn trận cước.

Sau khi nghĩ thông suốt điều này, Lương Xương Quý tức giận trợn mắt nhìn Tô Mộc một cái, trực tiếp nâng chung trà lên uống một hơi cạn sạch:

- Tiểu tử, sau này nếu còn dám chơi loại chuyện kinh tâm động phách như vậy, xem ta làm sao thu thập cháu.

Từ thời khắc đi vào phòng làm việc này, Lương Xương Quý đã không xem mình là phó Huyện trưởng thường vụ gì nữa, mà chỉ là lão cậu của Tô Mộc. Nếu không, hắn tuyệt đối sẽ không nói ra lời như thế.

- Lão cậu, chuyện này cũng không nên trách cháu! Ngài nên biết, cháu là xin nghỉ mới đi. Chẳng lẽ ngài cho là cháu tự xúi giục người khác bôi đen cháu sao?

Tô Mộc bất đắc dĩ nhún nhún vai.

- Hừ, chuyện này rõ ràng là có người gây sự. Ta cũng không tin, nếu như không có Triệu mỗ cho phép, Lương Trung Hòa dám làm ra quyết định như vậy? Nếu không có Lương Trung Hòa gật đầu, bộ tuyên truyền huyện ủy dám để cho « Nhật báo Hình Đường » tiến hành đăng lại? Đến hiện tại, bộ tuyên truyền huyện ủy chỉ lướt qua, không làm một chút chuyện thực chất, đây là Lương Trung Hòa hắn rắp tâm bất lương!

Lương Xương Quý không khách khí nói.

Tô Mộc nghe Lương Xương Quý chỉ trích, mỉm cười nói:

- Lão cậu, thời gian cũng không còn nhiều, chúng ta đi thôi. Cháu còn có chút chuyện muốn hỏi ngài, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.

- Được, đi!

Lương Xương Quý gật đầu.

Tô Mộc thật sự có chuyện muốn hỏi Lương Xương Quý, trong đó bao gồm việc đề bạt Mễ Thừa. Mễ Thừa là ai, lúc trước Tô Mộc đã xem qua lý lịch của hắn, nhưng đến hiện tại cũng không hiểu Triệu Thụy An tại sao muốn cho Mễ Thừa làm chủ nhiệm.

Phải biết rằng theo tin tức Tô Mộc nghe được, Mễ Thừa là một người có một đống vấn đề. Vấn đề tác phong, vấn đề kinh tế, đều có chỗ liên quan đến. Mặc dù còn chưa có căn cứ chính xác chứng minh những thứ này, nhưng khi Tô Mộc nhìn thấy Mễ Thừa trực giác nói cho hắn biết, những chuyện này sợ rằng thật sự có khả năng.

Tô Mộc sở dĩ hỏi thăm Lương Xương Quý cũng là có nguyên nhân, bởi vì dựa theo quy củ, văn phòng chính quyền huyện do Lương Xương Quý phân quản. Tin tưởng trong chuyện của Mễ Thừa, Lương Xương Quý có quyền phát biểu rất lớn.

- Mễ Thừa thật ra cũng là Triệu Thụy An đề bạt, nhưng vấn đề của hắn cũng chỉ là nhỏ nhặt, không xem là nghiêm trọng. Làm sao, cháu có hứng thú với hắn sao?

Lương Xương Quý hỏi.

- Mễ Thừa nói như thế nào cũng là chủ nhiệm văn phòng chính quyền huyện, cháu chỉ muốn tìm hiểu rõ hơn tin tức của hắn.

Tô Mộc tùy ý nói.

- Vậy sao!

Lương Xương Quý cúi đầu trầm tư, một lát sau ngẩng đầu cười nói:

- Chuyện này cháu đừng quản, Mễ Thừa không phải là nhân vật lợi hại. Người như hắn, có thể ngồi lên vị trí chủ nhiệm văn phòng chính quyền huyện, cũng là ta muốn chuyển chỗ cho Ô Mai. Nếu như không phải cháu nói muốn điều Ô Mai đến quản ủy hội khu đang quy hoạch..., Mễ Thừa hoàn toàn đừng nghĩ đến vị trí đố.

- Cháu hiểu rồi!

Tô Mộc gật đầu.

Phòng họp tòa nhà huyện ủy.

Khi hai người tới nơi, ở đây đã có rất nhiều người, điều khiến cho Tô Mộc có chút bất ngờ chính là, lần này chẳng những hắn có thể dự thính, ngay cả bốn phó Huyện trưởng còn lại của chính quyền huyện cũng ngồi bên trong phòng họp. Nhìn thấy màn này, hai mắt Tô Mộc khẽ nheo lại.

Tô Mộc có thể dự thính, là bởi vì hắn biết cuộc họp thường ủy huyện ủy lần này nhằm vào cái gì, nhưng bốn người lúc trước không nghe Nhiếp Việt nói bọn họ có thể dự thính, hiện tại cũng xuất hiện ở chỗ này, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay sao?

Sống ở đâu thì yên ở đấy, trong lòng Tô Mộc phỏng đoán, đồng thời ngoài mặt vẫn duy trì trấn trước sau như một định, chậm rãi đi về phía phía sau phòng họp, sau khi mỉm cười chào hỏi Vương Vĩ Hoa, ngồi vào vị trí của hắn.

Khi Tô Mộc vừa ngồi xuống, ánh mắt của đám thường ủy huyện ủy đều quăng về phía hắn, trong những ánh mắt ấy muốn biểu đạt cái gì, Tô Mộc đoán không ra, cũng lười đi đoán.

- Tô phó huyện trưởng, mấy ngày qua anh đi chỗ nào tiêu sái. Trong huyện phát sinh chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ anh không biết sao?

Trương Giải Phóng an vị bên cạnh Tô Mộc, kỳ quái hỏi.

- Trương phó huyện trưởng, tôi đi đâu không cần phải báo cáo với anh.

Tô Mộc lạnh nhạt nói.

- Đúng, không cần phải báo cáo với tôi, nhưng Tô phó Huyện trưởng, hiện tại anh là người nổi tiếng của huyện chúng ta. Khắp phố lớn ngõ nhỏ, không ai không biết đại danh của Tô phó Huyện trưởng. Hắc hắc, cảm giác nổi tiếng rất thoải mái đúng không.

Trương Giải Phóng cười đùa hỏi, trên mặt hiện lên vẻ khinh thường, rõ ràng là đang tiến hành khiêu khích Tô Mộc.

- Trương phó Huyện trưởng, chuyện còn chưa điều tra rõ ràng, anh nói như vậy, là có ý gì?

Vương Vĩ Hoa đột nhiên xen vào nói. Làm người của Nhiếp Việt, Vương Vĩ Hoa quả quyết không thể trơ mắt nhìn Trương Giải Phóng nhằm vào Tô Mộc.

- Chuyện này còn cần điều tra sao? Nhiều hình như vậy, đã nói rất rõ vấn đề.

Trương Giải Phóng cười nói.

- Trương phó Huyện trưởng, chuyện còn chưa điều tra rõ ràng, kính xin anh không nên nói bừa.

Tô Mộc bình tĩnh nói.

- Tôi...

- Trương phó Huyện trưởng, bớt tranh cãi một tí đi, Nhiếp bí thư tới rồi.

Khi Trương Giải Phóng còn muốn trả lời lại một cách mỉa mai, Hà Vị ở bên cạnh thấp giọng nói. Rõ ràng nhìn giống như khuyên can, nhưng từ trong đáy mắt Hà Vị, Tô Mộc có thể bắt được chính xác ý nghĩ của hắn.

Xem ra bất mãn của hai vị này đối với mình đã đạt đến cực hạn, nếu thật sự cho bọn hắn cơ hội, tuyệt đối sẽ bộc phát ra tại chỗ. Trương Giải Phóng, Hà Vị, hai người các ngươi tốt nhất nên cầu nguyện chuyện lần này không có quan hệ đến các ngươi, nếu không, ta sẽ không ngần ngại thu thập hết các ngươi.

Bất kể là Trương Giải Phóng hay là Hà Vị, ở trong lòng Tô Mộc đều là quan liêu, là loại người chỉ một lòng một dạ nghĩ đến chuyện bò lên trên cao. Hai người bọn họ hoàn toàn không đặt dân chúng trong lòng, nếu không cũng sẽ không phát sinh chuyện ở bệnh viện Đông Giao.

Hà Vị vừa dứt lời, Nhiếp Việt đã xuất hiện bên trong phòng họp. Sau khi hắn ngồi xuống quét qua toàn trường một lượt, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Bây giờ bắt đầu họp!