Quan Bảng

Chương 311: Miếu tiểu yêu gió lớn




Từ sau khi Tô Mộc cố ý lộ ra tin tức, Ô Mai không còn lo lắng đề phòng như trước kia, dần dần đã có lòng tự tin không ít. Mặc dù gặp phải Mễ Thừa, không còn cẩn thận như trước kia, luôn sợ đắc tội vị phó chủ nhiệm sắp lật đổ địa vị của mình.

Ô Mai hiểu được nếu trên trán mình đã khắc lên chữ “Tô” thật lớn, vậy không nên chờ Tô Mộc phân phó công việc mới chịu đi làm.

Làm đại quản gia trong ủy ban huyện, Ô Mai thật sự đủ tư cách, nàng hiểu rõ tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong này. Dù hai ngày trước Tô Mộc đã nói không cần gấp gáp chuyện tìm thư ký, nhưng nàng không thể không để trong lòng, vì vậy thông qua sàng chọn tỉ mỉ, nàng liền tập trung một người, Đỗ Liêm.

Đỗ Liêm làm việc trong khoa thư ký của ủy ban huyện, phân phối tới nơi này cũng đã một năm. Năm trước Đỗ Liêm mới tới ủy ban, trong lòng tràn đầy nhiệt tình, khí thế mười phần. Hắn ỷ vào mình có tài hoa nên không xem ai vào trong mắt. Mà kết quả chính là đắc tội Trương Giải Phóng, lập tức bị đóng băng, không còn ai màng tới.

Một năm ma luyện triệt để đem niềm kiêu ngạo của Đỗ Liêm mài đi, đem khuyết điểm cùng góc cạnh của hắn mài mòn. Hiện tại Đỗ Liêm đã trầm ổn hơn ngày trước rất nhiều. Nhưng trong mắt thỉnh thoảng lóe tinh quang mới lộ ra tài hoa nội liễm của hắn.

- Tiểu Đỗ, cậu nên biết lần này tôi vì cậu mới đánh bạc. Tô chủ tịch là ai cậu hẳn hiểu rõ ràng, đó là nhân vật có thể đem trấn Hắc Sơn nghèo khó biến thành hương trấn sao kim trong huyện như hiện tại, nếu cậu có thể đi theo Tô chủ tịch tuyệt đối tiền đồ vô lượng.

Ô Mai thấp giọng nói.

- Ô chủ nhiệm, cô đối đãi với tôi thật tốt, tôi đều ghi tạc trong lòng.

Đỗ Liêm trầm giọng nói.

Một năm ghẻ lạnh, trong lòng Đỗ Liêm đã không như trước kia. Hiện tại hắn đã có bộ dạng nước lửa bất xâm. Ai đối tốt với hắn, ai muốn lợi dụng hắn, ai khinh bỉ hắn, hắn đều nhìn trong mắt, nhớ trong lòng.

Đối với việc an bài lần này của Ô Mai, Đỗ Liêm không có bất cứ ý kiến gì. Hắn đã nghe nói qua chuyện của Tô Mộc, có thể đi theo vị phó chủ tịch huyện như vậy, Đỗ Liêm cam tâm tình nguyện. Hắn không muốn cả đời ăn không ngồi rồi. Hắn cũng có khát vọng của mình, hiện giờ có được cơ hội lớn như vậy, hắn sao có thể bỏ qua ? Mà từ góc độ này mà nói, Đỗ Liêm thật sự cảm kích Ô Mai.

- Tô chủ tịch đã tới!

Ô Mai nói.

- Tô chủ tịch!

Ô Mai cùng Đỗ Liêm đi tới cung kính chào.

Ánh mắt Tô Mộc đảo qua hai người, dừng trên người Đỗ Liêm, có chút khó hiểu nhìn qua Ô Mai. Còn chưa đợi Tô Mộc lên tiếng hỏi, Ô Mai đã vội vàng nói:

- Tô chủ tịch, bởi vì lo lắng công tác của ngài khá nặng, cho nên văn phòng ủy ban phái tiểu Đỗ qua đây tạm thời hiệp trợ công tác của ngài.

Ô Mai xem như khá thông minh, dùng từ hiệp trợ công tác, cũng không nói rõ là thư ký. Nếu Tô Mộc đã nói không cần gấp gáp lựa chọn thư ký, nàng đương nhiên sẽ không phạm sai lầm cấp thấp này.

- Tô chủ tịch, chào ngài, tôi là Đỗ Liêm!

Đỗ Liêm bước lên trước thấp giọng nói.

Tô Mộc nhìn Đỗ Liêm từ trên xuống dưới, đôi mắt của hắn như muốn nhìn thấu nội tình của Đỗ Liêm. Qua một năm mài luyện ghẻ lạnh, tâm tính Đỗ Liêm đã cứng cỏi hơn không ít, nhưng vẫn có chút khó thể chống cự.

Tô Mộc trầm mặc, Ô Mai cảm giác có chút hết hơi. Nếu Tô Mộc bất mãn sắp xếp của mình, vậy làm sao bây giờ ? Thật vất vả tạo dựng tín nhiệm, chẳng lẽ đổ sụp như vậy ? Trong lúc nhất thời Ô Mai có cảm giác hối hận không nên tự chủ trương trước khi Tô Mộc phân phó. Nếu như nghiêm trọng, có thể gọi là vô tổ chức vô kỷ luật. Nếu thật sự chuyện gì cũng có thể tự quyết định, còn cần lãnh đạo làm gì ?

May mắn trầm mặc không bao lâu, Tô Mộc rất nhanh thu hồi ánh mắt, đạm mạc nói:

- Ô chủ nhiệm, nếu là cô an bài vậy hãy để Đỗ Liêm tạm thời lưu lại đi.

- Dạ, Tô chủ tịch!

Đáy lòng Ô Mai nhẹ nhàng thở ra, nàng biết một cửa khó khăn nhất đã qua.

Lời của Tô Mộc đồng dạng giải phóng Đỗ Liêm.

Hiện tại Đỗ Liêm thật sự sợ hãi Tô Mộc sẽ không cho mình cơ hội. Cuối cùng đã an toàn giải quyết, mặc kệ ngày sau thế nào bây giờ mình ít nhất là an toàn, có thể đi theo bên người Tô Mộc. Chỉ cần được tới cơ hội này, Đỗ Liên tin tưởng mình tuyệt đối có thể đi tiếp.

Đã thất bại một lần, Đỗ Liêm sẽ không thất bại lần thứ hai. Lần này nếu thật sự ngã xuống, chính là vạn kiếp bất phục.

- Tiểu Đỗ, công tác kế tiếp liền giao cho cậu.

Ô Mai đưa mắt nhìn Tô Mộc đi vào văn phòng, đặc biệt dặn dò thêm vài câu mới xoay người rời đi. Đỗ Liêm thu thập xong phòng bên ngoài, gõ cửa đi vào văn phòng của Tô Mộc.

- Chủ tịch, tôi chuẩn bị nước cho ngài.

Đỗ Liêm cầm bình nước rời khỏi phòng.

Tô Mộc ngồi trên ghế, nhìn động tác của Đỗ Liêm, khóe môi hiện tia mỉm cười. Tư liệu về Đỗ Liêm kỳ thật Tô Mộc đã xem qua. Nói tới lần này Ô Mai an bài người này cho hắn, thật sự là rất tốt. Người có tài học không nói, chủ yếu là không có phe phái. Người như vậy sử dụng sẽ thuận tay, ngày sau có thể bồi dưỡng. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết chính là Đỗ Liêm có thể thông qua sát hạch của hắn.

Không bao lâu, đợi khi Đỗ Liêm quay trở lại châm trà cho Tô Mộc, Tô Mộc gọi hắn:

- Đỗ Liêm, hiện tại cấp bậc hành chính của cậu hẳn là phó khoa đi ?

- Dạ, chủ tịch, được giải quyết khi đi theo Trương chủ tịch trước kia.

Đỗ Liêm nói.

Đi theo Trương Giải Phóng, Đỗ Liêm đạt được ưu đãi lớn nhất chính là giải quyết cấp bậc phó khoa. Bằng không không biết tới khi nào cấp bậc này mới rơi xuống trên người hắn.

- Vậy sao…

Tô Mộc trầm tư, cũng không tiếp tục dây dưa chuyện này:

- Đỗ Liêm, chuẩn bị một chút, chúng ta ra ngoài một chuyến.

- Chủ tịch, chúng ta đi đâu ? Có cần cho người chuẩn bị xe hay không ?

Đỗ Liêm hỏi.

- Chuẩn bị xe ?

Tô Mộc nhớ ra với cấp bậc hiện tại của hắn, được quyền phân phối một chiếc xe. Dù sao tài chính huyện Hình Đường vẫn rất rộng rãi, cho dù không dư dả, cũng không thể không có xe sử dụng. Nếu thật sự là không có, sẽ mất mặt ủy ban.

- Không cần, chúng ta đi dạo một chút là được.

Tô Mộc nghĩ nghĩ lắc đầu nói.

- Dạ, chủ tịch, vậy chúng ta đi thôi.

Đỗ Liêm thấp giọng nói.

- Đi!

Tô Mộc đi phía trước, ra khỏi văn phòng. Đỗ Liêm vội vàng cầm cặp công văn, đem toàn bộ đồ vật chuẩn bị sẵn, đuổi theo sát phía sau.

Một năm ghẻ lạnh làm Đỗ Liêm hiểu được rất nhiều chuyện, tỷ như muốn làm một thư ký tốt, nhất định phải chịu khó, bất kỳ chuyện gì cũng phải siêng năng, chủ động đi làm, tuyệt đối không thể kéo dài. Chẳng những là phục vụ bình thường, chính là bản lĩnh viết tài liệu. Làm chuyện gì cũng quen tay hay việc, nếu không luyện tập nhất định sẽ xa lạ.

Ngoài siêng năng chịu khó, thư ký còn phải mánh khóe linh hoạt, chẳng những xâm nhập hiểu biết công tác bản chức, chủ yếu là phải an bài tốt bước cần làm tiếp theo, có thể nắm giữ trạng huống đột phát tốt nhất.

Đương nhiên còn có điểm trọng yếu nhất, chính là nguyên nhân mà hắn bị ghẻ lạnh ngày trước, trầm mặc. Im lặng là vàng, lời nên nói thì nói, không nên đừng nói. Không nên nhìn thấy thì dù thấy cũng phải xem như không thấy, lúc trước bởi vì hắn nói ra lời không nên nói, cho nên bị Trương Giải Phóng hận thù. Không có lãnh đạo nào thích thư ký của mình ở tình huống mình chưa gật đầu lại đi nói lung tung.

Những điều này là giáo huấn máu lệ, những điều này đều là kinh nghiệm hắn đã trải qua. Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn lại làm việc nhanh chóng quen thuộc như thế.

Đi ra khỏi đại viện ủy ban, hai người tùy tiện đón xe. Bởi vì Tô Mộc muốn bí mật đi dạo, cho nên không dùng xe trong ủy ban. Ngồi trong xe, Đỗ Liêm liếc mắt nhìn tài xế, quay đầu hỏi:

- Ông chủ, chúng ta đi đâu ? Ngài chuẩn bị đi tới nơi nào làm việc đầu tiên ?

Thông minh lanh lợi! Ánh mắt không sai!

Tô Mộc nghe được hai câu hỏi của Đỗ Liêm, đáy lòng khẽ cười, Đỗ Liêm thật sự đã thông minh. Biết ở trường hợp nào nên nói lời gì, nếu thật sự vừa ngồi vào hắn lại trực tiếp xưng hô chủ tịch, thật sự làm Tô Mộc thất vọng. Tô Mộc rõ ràng muốn âm thầm chuyển một vòng, không muốn bại lộ thân phận, Đỗ Liêm gọi ông chủ xem như làm thật chuẩn xác.

Hơn nữa Đỗ Liêm còn hiểu Tô Mộc muốn ngầm điều tra, vì vậy nói thành đi làm việc, ngăn chặn ý nghĩ khác của tài xế. Có thể ở trong thời gian ngắn như vậy suy nghĩ ra nhiều điều như thế, Đỗ Liêm không đơn giản.

- Vậy đi cục vệ sinh xem thử giấy phép vệ sinh của chúng ta đã làm xong chưa.

Tô Mộc tùy ý nói.

- Dạ!

Cục vệ sinh huyện Hình Đường nằm ở mặt đông huyện thành, là một tòa lầu ba tầng mới xây dựng. Tòa lầu này do Trương Giải Phóng được phân công quản lý, đã được ba năm. Trương Giải Phóng có thể có quyền nói chuyện thật lớn trong ngành vệ sinh chữa bệnh huyện, có quan hệ mật thiết tới tính cách quyết đoán cải cách của hắn.

Đương nhiên đây gọi là cải cách, nhưng không phải cải cách mưu phúc lợi cho dân, điểm tựa chính là tranh thủ ích lợi cho cục vệ sinh.

Cục vệ sinh có ích lợi, hầu bao Trương Giải Phóng mới đầy. Đương nhiên việc làm này đều thật bí ẩn, không có ai có thể nhìn ra lỗi lầm. Cho dù lúc thi công tòa lầu kia, Trương Giải Phóng tìm lý do vẫn thật đường hoàng.

Hiện tại cục vệ sinh có bốn bộ môn đã được tinh giản, sau khi Tô Mộc đi vào tìm được văn phòng chủ nhiệm. Văn phòng này phụ trách công việc khá rườm rà, chủ yếu là giải quyết công tác hàng ngày của cục vệ sinh, chế định chế độ công tác cho các cơ quan, là một văn phòng gần như tổng hợp.

Khi Tô Mộc xuất hiện ở cửa, phát hiện trong văn phòng có ba người, hai nữ một nam. Chẳng qua hai nữ đang nhàn rỗi trò chuyện, trên mặt đất còn xả đầy vỏ hạt dưa. Vậy còn chưa tính, trong tay hai người cũng không nhàn rỗi mà đang đan áo len.

Mà nam nhân còn lại cũng không phải đang làm chuyện đứng đắn, trong tay đang chơi di động, rõ ràng là đang chơi game. Nhìn tinh thần hắn thật đầu nhập, làm cho người ta cảm giác hắn là một người yêu thích nghiên cứu.

Đây chính là giờ làm việc! Thế nhưng không ai đang làm chính sự! Sắc mặt Tô Mộc lập tức âm trầm.

Muốn tìm hiểu rõ sự việc, chỉ nhìn qua văn phòng liền phản ánh thật nhiều vấn đề. Từ sau khi Tô Mộc nhậm chức, cục trưởng cục vệ sinh không chủ động đi bái phỏng hắn lần nào. Tô Mộc còn cho rằng công tác cục vệ sinh nặng nề, hiện tại xem ra nặng nề thì có nặng nề, chẳng qua phương thức nặng nề làm người phẫn nộ.

- Thật xui xẻo, lại chết rồi!

Đúng lúc này nam nhân kia đem di động ném mạnh lên bàn, trên mặt lộ ra biểu tình như phát điên, vừa định tiếp tục chơi lại, ngẩng đầu chợt thấy hai người Tô Mộc, sắc mặt nhất thời liền khó xem, giống như muốn đem lửa giận vừa rồi đều phát tiết lên hai người.

- Hắc, anh kia, anh tìm ai ? Thò đầu vào làm gì, lấm la lấm lét.