Quan Bảng

Chương 220: Ai đẩy ngã ai




Nếu là bình thường thì Tô Mộc đã đi tìm Dương Tiểu Thúy hỏi chuyện, nhưng tình huống của Lạc Lâm khá nghiêm trọng, hắn không có thời gian và tâm tình làm chuyện khác. Tô Mộc nâng Lạc Lâm nhanh chóng ra khỏi Kim Bích Huy Hoàng, lên xe hơi của Lạc Lâm đậu trong góc.

- Lạc Lâm, ngồi ngay ngắn, chúng ta sẽ nhanh chóng đến nơi.

- Em không sao.

Tô Mộc lái xe nhanh chóng biến mất trong bóng đêm. Lạc Lâm lười biếng nằm trên ghế sau xe, thở hổn hển, ngón tay mất kiểm soát sờ vườn hoa bí mật. Mặc dù Lạc Lâm biết làm vậy là không đúng nhưng cô không chịu nổi.

Có dược vật kích thích cơ thể nàng, nhưng Lạc Lâm biết bản thân cô muốn phóng túng.

Tô Mộc nhìn qua tấm gương thấy Lạc Lâm, lửa dục đốt cháy, lòng bất mãn Dương Tiểu Thúy sớm biến mất.

Cũng vì lý do này nếu không Tô Mộc đã chẳng lái xe khi say rượu. Mặc dù Tô Mộc uống giỏi, ngàn chén không say, nhưng hắn sẽ không làm chuyện sai quấy. Chỉ vì chuyện xảy ra đột ngột, đêm nay Tô Mộc tự mình đến Kim Bích Huy Hoàng, không cho Đoạn Bằng đi theo. Nếu không Lạc Lâm làm chuyện gì xấu hổ thì rất rắc rối.

Dương Tiểu Thúy đứng trong văn phòng tầng cao nhất Kim Bích Huy Hoàng, nhìn chiếc xe hơi của Lạc Lâm nhanh chóng lao đi. Dương Tiểu Thúy nhếch môi.

- Tô Mộc, ta biết ngươi sẽ mắng ta, nhưng ta cũng hết cách. Ta không thể nhìn ngươi và Lạc Lâm xa nhau. Lạc Lâm là bạn thân của ta, ngươi là huynh đệ tốt của ta. Cho dù sau khi xong chuyện bị các ngươi mắng ta cũng chấp nhận, đêm nay hai người hãy hưởng thụ đi.

Lạc Lâm lăn lộn trong xã hội nhiều năm, cô biết mình khác lạ không phải vì uống rượu nhiều. Mặc dù tửu lượng của Lạc Lâm không nhiều nhưng chút lượng rượu đỏ không thể nào biến cô thành ra thế này. Huống chi Lạc Lâm trừ cảm giác xuân tình lan tràn ra cơ thể không khó chịu.

Nhất định là Dương Tiểu Thúy giở trò quỷ!

Hèn gì cô ta kêu mình hưởng thụ đêm nay, hèn gì trên bàn còn nhiều chai rượu nhưng Dương Tiểu Thúy cố tình lấy chai mới trong tủ rượu.

Nhưng bây giờ Lạc Lâm không trách Dương Tiểu Thúy, ngược lại rất cảm kích, biết ơn Dương Tiểu Thúy làm chuyện này. Lạc Lâm vốn muốn phóng túng, hình tượng bé ngoan từ xưa đến nay bị đạp đổ, tạm thời ném đi, Lạc Lâm muốn hưởng thụ cuộc đời.

Người hưởng thụ cùng Lạc Lâm chính là Tô Mộc.

Tình cảm Lạc Lâm đối với Tô Mộc rất phức tạp, cô chỉ muốn dùng cách này có được hắn. Miễn là thỏa mãn hy vọng này, Lạc Lâm chấp nhận làm tất cả.

Vứt bỏ mọi thứ, không kiêng nể gì phóng túng, coi như bừa bãi thanh xuân cuối cùng đi. Nếu không điên cuồng một phen người sắp già. Già rồi không đáng sợ, chỉ sợ tiếc nuối mãi mãi. Trưa kia đã bỏ lỡ một lần, bây giờ gặp lại nhau, ta quyết không bỏ qua nữa.

Suy nghĩ này dâng lên trong lòng Lạc Lâm, không thể ngăn cản được nữa. Suy nghĩ đó khống chế đầu óc Lạc Lâm, ai khuyên cũng không được.

Lạc Lâm đưa cho Tô Mộc địa chỉ không phải khách sạn gì mà là một khu phố, không nổi tiếng trong huyện Hình Đường nhưng vì nhà chung cư mới xây, Lạc Lâm thích phong cảnh yên lặng nên bỏ tiền mua một bộ. Căn hộ là vật sở hữu riêng của Lạc Lâm, cha mẹ cũng không biết.

Mang Tô Mộc đến nhà riêng của mình, Lạc Lâm tràn ngập mong chờ chuyện sắp tới.

Dừng xe, tắt máy, khóa cửa, Tô Mộc hoàn thành hàng loạt động tác thật nhanh. Tô Mộc ôm Lạc Lâm ra ngoài, cô thở còn dữ hơn vừa rồi. Tô Mộc ôm Lạc Lâm vào thang máy, hắn cũng không khỏe hơn cô bao nhiêu.

Đến bây giờ Tô Mộc chưa gục là nhờ nghị lực kiên trì, hắn đi rất vội vã, nếu hắn dừng lại quan sát kỹ sẽ thấy trên ghế sau xe hơi có bãi nước. Vệt nướcrõ ràng, mùi đặc biệt.

Rầm!

Cửa phòng khép lại, Lạc Lâm không kiềm chế dục vọng rực cháy nữa. Hai tay ghì chặt cổ Tô Mộc, Lạc Lâm dứt khoát cưỡng hôn.

Mỹ nhân như hoa, hương thơm ập vào mặt. Tô Mộc bất ngờ không kịp đề phòng bị Lạc Lâm mút môi, hắn bản năng không vùng vẫy mà ôm chặt nàng, hôn đáp trả.

Nụ hôn trời sụp đất nứt.

Hai người tách ra, mặt đỏ hồng, thở hổn hển.

Tô Mộc muốn giải thích:

- Lạc Lâm, thật ra chuyện này . . .

Nhưng đôi mắt Lạc Lâm ngập nước nhìn Tô Mộc, môi thở mùi rượu, liếm dấu hôn trên môi. Hành động này mang đến sức sát thương kinh người, Tô Mộc sắp hóa thú.

Lạc Lâm ngắt lời Tô Mộc:

- Tô Mộc, đừng nói gì nữa, em biết chuyện này, em không trách Tiểu Thúy. Hôm nay là sinh nhật của em, anh cũng biết lòng em rồi, đêm nay hãy tặng cho em một đêm đẹp đi.

- Nhưng mà . . .

- Không nhưng gì hết. Tô Mộc, anh muốn nhìn em khó chịu đến chết mới cam lòng phải không? Em cũng biết anh rất khó chịu, em mặc kệ, người ta không cần biết, người ta muốn . . .

Lạc Lâm vặn vẹo như con nít, cô không suy nghĩ hành động này mang đến hậu quả nghiêm trọng cỡ nào. Lạc Lâm cựa quậy làm lệch quần áo, dải lụa trên vai trượt xuống, áo lót rơi ra, cặp ngực căng tròn nhảy ra ngoài.

Lạc Lâm mắt sũng nước. Áo lót lệch ra, cặp ngực lồ lộ, lưỡi liếm môi, chân dài kẹp eo Tô Mộc.

Cảnh tượng quá nóng bỏng.

Là nam nhân bình thường thấy cảnh này sẽ động tâm, càng đừng nói Tô Mộc bị Dương Tiểu Thúy gài hàng người đang nóng.

- Tô Mộc, yên tâm đi, em sẽ không cản trở tiền đồ của anh. Em chỉ muốn hồi ức đẹp, em . . .

Lạc Lâm chưa nói hết câu đã bị Tô Mộc hôn môi, nuốt lời nói còn lại. Hai người hôn nhiệt tình, thân hình run rẩy. Tô Mộc quen tay cởi đồ Lạc Lâm, chốc lát sau quần áo bị xé thành mảnh vải.

- Mau lên!

Trong tiếng vải rách, Lạc Lâm gấp gáp cởi đồ Tô Mộc. Dược vật kích thích hai người, dục vọng khống chế, ném bỏ tất cả.

Lạc Lâm dự đính tối nay sẽ điên cuồng, cô như dâm phụ gào lên:

- Tô Mộc, nếu anh là nam nhân thì hãy như thời đi học đẩy ngã em, mạnh đẩy em xuống, ôm em đi. Nếu anh không ôm em em ta ôm anh!

Tính cách trái ngược cực đoan kích thích Tô Mộc không do dự gì nữa, hắn hôn Lạc Lâm cuồng nhiệt.

- A!

Hôn môi không kéo dài lâu, Lạc Lâm đã khao khát nóng cháy, cô xoay người đẩy ngã Tô Mộc, tìm ngay vị trí.

Phập!

Lạc Lâm nhíu mày, cảm giác xé rách đau đớn vô cùng.

- Lạc Lâm!

- Đừng nói chuyện!

Đau đớn giây lát sau là hoàn toàn điên cuồng.

Cảm giác tràn đầy chưa từng có, khít chặt mất hồn. Các lần va chạm đưa hai người lên mây.