Quan Bảng

Chương 322: Lửa giận bốc cao, cháy rực đầy trời




- Đường Kha, Đường Kha!

Tô Mộc sốt ruột hô to, Khổng Bùi đứng bên cạnh vội đưa tay đỡ lấy Đường Kha, thoáng kiểm tra, sau đó thở ra một hơi nhẹ nhõm.

- Tô chủ tịch, cô bé không có việc gì, chẳng qua mấy ngày nay quá mức mệt mỏi, hơn nữa còn mất máu cho nên mới ngất đi. Chỉ cần an tâm nghỉ ngơi sẽ khôi phục lại.

Khổng Bùi nói.

Như vậy thì tốt!

Trái tim Tô Mộc rốt cục thả lỏng, nếu ở thời điểm này Đường Kha cũng xảy ra vấn đề, tình huống thật quá tệ hại.

- Bác sĩ Khổng, mời nói chuyện một chút.

Tô Mộc nói.

- Được!

Nói xong Khổng Bùi đi theo Tô Mộc vào một gian phòng bên cạnh, hai người ở trong, những người khác đều tránh né, không ai dám nghe lén. Mà lúc này Đỗ Liêm cũng vội vàng đưa Đường Kha vào phòng bệnh, cho bác sĩ y tá truyền dịch cho cô bé.

- Bác sĩ Khổng, tôi chỉ muốn hỏi cô một câu, bệnh của Đường Ổn thật sự chỉ có nửa tháng sao ?

Tô Mộc trầm giọng hỏi, nhìn chằm chằm vào hai mắt Khổng Bùi, trong mắt hiện ra vẻ tức giận làm người kinh sợ.

- Tô chủ tịch, đúng vậy, như lời tôi vừa mới nói, bệnh của Đường Ổn chỉ còn nửa tháng thời gian, mà nếu trong chuyện này còn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ông ấy tùy thời đều có thể chết đi. Dựa theo điều kiện chữa bệnh hiện tại, thật sự không biện pháp cứu chữa.

Khổng Bùi nghiêm túc nói.

Vậy là sự thật!

Tô Mộc rất rõ ràng, bệnh ung thư dạ dày thời kỳ cuối là khái niệm gì. Cho dù hắn có được quan bảng nhưng gặp phải bệnh nan y bất trị như vậy cũng bó tay hết cách. Nếu như là thời kỳ đầu còn có thể tìm biện pháp, chẳng qua hiện tại hoàn toàn bất lực.

- Vấn đề thứ hai, sáu ngày đêm vừa rồi Đường Ổn đã gặp phải kiểu dằn vặt tra tấn thế nào ? Tra tấn như vậy có ảnh hưởng với bệnh tình của anh ấy không ? Lời của cô mới nói, anh ấy bị tiêm thuốc dinh dưỡng xung đột nhau, là có ý gì ?

Tô Mộc hỏi, ánh mắt rực sáng.

- Việc này…

Khổng Bùi thoáng do dự.

Khổng Bùi cũng không phải bác sĩ mới ra đời, nàng làm việc trong ngành y nhiều năm như vậy, tự nhiên hiểu rõ quy tắc cùng tấm màn đen trong nghề nghiệp này. Nàng biết chuyện của Đường Ổn, nhưng không có biện pháp gì. Bởi vì đây là do con rể tương lai của Vương Thuật là Lâm Thiên Vũ phụ trách, đừng nói là nàng có thể mặc kệ hay không, cho dù nàng muốn quản, cũng không có tư cách đi quản.

Mà nghe Tô Mộc hỏi, nàng nên trả lời theo sự thật hay làm như không hay biết ?

Nhưng chỉ sau thoáng do dự, Khổng Bùi rất nhanh làm ra quyết định, nàng nhìn thẳng vào mắt Tô Mộc, trầm giọng nói:

- Tô chủ tịch, tôi có thể tin tưởng anh sao ?

- Có thể!

Tô Mộc quả quyết nói, thần thái kiên nghị chấp nhất.

- Được, anh nói có thể tin thì tôi tin anh. Tôi muốn hội báo tình huống với anh, những tình huống này liên quan bệnh tình của Đường Ổn.

Khổng Bùi làm ra lựa chọn, nàng lựa chọn tố giác với Tô Mộc.

Không có đạo lý gì lớn, bởi vì Khổng Bùi nhớ lại ngày mình theo ngành y, từng phát xuống lời thề, nghĩ tới mình nên làm gì trong nghề nghiệp này. Nếu nàng luôn đần độn mãi như vậy, thật sự quá có lỗi với chiếc áo trắng nàng đang mặc trên người.

- Cô nói đi!

Tô Mộc biết, từ giờ trở đi mới xem như chính thức đánh cờ.

- Sáu ngày đêm vừa qua Đường Ổn sống không bằng chết, tôi thật sự không biết ông ấy làm sao qua được. Trong vòng ba ngày tiêu hết mười ngàn đồng tiền thuốc men, Tô chủ tịch, anh cảm thấy chuyện này tin được sao ? Nếu đều là thuốc tốt còn chưa tính, nhưng tôi có xem qua, những loại thuốc kia hoàn toàn không cần dùng, nhưng lại bị dùng hết toàn bộ.

- Nói lời khó nghe, nếu không phải ý chí của Đường Ổn kiên định, số thuốc kia đủ lấy mạng của ông ấy. Anh hỏi sáu ngày đêm vừa qua có ảnh hưởng với bệnh của ông ấy hay không, hiện tại tôi lấy nhân cách của một bác sĩ cam đoan với anh, tuyệt đối có!

- Nếu không bị tra tấn sáu ngày đêm này, nếu Đường Ổn được ổn định thật tốt, chuyện khác không dám nói, kéo dài tính mạng thêm nửa năm sẽ không vấn đề gì. Mà không phải như hiện tại, dù làm xong phẫu thuật tim chỉ có thể duy trì thêm mười lăm ngày.

Khổng Bùi càng nói càng kích động, nói tới đây tâm tình của nàng thậm chí không thể khống chế, nhìn chằm chằm vào mắt Tô Mộc, lớn tiếng nói:

- Tô chủ tịch, nói theo hướng dễ nghe gọi là sự cố chữa bệnh, nói theo hướng khó nghe chính là cố ý mưu sát, là đang phạm tội! Tôi đề nghị, truy cứu trách nhiệm hình sự của Lâm Thiên Vũ!

Oanh oanh!

Trên khuôn mặt thanh tú của Khổng Bùi lộ ra vẻ chấp nhất cùng đau đớn, mỗi lời mỗi câu đều nổ tung trong đầu Tô Mộc. Cho dù hắn đã nghĩ tới vấn đề nghiêm trọng, nhưng thật không ngờ lại nghiêm trọng tới nông nỗi này. Một người đang sống, vốn còn sống thêm được nửa năm, hiện tại chỉ còn lại nửa tháng mà thôi.

Đây không phải phạm tội thì là gì!

Đây là mưu sát trắng trợn!

Tô Mộc giận dữ.

- Bác sĩ Khổng, tấm màn đen trong bệnh viện Đông Giao, cô còn biết thêm điều gì, nếu biết đều nói ra đi. Lâm Thiên Vũ lại có quan hệ gì với Vương Thuật ? Cô nói thẳng ra, tôi cam đoan với cô, tuyệt đối sẽ không nhẹ tay, tuyệt đối sẽ tra xét tới cùng.

Tô Mộc lớn tiếng nói.

- Lâm Thiên Vũ là con rể tương lai của Vương Thuật, đây là chuyện ở trong bệnh viện ai cũng biết. Vương Thuật muốn chọn hắn làm con rể, hắn muốn dựa vào Vương Thuật, cho nên hai người thật ăn nhịp với nhau. Nhưng hai người đều là sâu mọt của bệnh viện, anh không biết, ngay cả Vương Thuật cũng có ý đồ quấy nhiễu tôi, hắn…

Bên trong phòng bệnh, Tô Mộc cùng Khổng Bùi rốt cục nói chuyện gì người bên ngoài đều không hay biết. Bây giờ trời đã hoàn toàn tối hẳn, nhưng ai cũng nơm nớp đứng bên ngoài chờ đợi, không ai dám rời đi. Hiện tại phẫu thuật đã làm xong, họ cũng biết kết quả, mà bởi vì biết kết quả cho nên vô cùng sợ hãi.

- Viện trưởng, việc này ngài phải giúp tôi ah, nếu ngài không giúp tôi, lần này chỉ sợ tôi chết chắc rồi!

Lâm Thiên Vũ trốn sang một góc, lôi kéo tay áo Vương Thuật sợ hãi hô.

Vương Thuật thì sao ?

Hiện tại Vương Thuật vô cùng kinh hoảng, hắn làm sao cũng không nghĩ tới sự tình lại có biến hóa như thế. Chuyện của Đường Ổn bị Tô Mộc gặp được không nói, mà Lâm Thiên Vũ lại còn giở trò trong tiền chữa bệnh của Đường Ổn. Đơn thuốc mà hắn đưa ra toàn là loại thuốc chó má gì đó, tuyệt đối không cách nào giấu diếm được Khổng Bùi, nếu nàng nói những lời không nên nói với Tô Mộc, vậy làm sao bây giờ ?

Nghĩ tới đây, ánh mắt Vương Thuật nhìn Lâm Thiên Vũ ngày càng chán ghét. Hiện tại bản thân hắn còn khó bảo toàn, làm sao lại có thể giúp cho Lâm Thiên Vũ. Tới thời điểm như hiện tại, đừng nói Lâm Thiên Vũ chỉ là con rể tương lai của hắn, dù là con ruột hắn, nên bỏ đều phải bỏ.

- Cậu bảo tôi nên nói cậu gì đây, vì sao cậu có thể làm ra chuyện này! Chẳng lẽ cậu không biết, có chút tiền có thể lấy, có chút tiền không thể sao ?

Vương Thuật lạnh lùng nói.

- Viện trưởng, cha, con biết sai lầm rồi, cha đừng bỏ mặc con ah.

Lâm Thiên Vũ gấp giọng nói, nói xong liền quỳ rạp xuống đất:

- Cha, dù cho không nhìn mặt mũi của con, cũng phải nhìn xem mặt mũi của Linh nhi, chẳng lẽ cha muốn nàng vừa đính hôn thì chồng tương lai của mình bị bắt sao ?

- Ngu xuẩn vô dụng!

Đáy lòng Vương Thuật khinh thường cười lạnh, bản thân mình vì sao lại mù mắt, lại nhìn trúng người như Lâm Thiên Vũ. Vừa đính hôn đã bị bắt, có đáng là gì ? Đính hôn mà không phải kết hôn, cho dù đã kết hôn cũng có thể ly dị. Hiện tại Vương Thuật càng nhìn Lâm Thiên Vũ càng cảm thấy khó chịu.

- Cút sang một bên cho tôi, việc này để tôi suy nghĩ biện pháp.

Vương Thuật cau mày, cầm di động gọi điện thoại, vừa rồi hắn đã gọi qua vài chục lần nhưng không chuyển được máy, thật không biết hiện tại Sở Tác Mai đang làm gì, chẳng lẽ không biết bầu trời nơi này sắp sụp rồi sao ?

- Alo!

Cảm ơn trời đất, lần này Vương Thuật vừa gọi tới, trong lòng còn tưởng rằng sẽ không ai nghe máy, thanh âm Sở Tác Mai chợt uể oải vang lên.

- Lão Vương, làm sao vậy ? Bây giờ lại gọi điện thoại cho tôi, có phải muốn gọi tôi chơi vài ván không ?

Sở Tác Mai thoải mái tự tại hỏi.

- Sở cục trưởng của tôi, bây giờ ông còn tâm tình chơi mạt chược! Anh có biết nơi này đã xảy ra chuyện gì hay không, cả hệ thống vệ sinh huyện Hình Đường đã sắp hỗn loạn!

Vương Thuật gấp giọng hô, tâm tình sốt ruột nên âm điệu cũng đề cao không ít. Ngay lập tức làm cho Sở Tác Mai liền tức giận.

- Vương Thuật, ông rống gì mà rống! Là cháy, hay là chết người!

Sở Tác Mai bực bội nói, tay phải sờ lên bộ ngực của Tô Ngọc Hồng, nháy mắt cảm giác khoan khoái làm tâm tình của hắn vui vẻ hơn một chút.

Nơi này cũng không còn ở phòng y tế mà là một căn nhà trong một tòa lầu, là nhà riêng mà Sở Tác Mai chuẩn bị cho Tô Ngọc Hồng, ngoại trừ hai người không ai biết nơi này.

Sau cuộc chiến ở phòng y tế, hai người đã tới nơi đây. Bởi vì hơi mệt hơn nữa giữa trưa uống chút rượu, vì vậy đã ngủ tới bây giờ. Tới hiện tại Sở Tác Mai cũng mới thức dậy, vừa cầm di động thì phát hiện đèn sáng, vì vậy mới bắt điện thoại.

- Sở cục trưởng, chuyện này còn lớn hơn cả cháy nhà hay chết người, ông nhanh chóng về đi.

Vương Thuật lớn tiếng hô lên.

- Nói nhanh một chút, rốt cục chuyện gì xảy ra ?

Sở Tác Mai cũng không ngu xuẩn tới tột cùng, lúc này nghe được vẻ không thích hợp trong lời nói của Vương Thuật, vội vàng hỏi.

- Là như vậy…Sở cục, cứu cứu tôi với, hiện tại chỉ có ông mới có thể cứu tôi, alo, Sở cục, Sở cục, ông còn nghe không ?

Vương Thuật gọi to.

Ở bên kia, di động của Sở Tác Mai đã rơi xuống, bàn tay đang nắm bộ ngực của hắn chợt căng thẳng, lập tức đánh thức Tô Ngọc Hồng.

- Anh sao vậy ?

Tô Ngọc Hồng hỏi.

- Xong rồi, xong rồi!

Sở Tác Mai mặt xám như tro tàn, thì thào lẩm bẩm.

Đúng là xong rồi!

- Cặn bã bại hoại như vậy, nên bắn chết!

Tô Mộc đứng trong phòng, hùng hổ nói. Hôm nay hắn thật sự không còn khống chế được cảm xúc, lửa giận tràn ngập toàn thân.

Mồi lửa này đã bị châm lên, kế tiếp phải đốt cháy đầy trời!