Quan Bảng

Chương 397: Con yến non nhà ai mổ bùn mới




Cháu trai Từ Trung Nguyên mới nhận!

Một câu nói rất bình thường, nhưng bên trong lại cất giấu năng lượng vô cùng khổng lồ. Tất cả những người ở đây, không có người nào là người ngu, cũng rất rõ ràng Từ Trung Nguyên cố ý kêu người nam nhân trước mắt tới đây, cũng đã là loại đối đãi đặc thù. Chớ nói chi là giống như hiện tại, cường điệu giới thiệu, hơn nữa còn không chút do dự chỉ ra quan hệ ông cháu. Từ Trung Nguyên muốn làm gì, trong lòng bọn người Ngụy Thiếu Vũ biết rõ vô cùng.

Đây là Từ Trung Nguyên đang lót đường cho Tô Mộc!

Ngụy Thiếu Vũ làm người của Từ Trung Nguyên, hắn dĩ nhiên biết tình huống gia đình của Từ Trung Nguyên, Từ Trung Nguyên tổng cộng có hai con trai một con gái, con trai lớn là Từ Xuân Thừa, con trai thứ hai là Từ Xuân Đình, con gái út là Từ Xuân Như. Trong ba đứa trẻ Từ Xuân Thừa có một con trai, chính là Từ Long Tước, là cháu đích tôn của Từ Trung Nguyên, ở Từ gia đó cũng là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm, hiện tại đừng thấy còn nhỏ tuổi, nhưng đã là đội trưởng bộ đội đặc chiến của Trung Quốc.

Từ Xuân Đình và Từ Xuân Như tạm thời chưa có con trai, Từ Xuân Như mới có con gái, còn Từ Xuân Đình bởi vì vợ trước bị bệnh qua đời, đến hiện tại hắn cũng chưa tái giá, dĩ nhiên càng không thể có con nối dòng.

Duới tình huống như thế, bên cạnh Từ Trung Nguyên đột nhiên toát ra một đứa cháu trai, hơn nữa còn được hắn trịnh trọng giới thiệu như vậy, cái này lộ ra ý nghĩa bất phàm.

- Chúc mừng lão thủ trưởng!

Ngụy Thiếu Vũ vội vàng cười nói:

- Lão thủ trưởng, đây là chuyện tốt, chẳng lẽ ngài không chuẩn bị mấy bàn mời khách sao?

Làm người của Từ Trung Nguyên, Ngụy Thiếu Vũ biết rõ tính tình của Từ Trung Nguyên. Chuyện tốt giống như vậy, ngươi buộc cột lên bò, nói ra có chút không hợp thói thường nhưng nghe cũng rất gần gũi..., Từ Trung Nguyên không những sẽ không tức giận, ngược lại sẽ thật cao hứng.

Giống như hiện tại!

Từ Trung Nguyên quả nhiên cười nói:

- Vẫn chưa tới lúc, chuyện ta mang hắn tới đây, quan hệ giữa ta với Tô Mộc, các cậu biết là được rồi, cũng không cần nói ra bên ngoài, bớt phiền toái không cần thiết.

- Rõ!

Mấy người Ngụy Thiếu Vũ vội vàng nói.

Chọc ra phiền toái? Tận đáy lòng Ngụy Thiếu Vũ rất không tin, Tô Mộc hiện tại đã trở thành cháu trai của Từ Trung Nguyên. Chỉ dựa vào thân phận này, có ai dám tìm hắn gây phiền phức. Nhưng người này rốt cuộc có lai lịch thế nào, làm sao có thể trở thành cháu trai của Từ Trung Nguyên? Nhìn kỹ, người này cũng không có chỗ nào đặc biệt? Còn nữa hôm nay mình nhận được mệnh lệnh cũng thực sự mơ hồ, kêu mình dọn dẹp một chỗ, giới nghiêm nơi này, sau đo cụ thể làm cái gì, tất cả đều nghe theo an bài của Từ lão.

Lẽ nào hôm nay làm ra trận chiến lớn như vậy, chẳng qua là chuẩn bị cho người nào?

- Xin chào các vị tướng quân, cháu là Tô Mộc, sau này kính xin chiếu cố nhiều hơn!

Sau khi Tô Mộc được Từ Trung Nguyên giới thiệu, lập tức bước lên phía trước cung kính nói.

Tô Mộc không phải quân nhân, dĩ nhiên không cần thiết chào theo nghi thức quân đội. Thật ra tâm tình bây giờ của hắn có chút kích động, có thể không kích động sao? Đây đều là những tướng quân thật sự, hơn nữa còn là trung tướng. Nếu khi đối mặt với những người này, hắn vẫn có thể duy trì tâm tình trấn định, vậy Tô Mộc hắn thật sự tu thành Phật rồi.

Thoáng cái đứng trước mặt nhiều tướng quân như vậy, muốn không chân mềm cũng không được.

Ngụy Thiếu Vũ thấy Tô Mộc toát ra vẻ mặt đúng mực, tận đáy lòng thầm than thở, không hổ là cháu trai Từ lão nhận nuôi. Nếu đổi lại là mình, đột nhiên nhìn thấy nhiều tướng quân như vậy đứng trước mắt, có thể đứng vững đã coi như không tệ. Chỉ có điều hắn không nghĩ tới chính là, Tô Mộc không mạnh mẽ như hắn nghĩ, Tô Mộc vẫn có thể giữ vững thần thái như vậy, hoàn toàn là bởi vì Thương Đình ban đầu dạy dỗ rất tốt.

Cho dù khiếp sợ, tối thiểu công phu bề ngoài vẫn phải trấn định.

Ngụy Thiếu Vũ và Tô Mộc tùy tiện nói hai ba câu, sau đó cũng không tiếp tục hàn huyên nữa. Thân phận của hắn còn ở đó, nếu quả thật muốn nói thêm gì đó với Tô Mộc..., sẽ làm cho người ta cảm giác không thoải mái.

- Gia gia, gần đến giờ rồi!

Tô Mộc nói.

- Cháu vào đi! Nhớ yêu cầu của ta, phải bảo đảm nắm chắc trăm phần trăm!

Từ Trung Nguyên gật đầu nói.

- Cháu biết rồi!

Tô Mộc trầm giọng nói, nói xong hắn liền xoay người nhìn về hướng Phương Thạc:

- Chú Phương, chúng ta vào trong thôi.

- Đi!

Phương Thạc nói.,

Cho đến khi thân ảnh của Phương Thạc và Tô Mộc biến mất trước mắt mọi người, từ đáy lòng Ngụy Thiếu Vũ mới chợt nhấc lên sóng lớn ngất trời. Nếu như nói lúc này hắn còn không biết lần này Từ Trung Nguyên tới đây làm gì, vậy thì không khỏi quá ngu ngốc.

Thẳng thắn mà nói quan hệ giữa Ngụy Thiếu Vũ và Phương Thạc coi như không tệ, vì vậy hắn cũng biết rất rõ tình huống thân thể của Phương Thạc. Hắn biết trong đầu Phương Thạc lưu lại một mảnh đạn, cũng hiểu được mảnh đạn này vẫn là một cây gai trong lòng Từ Trung Nguyên. Rất nhiều ngự y thủ đô đối mặt với căn bệnh của Phương Thạc, đều thúc thủ vô sách. Lẽ nào hiện tại Tô Mộc chính là tới chữa bệnh cho Phương Thạc hay sao?

Chẳng qua tại sao muốn chữa bệnh bên trong quân khu thủ đô?

Tô Mộc trẻ tuổi như vậy, hắn có thể đảm đương trách nhiệm nặng nề này sao?

Phải biết rằng Phương Thạc còn gánh vác thân phận, nếu Tô Mộc thất bại..., vậy hắn cũng không thể gánh chịu hậu quả.

Nghĩ tới đây, Ngụy Thiếu Vũ vội vàng tiến lên trước thấp giọng nói:

- Lão thủ trưởng, ngài không phải muốn cho Tô Mộc chữa bệnh cho Phương Thạc chứ?

- Không được sao?

Từ Trung Nguyên lạnh lùng nói.

- Không phải không được, chuyện này có cần suy nghĩ kỹ không? Lão thủ trưởng, ngài biết, Phương Thạc đi theo ngài nhiều năm như vậy, nhiều ngự y sau khi xem qua bệnh của hắn, đều thúc thủ vô sách, ngài cứ như vậy tin tưởng Tô Mộc sao? Hơn nữa trong tay Tô Mộc vừa rồi không có hộp thuốc gì cả, bên trong doanh trại cũng không có máy móc chữa bệnh, chưa nói là không có trợ thủ. Lão thủ trưởng, có thể thành sao?

Ngụy Thiếu Vũ gấp gáp nói.

Nếu như không được chứng kiến thủ pháp trị liệu thần kỳ của Tô Mộc, nếu như không phải biết Tô Mộc do Thương Đình dạy dỗ, Từ Trung Nguyên đồng dạng cũng sẽ không tin tưởng hắn có thể chữa khỏi bệnh cho Phương Thạc.

Nhưng những điều này là thật, thật đến mức Từ Trung Nguyên hoàn toàn tin tưởng Tô Mộc.

- Từ từ chờ là được, ta tin tưởng Tô Mộc!

Từ Trung Nguyên bình thản nói.

- Vâng!

Ngụy Thiếu Vũ cho dù không cam lòng, cũng không dám nói thêm cái gì, nhưng hắn vẫn xoay người phân phó, ý tứ là kêu người đi gọi bác sĩ nổi tiếng nhất quân khu tới đây, chuẩn bị cứu mạng bất cứ lúc nào. Nếu Phương Thạc thật sự có chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh, cũng có thể tiến hành cứu trợ trong thời gian ngắn nhất.

Từ Trung Nguyên nghe được lời nói của Ngụy Thiếu Vũ cũng không ngăn cản. Thật ra chuyện giống như vậy, hắn cũng đã sớm nghĩ tới. Bên trong một chiếc xe ở cách đó không xa, chính là đại quốc thủ Sở Châu. Nếu thật sự xảy ra sự cố ngoài ý muốn, hắn cũng có thể kịp thời động thủ.

Nói thật tâm tình bây giờ của Sở Châu vô cùng kích động, hắn hoàn toàn không có biện pháp chữa bệnh cho Phương Thạc, nhưng bây giờ nghe Từ Trung Nguyên nói, có người có thể chữa khỏi bệnh cho Phương Thạc, kêu hắn tới đây ngồi chờ cứu viện, hắn chẳng những không có bất kỳ chống đối nào, ngược lại trong lòng vô cùng chờ đợi.

Nếu thật sự có một người có y thuật vượt xa mình, Sở Châu tuyệt đối sẽ thỉnh giáo hắn.

Sở Châu si mê với y thuật, nếu có ai có thể thuyết phục hắn về y thuật, kêu hắn làm chuyện gì hắn cũng nguyện ý.

Thời gian từng phút trôi qua, tất cả mọi người đứng ngay tại chỗ, không có người nào rời đi, bọn họ đều đang đợi, chờ đợi Tô Mộc rốt cuộc có thể chế tạo ra một kỳ tích hay không.

....

Cùng thời gian, trong một căn phòng Vip ở một quán rượu huyện Hình Đường cách xa thủ đô.

Trên mặt Lương Thiên hiện lên nụ cười thỏa mãn, tự rót tự nhấp rượu, ngồi bên cạnh hắn không phải là ai khác, mà chính là đài trưởng đài truyền hình huyện Phí Tường, còn có xã trưởng « Nhật báo Hình Đường » Trương Chí Xương. Thân phận của Trương Chí Xương cũng không phải chỉ là tổng biên tập, hắn còn kiêm nhiệm bí thư đảng ủy tòa soạn báo, hay là xã trưởng tòa soạn báo, có thể nói là nhân vật phái thực quyền. Chẳng qua hiện tại Trương Chí Xương ngồi ở chỗ này, đối mặt với Lương Thiên, trên mặt lộ ra nụ cười lấy lòng.

- Lương thiếu, ngón này của cậu đúng là rất đẹp, để cho bên nhật báo Hoa Lâm đăng bài, bên chúng ta chỉ là đăng lại, như vậy cho dù bị điều tra, cũng không có chuyện gì.

Trương Chí Xương cười nói.

- Đó là đương nhiên!

Lương Thiên cười lạnh nói:

- Chỉ là một phó Huyện trưởng, còn chưa nhập thường, dám khiêu chiến với tôi, thật sự tưởng mình là ba đầu sáu tay sao, hừ, cho dù hắn là ba đầu sáu tay, tôi cũng sẽ chặt hắn xuống!

- Lão Trương, thế nào đây? Chuyện an bài thỏa đáng rồi chứ?

Lương Thiên hỏi.

- Thỏa đáng vô cùng, « nhật báo Hình Đường » ngày mai phát hành sẽ tiến hành đăng lại nguyên bản.

Trương Chí Xương vỗ ngực nói:

- Nhưng, Lương thiếu, cậu xác định bài báo như vậy có thể thông qua xét duyệt của bộ tuyên truyền hay không?

- Bên phía bộ tuyên truyền tôi đã có an bài, anh cứ làm theo là được.

Lương Thiên lạnh nhạt nói.

- Tốt!

Trương Chí Xương gật đầu.

Trương Chí Xương có thể ngồi lên vị trí hiện tại, hoàn toàn là nhờ Lương Thiên nói giúp trước mặt Lương Trung Hòa mới thành công. Hiện tại hắn có chuyện tìm mình, Trương Chí Xương tuyệt đối không do dự gật đầu đáp ứng hỗ trợ. Cho dù giúp chuyện này, trong đáy lòng hắn có chút bất an, nhưng cũng không cự tuyệt.

Trời sập xuống còn có đỉnh cao đỡ lấy không phải sao, mình sợ cái gì? Hơn nữa Trương Chí Xương thật sự không sợ Lương Thiên âm hại mình, nhiều lần bí mật giao dịch với Lương Thiên, sổ sách hắn đều cất giấu kỹ càng. Nếu thật sự mình bị đẩy ra làm người chịu tội thay, Trương Chí Xương tuyệt đối sẽ làm cho Lương Thiên chịu không nổi.

- Lão Phí, chuyện của anh chỉ là chuyện nhỏ, không phải vì Lạc Lâm đã bị Tô Mộc nhìn trúng sao? Sợ cái gì, có tôi ở đây, không ai có thể động đến anh!

Lương Thiên lớn tiếng nói.

- Đúng, đúng, còn phải nhờ Lương thiếu hỗ trợ.

Phí Tường vội vàng nói.

- Tôi nhất định sẽ giúp anh, nhưng anh có phải cũng nên giúp tôi một chút? Chuyện tôi phân phó cho anh, anh suy nghĩ thế nào?

Lương Thiên nói.

- Lương thiếu, không phải là chuyện đăng lại sao? Cậu yên tâm, tôi đã bắt chuyện với mấy tờ báo trong thành phố, ngày mai tuyệt đối sẽ cùng «Nhật báo Hình Đường » cùng nhau đăng lại. Còn có những tin tức trên mạng, tôi sẽ phái người theo vào.

Phí Tường vội vàng nói.

- Vậy tôi an tâm! Nào, uống rượu!

Lương thiếu cười to nói.

- Uống rượu uống rượu!

Lương Thiên bưng chén rượu lên, trong đáy mắt hiện lên vẻ cười nhạo, Phí Tường à Phí Tường, ông thật là chán sống. Nếu như không phải thấy ông có quan hệ mật thiết với xã trưởng mấy tờ báo trong thành phố, ông cho rằng tôi sẽ cho ông ngồi ở chỗ này uống rượu sao? Đợi chuyện này xong, xem tôi thu thập chết ông như thế nào! Lạc Lâm là cô gái tôi từng chọn trúng, nữ nhân của tôi ông cũng dám nghĩ cách, không thu thập ông còn thu thập người nào!