Quan Bảng

Chương 401: Kêu Lý tổng của các người xuống đón tôi!




Chuyện xảy ra ở huyện Hình Đường, Tô Mộc hoàn toàn không có bất cứ tin tức nào, nguyên nhân rất đơn giản, điện thoại của hắn đã bị Từ Trung Nguyên mang đi, lý do rất đơn giản, muốn an tâm tĩnh dưỡng. Cho đến khi hắn tỉnh lại vào sáng hôm sau, nhìn thấy Phương Thạc cũng từ trong phòng bệnh đối diện đi ra, loại tâm tình có chút buồn bực này mới xem như giảm bớt không ít. Bản thân Tô Mộc cũng không biết, tại sao nếu trong tay không có điện thoại di động, lại cảm thấy khó chịu như vậy.

- Chú Phương, ngài cảm thấy thế nào rồi?

Tô Mộc hỏi.

- Có thể thế nào đây? Rất tốt, Tô Mộc, chuyện này nhờ có cháu!

Phương Thạc vỗ mạnh xuống bả vai Tô Mộc, trong mắt toát ra một loại hảo cảm hoàn toàn không che dấu. Đối với Tô Mộc, hiện tại Phương Thạc rất cảm kích.

Ngoại trừ chuyện Tô Mộc là cháu trai của Từ Trung Nguyên, chỉ nói đến chuyện Tô Mộc đã cứu tính mạng của hắn, cũng đủ làm cho Phương Thạc cảm kích cả đời. Trời đất bao la, ngoại trừ cha mẹ có công ơn nuôi dưỡng, còn có cái gì lớn hơn ân cứu mạng được nữa?

- Chú Phương, khách khí với cháu như vậy làm gì.

Tô Mộc cười nói.

- Đi, chúng ta trở về!

Phương Thạc nói.

Khi hai người rời khỏi bệnh viện quân khu, Ngụy Thiếu Vũ cũng được tin chạy tới. Nhưng sau khi nói vài lời với Phương Thạc, hai người liền tản ra. Dù sao Phương Thạc cũng kiêm nhiệm chức vụ phó cục trưởng trỏng cục cảnh sát, đối với loại tư lệnh viên quân khu thực quyền như Ngụy Thiếu Vũ, nếu không cần thiết..., vẫn nên tận lực ít tiếp xúc thì hơn. Làm quan càng lớn, có đôi khi những chuyện phải chú ý càng nhiều.

Tây Sơn biệt viện.

Đợi đến khi hai người Tô Mộc tiến vào, Từ Trung Nguyên đã sớm nhận được tin tức cười lên ha hả:

- Ta đã nói lính của Từ Trung Nguyên ta, không phải ai muốn thu là có thể lấy đi! Tiểu Phương, lần này coi như cậu nhặt được một mạng!

- Lão thủ trưởng, lần này còn phải tạ ơn Tô Mộc. Nếu không có Tô Mộc..., cái mạng này của tôi sợ rằng...

Phương Thạc kích động nói.

- Được rồi. Người một nhà không nói không nói mấy lời đấy, ta đã kêu người chuẩn bị xong. Trưa hôm nay ba người chúng ta uống một trận.

Từ Trung Nguyên cười nói.

Từ Trung Nguyên thật sự cao hứng, theo báo cáo của Sở Châu, tình hình sức khỏe của Phương Thạc hết sức khả quan, nói đơn giản chính là mảnh đạn khốn nhiễu Phương Thạc đã trở thành quá khứ. Từ Trung Nguyên có tình cảm đặc biệt đối với Phương Thạc, nhìn thấy hắn không còn phải chịu uy hiếp của tử thần bất cứ lúc nào, trong lòng hắn vô cùng cao hứng.

Lúc ăn cơm, Từ Trung Nguyên đột nhiên nói:

- Tô Mộc, chuyện xảy ra ở huyện cháu, cháu biết chưa?

- Gia gia, ngài muốn nói đến chuyện đang ồn ào hiện tại sao?

Tô Mộc đặt bát đũa xuống, bình tĩnh hỏi.

- Đúng vậy!

Từ Trung Nguyên nói.

- Gia gia, chuyện này ngài đừng động tới, cháu đã có biện pháp giải quyết.

Tô Mộc mỉm cười nói.

- Ha ha, ta đã biết tiểu tử này không thể nào không có biện pháp. Nếu cháu thật sự không có cách, cháu sẽ không yên lặng như bây giờ. Được rồi, nếu cháu đã có biện pháp giải quyết, ta cũng không hỏi nhiều nữa. Cháu nhớ kỹ điều này, cháu là cháu trai của Từ Trung Nguyên ta. Chỉ cần cháu đi vững, sẽ không ai có thể đánh ngã cháu. Có gia gia ở đây làm chỗ dựa cho cháu!

Từ Trung Nguyên cười to nói.

- Vâng, gia gia!

Trong lòng Tô Mộc thật sự cảm động.

- Tô Mộc, vậy cháu chuẩn bị lúc nào trở về?

Phương Thạc hỏi:

- Phải biết rằng cho dù trong lòng cháu đã có tính toán, có một số việc cũng không thể phớt lờ, lúc nên giải quyết thời điểm thì giải quyết cho xong, nếu trì hoãn sẽ chỉ mang đến cho người ta loại ảo giác cháu muốn che giấu.

- Chú Phương, ngài nói rất đúng, cháu đã sớm nghĩ kỹ. Hôm nay nghỉ ngơi một ngày, ngày mai trở về.

Tô Mộc cười nói.

- Ta vốn còn muốn cùng cháu đi dạo, xem ra không có cơ hội rồi.

Phương Thạc nói.

- Chú Phương, sau này hãy nói, sau này nếu không có chuyện gì, cháu sẽ đến thăm gia gia và ngài.

Tô Mộc nói.

- Cứ quyết định như vậy đi, được, hai chúng ta chạm chén một cái.

Phương Thạc nâng chén nói.

- Được, Chú Phương, cháu mời ngài.

Tô Mộc vội vàng nói.

Lần này đến thủ đô, chuyện quan trọng nhất Tô Mộc phải làm chính là chữa khỏi bệnh cho Phương Thạc, nếu chuyện này làm thành rồi, như vậy hắn thật sự không cần thiết tiếp tục ở lại nơi này nữa. Nhưng gấp gáp trở về cũng không cần thiết, nếu ngọn lửa trong nhà còn đốt chưa đủ lớn, sau khi Tô Mộc trở về muốn chơi trò lớn, hiệu quả sẽ giảm bớt rất nhiều. Cho nên hắn liền lựa chọn vào ngày mai sẽ ngồi máy bay trở về, chạy tới huyện Hình Đường nhanh nhất cũng phải đến tối mai.

Thời gian như vậy là lý tưởng nhất!

Sau khi Tô Mộc ngồi nói chuyện với Từ Trung Nguyên mấy câu, Từ Trung Nguyên liền bắt đầu nghỉ trưa, Tô Mộc cũng không ở lại, mà lựa chọn ra ngoài. Chuyện ở quán rượu Lưu Tô ngày hôm qua kết quả như thế nào hắn còn chưa rõ ràng lắm, dù thế nào cũng phải xem tiểu tử Lý Nhạc Thiên đã gây ra động tĩnh gì. Còn nữa, Tô Mộc nghĩ đến quán rượu Lưu Tô có thể sẽ bị niêm phong, nếu thật sự như vậy, vậy cô bé thanh xuân tóc thắt kiểu đuôi ngựa Quan Ngư sẽ như thế nào?

- Huynh đệ, điện thoại của cậu cuối cùng đã thông. Thế nào rồi? Hết bận chuyện của cậu rồi chứ?

Trong nháy mắt Lý Nhạc Thiên nhận điện thoại Tô Mộc gọi tới, âm điệu liền đột nhiên cất cao, lớn tiếng hỏi.

- Ừ, xong rồi, anh đang ở đâu?

Tô Mộc hỏi.

- Tôi ở công ty.

Lý Nhạc Thiên cười nói:

- Đợi đã, cậu đang ở đâu, tôi qua đó đón cậu. Huynh đệ chúng ta tìm một chỗ uống một bữa, tôi có chuyện muốn nói với cậu, tuyệt đối là tin tốt!

- Được rồi, anh cho tôi địa chỉ công ty, tôi sẽ qua đó tìm anh.

Tô Mộc cười nói.

- Được, vậy cậu cứ tới đây đi, tới thủ đô một chuyến dù sao cũng phải cho cậu biết chỗ công ty tôi đúng không.

Lý Nhạc Thiên cười lớn đọc địa chỉ, sau khi Tô Mộc ghi nhớ liền chuẩn bị rời khỏi Tây Sơn biệt viện gọi xe.

Khi Tô Mộc mới vừa đi ra cánh cửa ngôi nhà, Phương Thạc liền đi theo ra ngoài, cười nói:

- Tô Mộc, cháu muốn đi đâu? Ta kêu người đưa cháu đi. Đừng nghĩ ra ngoài gọi xe, nơi này cháu phải đi rất lâu.

- Vậy được, Chú Phương, vậy cháu ngồi xe của chú.

Tô Mộc cười nói.

- Cháu đấy, đừng có khách khí với ta như vậy, chờ lần sau cháu tới đây, ta sẽ chuẩn bị cho cháu một cái giấy thông hành, đến lúc đó cháu khẳng định cần dùng đến.

Phương Thạc nói.

- Vậy thì đa tạ Chú Phương rồi!

Dưới an bài của Phương Thạc, Tô Mộc ngồi liếc chiếc xe jeep dừng ở ngoài cửa, chiếc xe này đương nhiên là chiếc xe Phương Thạc ban đầu tới phi trường đón Tô Mộc, chưa nói đến cái khác, chỉ dựa vào chiếc xe này đã giúp Tô Mộc đi các nơi không trở ngại rồi.

Sau khi chiếc xe jeep đưa Tô Mộc đến địa chỉ Lý Nhạc Thiên đã đọc, hắn liền kêu tài xế lái xe về. Còn mình không kêu Lý Nhạc Thiên xuống đón tiếp, mà đứng phía trước tòa nhà. Đây là một tòa nhà cao vút trong mây, đoán chừng có mười mấy tầng. Nếu đổi lại là tòa nhà văn phòng khác, bên trong tuyệt đối là phức tạp rối rắm, có các loại công ty ở bên trong làm việc.

Nhưng tòa nhà trước mắt này chỉ có một công ty, đó chính là công ty giải trí Lý thị!

Nơi này là trụ sở của công ty giải trí Lý thị, là tổng bộ của công ty giải trí Lý thị, là căn cơ vương triều do Lý Nhạc Thiên tạo ra. Dùng cách nói của Lý Nhạc Thiên là, hắn không thích đi thuê chỗ của người khác, thông qua quan hệ, Lý Nhạc Thiên không tốn sức đã lấy được tòa nhà này. Chưa nói đến những cái khác, chỉ riêng giá trị của tòa nhà này, đã cao gần con số không thể ước lượng.

- Có cơ sở tốt như vậy, nếu không cách nào phát triển công ty giải trí Lý thị thành công ty giải trí đệ nhất Trung Quốc, vậy Lý Nhạc Thiên ngươi coi như là hết thuốc chữa.

Trên mặt Tô Mộc lộ ra nụ cười, chậm rãi đi vào.

Bộ y phục Tô Mộc mặc trên người vẫn là bộ quần áo khi hắn vừa đến thủ đô, cũng không phải hàng hiệu gì, nhưng rất sạch sẽ giản dị. Phối hợp với khuôn mặt vốn cũng rất anh tuấn, cho dù trong tòa nhà được trang bị sang trọng, cũng không có ai khinh thường hắn.

- Thật xin lỗi, cô không thể đi vào, không có giấy chứng nhận nội bộ của chúng tôi, cô chỉ có thể chờ ở chỗ này.

- Tôi chỉ muốn đến nói với Mộng tỷ một tiếng, tôi phải về nhà rồi.

- Thật xin lỗi, cô không thể vào trong.

- Vậy tôi có thể mượn điện thoại anh một lát được không?

- Thật xin lỗi, chúng tôi có quy định, trong lúc đi làm nghiêm cấm gọi điện thoại cá nhân.

- Vậy làm sao bây giờ? Mẹ tôi đang chờ tôi ở nhà, tôi không thể ra ngoài quá lâu, tôi...

Tô Mộc vừa đi vào tòa nhà, bên tai liền truyền đến một thanh âm có chút quen thuộc, hắn thuận thế nhìn qua, phát hiện quả thật là người quen, người đang nói chuyện với người nhân viên phục vụ ở tiền sảnh chính là Quan Ngư.

Hiện tại trên mặt Quan Ngư có vẻ rất lo lắng, nhưng bất kể nàng nói như thế nào, người kia cũng không dám để nàng đi vào. Nhưng theo Tô Mộc thấy, người kia cũng không làm gì sai, hắn là dựa theo quy củ công ty làm việc. Nếu thật sự người nào muốn đi vào cũng được..., vậy công ty giải trí Lý thị không phải chợ rồi sao.

- Quan Ngư!

Tô Mộc đi tới cười nói.

- Là anh!

Quan Ngư nghe thấy tiếng kêu, xoay người nhìn thấy Tô Mộc, ánh mắt không khỏi sáng ngời.

- Em còn nhớ anh sao? Anh tưởng là em quên rồi.

Tô Mộc cười giỡn nói.

- Nếu chuyện phát sinh lớn như vậy, em còn có thể quên anh, vậy trí nhớ của em đúng là có vấn đề rồi.

Quan Ngư nói:

- Vừa vặn anh đến đây giúp em mau lên, em muốn gặp Mộng tỷ, em không muốn ở chỗ này đợi chị ấy.

- Làm sao? Nghe ý của em, Lý Mộng đã tới đây?

Tô Mộc hỏi.

- Ừ, Mộng tỷ tới rồi, không phải anh kêu chị ấy tới sao? Ban đầu Mộng tỷ muốn tự mình tới, sau đó hình như lại không muốn, không có cách nào, em đành phải đi cùng chị ấy đến đây. Quán rượu Lưu Tô hiện tại đã đóng cửa chỉnh đốn, Mộng tỷ cũng không thể cứ thất nghiệp như vậy. Hơn nữa em cũng cho là quán rượu Lưu Tô quá nhỏ, đối với Mộng tỷ mà nói có chút nhân tài không được trọng dụng, cho nên em ủng hộ chị ấy tới đây.

Quan Ngư hoàn toàn không có vẻ ngại ngần, đối mặt với Tô Mộc thực ra rất bình tĩnh, mỗi câu nói đều rất ổn định, mạch lạc, cũng rất rõ ràng.

Thì ra là như vậy, xem ra Lý Mộng vẫn có chút băn khoăn. Nhưng cũng đúng, nếu nàng không có băn khoăn, đó mới là kỳ lạ. Loại hảo sự từ trên trời rơi xuống này, khôn phải người nào cũng có khả năng bình tĩnh tiếp nhận.

Có đôi khi trong lòng có chút sợ hãi, ngược lại lại là chuyện tốt.

- Đi thôi, anh dẫn em tới đó!

Tô Mộc cười nói.

- Được!

Quan Ngư gật đầu, trong lòng cũng tin tưởng Tô Mộc tuyệt đối có thể đi vào tầng cao nhất của tòa nhà này. Nhưng điều làm cho nàng không nghĩ tới chính là, khi hai người mới vừa cất bước muốn tiến vào thang máy, người tiếp đãi ở đại sảnh vừa rồi vẫn giữ thái độ như cũ.

- Thật xin lỗi, tiên sinh xin hỏi ngài có giấy chứng nhận không?

- Không có!

Tô Mộc lạnh nhạt nói.

- Xin lỗi, nếu không có, vậy ngài không thể đi vào.

Người tiếp đãi nói.

- Như vậy...

Tô Mộc suy nghĩ, ý bảo Quan Ngư không cần gấp gáp, sau đó mỉm cười nói với người nhân viên tiếp đãi ở tiền sảnh:

- Nếu như vậy, tôi không đi lên nữa, anh gọi điện thoại, kêu Lý tổng xuống đón tôi!