Quan Bảng

Chương 358: Nghe




- Anh Cố, các vị đại biểu, tôi nghĩ các anh đã hiểu lầm. Tôi nói không dự định cho người thu mua Hoàng Vân, đích thật là không sai. Bởi vì ở trong kế hoạch của tôi, Hoàng Vân vẫn duy trì hệ thống quốc hữu. Sau đó dùng hình thức quốc hữu chế tiếp tục đưa vào hoạt động, làm nhà máy khởi sắc. Cho tới lúc đó, các vị đang ngồi nơi đây đều sẽ lấy việc mình là người của nhà máy Hoàng Vân mà kiêu ngạo.

Tô Mộc mỉm cười nói.

- Cái gì ? Tô chủ tịch, anh nói Hoàng Vân còn có thể bảo trì hình thức xí nghiệp quốc hữu ?

Cố Mẫn giật mình nói.

- Đúng vậy, vì sao không thể!

Tô Mộc cười nói:

- Vấn đề của Hoàng Vân nằm ở nơi nào, Anh Cố, anh có thể nói cho tôi nghe một chút không ? Anh cho rằng nguyên nhân Hoàng Vân xuống dốc, lại giống như nguyên nhân suy bại của Gia Hòa sao ?

- Chuyện này…

Cố Mẫn do dự.

Có vài lời có thể nói, có những lời tuyệt đối không thể nói. Phải biết rằng họa từ miệng mà ra, Cố Mẫn cũng không muốn bản thân mình trở thành mục tiêu công kích. Tới lúc đó muốn quay về Hoàng Vân cũng thành vấn đề.

Tô Mộc liếc mắt liền nhìn thấu tâm tư của họ, mỉm cười nói:

- Hôm nay trong phòng hội nghị này các anh cũng nhìn thấy, không có người khác, ngoại trừ tôi chỉ có thư ký của tôi, còn lại là các anh. Chúng ta cứ thoải mái mà nói, đem vấn đề đặt lên mặt bàn, triệt để nói cho rõ ràng. Chỉ có như vậy tôi mới biết ý nghĩ của tôi đúng hay không. Cũng chỉ có như vậy mới có thể hiểu được, kế hoạch của tôi có hữu dụng hay không.

Mấy người Cố Mẫn đưa mắt nhìn nhau, Cố Mẫn chợt cắn răng, dù sao sự tình cũng đã như vậy, có tệ hại hơn nữa cũng không tệ hại được bao nhiêu, vì vậy nói ra tất cả.

- Tô chủ tịch, tôi cho rằng Hoàng Vân xuống dốc nguyên nhân căn bản là vì ý nghĩ kinh doanh của nhóm lãnh đạo không được. Tô chủ tịch, trước khi anh chưa trở thành chủ tịch, anh không biết từ ngày Hoàng Vân được xây dựng, Diêm Xuân đã làm xưởng trưởng. Mà sau khi hắn cầm quyền, mỗi quyết định của hắn không hề có lần nào là chính xác.

- Hoàng Vân có thể kiên trì tới bây giờ đều nhờ tài chính của huyện ủng hộ. Nếu không có tài chính của huyện, không có ủy ban cùng huyện ủy hỗ trợ, Hoàng Vân đã sớm suy bại trong tay Diêm Xuân. Tô chủ tịch, tôi không phải nhằm vào Diêm Xuân, đây là sự thật, nếu anh không tin có thể hỏi họ.

Cố Mẫn gạt bỏ băn khoăn, rốt cục nói thẳng.

- Tô chủ tịch, tôi cũng nói vài câu. Tôi quản lý hậu cần trong nhà máy, theo lý mà nói hậu cần phải có thật nhiều lợi ích. Ai cũng muốn trở thành bộ trưởng hậu cần, nhưng trên thực tế thì sao ? Chức vị của tôi làm uất ức vô cùng.

- Không phải vì tôi không có cơ hội tham ô mà nói như vậy, mà là muốn nói hậu cần Hoàng Vân mặc kệ việc lớn nhỏ đều do một mình Diêm Xuân định đoạt. Lời của hắn chính là thánh chỉ, ở Hoàng Vân, hậu cần đi nơi nào mua đồ đều bị chỉ định sẵn, hơn nữa những nơi đó đều vô cùng đắt tiền muốn chết…

- Còn nữa, phân xưởng chúng tôi…

- Tôi muốn nói Diêm Vọng, hắn là con của Diêm Xuân, làm bảo an nhưng ở trong nhà máy không chuyện ác nào không làm. Anh hỏi thử một chút, có nữ công nhân nào trong nhà máy không bị hắn chiếm qua tiện nghi, hắn…



Tô Mộc im lặng lắng nghe, biểu tình vẫn bình thản trấn định, Đỗ Liêm ngồi bên cạnh càng nghe càng phẫn nộ. Hắn liếc mắt nhìn Tô Mộc, đáy lòng không khỏi bội phục. Nói tới tính nhẫn nại, hắn không cách nào so sánh với Tô Mộc, thật sự không biết Tô Mộc trẻ tuổi như vậy làm sao bồi dưỡng được tính cách tốt như thế.

Ngay khi trong phòng họp đang tiến hành thảo luận sôi sục ngất trời, thành viên quản ủy hội đứng bên ngoài đang vô cùng lo âu bất an.

Lúc này cho dù Tô Mộc cho họ tự quay về phòng làm việc, họ cũng không làm được nữa. Đường thư ký Đường Đảng ủy, chủ nhiệm quản ủy hội, ở trong phòng họp tiến hành thảo luận gì đó với đại biểu công nhân, nếu bọn họ về phòng, được sao ?

Càng khỏi nói sự việc vừa rồi bọn họ lại tránh mặt không xuất hiện, nếu lúc này không biểu hiện cho tốt, chỉ sợ cuộc sống ngày sau càng thêm gian nan.

- Cổ bí thư, ngài nói Tô chủ tịch nói gì bên trong vậy ?

- Đúng vậy, Tô chủ tịch thật sự có biện pháp giải quyết vấn đề Hoàng Vân sao ?

- Những công nhân kia có thể nháo sự hay không ah ? Hay là chúng ta vào xem một chút ?

Cổ Phồn nghe người bên cạnh nhỏ giọng hỏi, trong lòng không khỏi hiện ra cảm giác buồn bực bất an, chính sự không thấy ai làm, hiện tại đi quan tâm sự tình này, nếu các người thật dám làm thì cứ đẩy cửa đi vào xem, hắn tuyệt đối không ngăn trở.

- Đều câm miệng đi, im lặng chờ là được!

Cổ Phồn quát khẽ.

Mắng một tiếng, Cổ Phồn nhìn qua Đàm Mặc, thấy Đàm Mặc đang nói chuyện với Cát Minh Lãng. Trong mắt hắn thoáng hiện lên ánh sáng lạnh, Cát Minh Lãng, ông thật nghĩ việc hôm nay có thể cứu được ông sao ? Chờ xem, tôi vẫn sẽ kéo ông xuống. Tôi thật không tin Tô chủ tịch sẽ vì một tiểu nhân vật như ông mà ra mặt nói chuyện cho ông.

Ở lối rẽ hành lang.

Đàm Mặc cùng Cát Minh Lãng đang đứng nơi này, có lẽ vừa cùng nhau sóng vai đối mặt, hiện tại không khí giữa hai người có vẻ thật hài hòa.

- Lão Cát, vừa rồi ông thật dũng mãnh, còn dám lao vào bên trong như thế.

Đàm Mặc cười nói.

Là người do Tạ Văn đề bạt, Đàm Mạc vẫn luôn làm việc theo lẽ công bằng, liêm khiết tự chủ, vâng theo trách nhiệm của một Đảng viên nên mới thoát khỏi sóng gió lúc Tạ Văn rơi đài. Hắn không nghĩ Cát Minh Lãng cũng là người như vậy, Cát Minh Lãng là hạng người gì, đáy lòng Đàm Mặc rất rõ ràng. Nói thật, Cát Minh Lãng dám lao vào trong đám đông như vậy, thật sự làm cho Đàm Mặc có chút ngoài ý muốn.

- Đàm bí thư, ngài là Đảng viên, tôi cũng vậy thôi. Với loại tình huống vừa rồi nếu tôi không đi vào, chẳng lẽ giống người nào đó, ngồi trong lầu mắt lạnh nhìn Tô chủ tịch bị vây công sao ?

Cát Minh Lãng không hề che giấu, trào phúng nhướng mày nhìn qua Cổ Phồn.

Đàm Mặc có thể cảm nhận được Cát Minh Lãng tràn ngập phẫn nộ đối với Cổ Phồn, tâm tư vừa động:

- Lão Cát, ông biết không ? Hôm nay nếu như không có chuyện này, hiện tại ông hẳn đã bị cách chức.

- Đàm bí thư, tôi biết.

Cát Minh Lãng nhắc tới việc này có chút tức giận:

- Đàm bí thư, ngài nên biết lão Cát là hạng người gì, cho tới bây giờ tôi chưa từng nói bậy về ai. Cũng không thể bởi vì Cổ Phồn muốn trải đường cho người của hắn mà đuổi tôi đi đi ? Rốt cục tôi đã phạm sai lầm gì lớn, chẳng phải chỉ vì không cẩn thận để cho thuộc hạ đánh sai một phần văn kiện thôi sao ? Mà đó lại là lỗi của tôi sao ?

- Được rồi, lão Cát, tôi biết ông vô cùng uất ức, nhưng những lời này ông nói với tôi chỉ vô dụng. Ông hẳn còn hiểu rõ hơn tôi, trong quản ủy hội lời nói của tôi có trọng lượng thế nào.

Đàm Mặc vỗ vỗ vai Cát Minh Lãng, theo sau ám chỉ:

- Nhưng hiện tại tốt lắm, Tô chủ tịch đã tới, tin tưởng Tô chủ tịch có thể chủ trì công đạo, ông nói phải không ?

- Tôi cũng tin tưởng!

Cát Minh Lãng trầm giọng nói.

Không tin cũng không còn cách nào, hiện tại Cát Minh Lãng hiểu được lời của Đàm Mặc chỉ là ám chỉ Cổ Phồn, muốn mình tố cáo Cổ Phồn trước mặt Tô Mộc. Đàm Mặc cũng không phải người gì tốt, hắn cũng có ý nghĩ của riêng mình. Nhưng Đàm Mặc cũng không biết tối hôm qua Cát Minh Lãng đã gặp Tô Mộc, hơn nữa không khí gặp mặt không tốt lắm.

Nếu để cho Đàm Mặc hay biết, Cát Minh Lãng khẳng định Đàm Mặc cũng không ôn tồn nói chuyện với mình như vậy.

Khoảng hai giờ sau, khoảng mười giờ rưỡi, cánh cửa phòng họp lặng yên mở ra.

Những người đang đứng trong hành lang tinh thần chấn động, nhìn Tô Mộc cùng nhóm người Cố Mẫn cười cười nói nói đi ra ngoài.

- Tô chủ tịch, xin dừng bước!

Cố Mẫn cung kính nói.

Hiện tại Cố Mẫn thật sự bội phục Tô Mộc, vừa rồi nói chuyện thật vui vẻ, hắn làm sao cũng không nghĩ tới Tô Mộc hiểu biết nhiều như vậy, thuận miệng nói ra một biện pháp cũng hữu dụng như thế.

- Anh Cố, vậy các anh hãy về trước đi. Đem chuyện chúng ta đã nói hôm nay chuyển lại cho các công nhân Hoàng Vân. Hai ngày này tôi sẽ qua nhà máy, tới lúc đó chúng ta tiếp tục nói tỉ mỉ.

Tô Mộc nói.

- Được!

Nhóm người Cố Mẫn hài lòng rời khỏi quản ủy hội.

Ngay sau khi họ rời đi, nụ cười trên mặt Tô Mộc đột nhiên biến mất, đảo qua những người đứng trong hành lang, hờ hững nói:

- Cát chủ nhiệm, phiền toái ông thông tri xuống, các cán bộ lãnh đạo trung tầng trở lên trong quản ủy hội, chủ nhiệm các phòng cùng đồn trưởng đồn công an khu khai phát, trong vòng mười phút đều phải tới đây họp!

- Dạ!

Cát Minh Lãng lớn tiếng nói.

Tô Mộc đi ra khỏi phòng họp, đứng ở góc hành lang gọi điện thoại, đồng thời thanh âm Cát Minh Lãng bắt đầu vang lên trong lầu.