Quan Bảng

Chương 265: Có vài thứ không phải ngươi có thể nhớ




Tổng tài công ty bảo vệ Dã Lang ? Hừ, chắc là loại treo đầu dê bán thành phốt chó. Công ty bảo vệ chỉ là cách gọi cho dễ nghe, nếu lúc gặp chuyện thì bọn họ là tay đấm.

Ví dụ như bây giờ.

Ngay khi Tô Mộc giành lại chuông cổ, bốn người vạm vỡ đi theo Điền Bất Câu cùng tiến lên một bước, như hổ rình mồi tập trung vào Tô Mộc. Mỗi người ánh mắt hung ác, cố ý vén tay áo lộ ra hình xăm dữ tợn đáng sợ. Chưa đánh nhau nhưng bốn người đứng đó như đang nói: Lão tử không phải người tốt, tất cả hãy cút ra xa.

Điền Bất Câu thấy chuông cổ trượt khỏi tầm tay, gã thuận thế hốt hết mấy cuộn tranh, hộp cờ tướng.

Điền Bất Câu đứng dậy, quát với Tô Mộc:

- Tô Mộc, ngươi muốn làm gì ?

Tô Mộc trầm giọng quát:

- Không làm gì, buông mấy thứ đó xuống!

Điền Bất Câu cười to bảo:

- Buông xuống ? Ha ha ha, mấy cái này là vật chứng, ngươi kêu buông thì ta buông sao ? Tô Mộc, có lẽ ngươi còn chưa biết, công ty bảo an Dã Lang của tha rất thân với cục công an. Chúng ta là đơn vị tốt bụng trợ giúp theo sự lãnh đạo của cục công an. Chúng ta gặp được hai tên lừa đảo các ngươi, sao có thể bỏ qua ?

Điền Bất Câu luôn miệng nói kẻ lừa đảo, từ khi Từ Trung Nguyên tòng quân đến bây giờ chưa từng có người dám kêu lão như thế. Từ Trung Nguyên thấy Điền Bất Câu càn rỡ cướp hết đồ của lão, sắc mặt lão âm trầm.

- Trả lại đồ cho ta!

Điền Bất Câu ngông cuồng nói:

- Lão già kia, nói gì ? Trả cho lão ? Nằm mơ đi! Bị bệnh già lú lẩn sao ? Mấy thứ này là tang vật, kêu ta trả lại ? Đừng hòng!

Từ Trung Nguyên nghiền ngẫm hỏi:

- Ngươi nói mấy thứ này là tang vật ?

Điền Bất Câu kiêu ngạo nói:

- Đúng vậy!

Từ Trung Nguyên lạnh lùng cười:

- Vậy được, ngươi hãy cầm chắc mấy thứ này. Nhờ kỹ, làm trầy một chút là ngươi sẽ không bồi thường nổi.

Điền Bất Câu nhìn Từ Trung Nguyên gầy trơ xương, không thèm để vào mắt. Điền Bất Câu vọt lên định cướp khối tỉ ấn.

- Còn khối tỉ ấn kia nữa, đưa cho ta luôn!

- Khốn kiếp!

Trong chớp mắt Tô Mộc chặn lại ngay. Khác với lúc giành chuông cổ, Tô Mộc giơ cú đấm. Bị Tô Mộc đánh trúng, Điền Bất Câu cảm giác ngực đau rát, đau nhức chưa khuếch tán thì Tô Mộc một cước đá bay gã.

Tô Mộc quát to:

- Điền Bất Câu, ngươi muốn chết vào không ? Ăn hiếp lão nhân gia, ngươi còn là con người không ?

Gọn sàng sạch sẽ nhanh nhẹn.

Từ Trung Nguyên thấy động tác vừa rồi của Tô Mộc, thầm gật gù. Hèn chi lão già kia nói Tô Mộc giỏi võ vô cùng, giờ đúng thật. Nhìn một loạt động tác vừa rồi, những nội vệ thiếp thân của lão cũng không ngăn Tô Mộc được.

Nếu tiểu tử này sinh ở thời kháng chiến là hạt giống tốt.

Điền Bất Câu tức giận quát:

- Khốn kiếp, ngươi dám đánh ta ? Tô Mộc, hôm nay dù không có chuyện Doãn Hải Đào thì lão tử cũng sẽ không tha cho ngươi. Các ngươi còn đứng đó làm gì ? Đánh hắn!

- Vâng thưa Điền tổng!

Bốn nam nhân cao to bao vây Tô Mộc, mắt rực cháy chiến ý. Bọn chúng nhìn Tô Mộc như xem con khỉ, không ai cho rằng hắn có thể đánh gục được bốn người. Điền Bất Câu bị đánh bay là vì Điền tổng chỉ là cọp giấy, yếu như sên.

Từ Trung Nguyên đứng yên tại chỗ, mỉm cười hỏi:

- Tiểu tử, có dám đánh không ?

Tô Mộc cười đáp:

- Lão nhân gia, có gì không dám ? Đối phó loại cặn bã như vậy cháu chưa từng nương tay. Lão nhân gia hãy đứng ra đằng sau đừng để bị đánh trúng. Lão nhân gia yên tâm, cháu chắc chắn sẽ lấy về mấy thứ kia cho người.

Từ Trung Nguyên nói:

- Vậy sao ? Thế thì làm phiền.

- Chuyện nhỏ.

Tô Mộc lao qua một nam nhân cao to cách mình gần nhất, thi triển chiêu số Hình Ý quyền . Mỗi ngày luyện tập Hình Ý quyền , đến giờ Tô Mộc không rõ thực lực của mình mạnh cỡ nào, nhưng tin tưởng đối phó bốn nam nhân vạm vỡ không thành vấn đề. Đừng nhìn bọn họ có nhiều người nhưng toàn là cơ bắp tập tạ, về năng lực thực chiến thì toàn là phế vật.

- A a!

Tiếng gào thét liên tục vang lên. Bốn nam nhân cao to đụng phải Tô Mộc đều bị đánh trúng ngực, chân, sau lưng. Dù là vị trí nào bị đánh trúng đều đau thấu óc.

Mai Tranh từng nói một câu, không làm thì thôi, đã làm thì phải như sấm sét, phế bỏ khả năng hành động của đối thủ.

Tô Mộc đang thực hiện điều này.

Từ Trung Nguyên nhìn cảnh này, vừa lòng cười.

Rầm!

Tô Mộc vung nắm đấm mạnh, không còn ai đứng thẳng, bốn nam nhân nằm ngang dọc dưới đất. Bọn họ đau đớn rên la, trán toát mồ hôi hột.

Tô Mộc lạnh lùng hỏi:

- Điền Bất Câu, ngươi còn muốn gây sự không ?

Điền Bất Câu ngây người, gã không ngờ chuyện nắm chắc trong lòng bàn tay tại sao thay đổi lớn như vậy ? Tô Mộc có phải là con người không ? Sao có thể một chọi bốn ?

Rất nhanh Điền Bất Câu tỉnh táo lại. Chỗ này là địa bàn của ai ? Nhục nhã ta trong địa bàn của ta, nếu cứ im lặng thì sau này còn làm ăn gì được ?

Điền Bất Câu dữ tợn nói:

- Các ngươi chờ đi, ta báo cảnh sát ngay bây giờ, cảnh sát lại đây bắt các ngươi!

Từ Trung Nguyên lạnh lùng nói:

- Muốn báo cảnh sát ? Cho hắn báo đi, ta muốn nhìn xem trị an tỉnh lị tỉnh Giang Nam này tệ hại đến đâu.

Tô Mộc ngước đầu nhìn, từ khi nào có hai nam nhân đứng bên cạnh Từ Trung Nguyên, mặc dù bọn họ đứng ở vị trí bái ẩn nhưng toát ra khí thế kinh người. Trực giác cho Tô Mộc biết hai người này chắc chắn từng thấy máu.

Cũng đúng, Từ Trung Nguyên đi ra ngoài nếu không có ai đi theo mới lạ. Chỉ cần có hai người này, dù trong bóng tối không còn lực lượng nào khác, dù Tô Mộc không ra tay thì đám người Điền Bất Câu đừng hòng ăn hiếp Từ Trung Nguyên.

Tô Mộc nói:

- Nghe chưa ? Báo cảnh sát đi, ta cũng muốn báo cảnh sát, chúng ta cùng gọi điện thoại.

Tô Mộc lấy điện thoại di động ra bấm số 110, kể sơ vụ việc sau đó đứng bên cạnh Từ Trung Nguyên.

Điền Bất Câu cười dữ tợn:

- Giỏi, ngươi còn dám báo cảnh sát ? Vậy chúng ta nhìn xem ai đùa chết ai!

Điền Bất Câu bấm một dãy số, hét to:

- Mã Phấn, lão tử bị người đánh trong phố đồ cổ, ngươi mau mang người qua đây. Ta muốn thấy người xuất hiện trong vòng năm phút, nhanh, vậy đi!

Điền Bất Câu quát mắng xung quanh:

- Tô Mộc, lão già, hai người chờ đó, hôm nay không đùa chết các ngươi thì ta không họ Điền! Còn mấy người kia, nhìn cái gì quái gì ? Không cần buôn bán sao ? Cút hết đi!

Đám người xem náo nhiệt tản đi hết, bọn họ không dám đắc tội Điền Bất Câu không thì sau này đừng mơ tiếp tục làm ăn trong phố đồ cổ.

Từ Trung Nguyên nhìn bộ dạng Điền Bất Câu vênh váo, mỉm cười hỏi:

- Thật càn rỡ, có vẻ là người có bối cảnh. Tô Mộc đúng không ? Cháu không sợ sao ?

Tô Mộc bình tĩnh nói:

- Sợ ? Lão nhân gia không sợ thì cháu sợ gì ? Cháu không tin trong trời đất bao la, ai dám trong mắt không có pháp kỷ ? Lão nhân gia yên tâm, thiên hạ này là thiên hạ của Đảng, nếu Điền Bất Câu có giỏi thì đâm thủng trời cho cháu xem.

- Ha ha ha ha ha ha!

Từ Trung Nguyên cười to bảo:

- Tô Mộc, cháu rất hợp tính ta. Đúng vậy, ta không tin ai có thể đâm thủng thiên hạ của Đảng. Nào, ngồi xuống tâm sự đi. Bên kia có quầy hàng nhỏ, ta hơi đói, chúng ta cùng nhau ăn chút gì.

Tô Mộc cười nói:

- Vâng, cháu mời lão nhân gia.

Hai người đi hướng quán hoành thánh ngay bên cạnh. Tô Mộc nhìn mắt Điền Bất Câu lóe tia sáng độc ác, hắn nhếch mép.

Tô Mộc khinh thường thầm nghĩ:

- Điền Bất Câu, có một số việc không phải ngươi muốn gánh là gánh được, có vài thứ không phải muốn là có thể. Lão nhân gia này đừng nói là ngươi, dù là bố của ngươi, tỉnh ủy thường ủy nguyên tỉnh Giang Nam đến cũng đừng mơ đụng vào một móng tay. Ngươi dám kiêu ngạo ghi hận, đúng là muốn chết.