Quan Bảng

Chương 202: Người gây nghiệt, không thể sống




Đây là kết quả mà Triệu Thụy An cực lực tranh thủ, bằng không trong hệ thống giáo dục huyện Hình Đường phát sinh đại sự như vậy, Vương Hải bị kéo xuống ghế còn tính là nhẹ.

Ngoài ra những lãnh đạo cơ quan trong huyện ở lại trong ký túc xá trường học phải chọn ngày lập tức di chuyển, nếu ký túc xá đã xây dựng cũng không thể đẩy ngã, tạm thời để đó không dùng, đợi sau khi hiệu trưởng mới nhậm chức mới xử lý.

Ngoại trừ kết quả xử lý mặt ngoài, đương nhiên người thu hoạch lớn nhất là Nhiếp Việt. Trong cuộc cờ lần này, những người chủ quản các cơ quan trong huyện đều hùa theo chiều gió, đi nhờ vả hắn. Mà chính bởi vì như vậy Nhiếp Việt mới hành quân lặng lẽ, không thừa thắng truy kích. Đương nhiên trong chuyện này cũng liên quan tới việc ổn định tình huống trong huyện.

Hơn nữa còn một người thu hoạch phong phú chính là phó bí thư huyện ủy Lý Kiều, thừa cơ hội này Lý Kiều lại điều động một nhóm người, nâng đỡ lên một ít vị trí mà mình muốn.

Người bị thiệt thòi lớn nhất trong vụ án chính là Triệu Thụy An, chẳng những bị đánh mất đại bộ phận quyền nói chuyện trong các cơ quan trực thuộc, trí mạng nhất chính là Vương Hải bị điều nhiệm.

Dưới tình huống như thế, có ai biết mặt trên sẽ cắt cử người nào làm phó chủ tịch thường vụ huyện. Hoặc là nói trong những phó chủ tịch huyện còn lại, có ai sẽ lật đổ địa vị của Vương Hải. Nhưng bất kể là ai, điều này đả kích Triệu Thụy An thật lớn. Trong khoảng thời gian kế tiếp, hắn đừng mong có thể gầy dựng lại uy tín.

- Ông chủ dặn tôi chuyển cáo cậu, an tâm công tác, không cần quan tâm chuyện khác.

Trữ Hạo cười nói.

- Trữ anh, anh nói với bí thư, tôi đương nhiên sẽ an tâm công tác. Hơn nữa nếu Trữ anh có rảnh rỗi, đến trấn Hắc Sơn đi dạo, tôi có chim trĩ rau dại chính tông, chẳng lẽ anh không muốn thay đổi khẩu vị một chút sao?

Tô Mộc cười hỏi.

- Yên tâm đi, chỉ cần có thời gian, tôi khẳng định sẽ tới quấy rầy cậu.

Trữ Hạo nói.

- Vậy tôi đợi Trữ anh đại giá quang lâm.

Tô Mộc cúp điện thoại.

Kết quả xử lý như vậy cũng không khác với suy đoán của Tô Mộc, điều duy nhất hắn thật không ngờ chính là Nhiếp Việt lại quyết đoán lớn như vậy, lập tức kéo ngã Vương Hải. Để trống vị trí phó chủ tịch thường vụ huyện, chính là một khối bánh trái thơm ngon, nếu ai cướp tới tay tuyệt đối là một chuyện tốt.

Nhưng chiếu theo tình huống trước mắt mà xem, thật sự không biết vị trí kia sẽ tuyển ra từ trong huyện hay là do thành phố cho người hàng không xuống.

- Mặc kệ là thế nào, chỉ sợ Triệu Thụy An sẽ rối loạn. Hi vọng hắn có thể ổn định, đừng tìm thêm việc nữa.

Tô Mộc lắc đầu, hắn thật sự nản lòng đối với Triệu Thụy An, trước kia hắn biết Triệu Thụy An là chủ tịch huyện, nhưng dùng từ quan lại hình dung Triệu Thụy An mới thích hợp hơn.

Triệu Thụy An là một người thích hợp làm quan, nhưng tuyệt đối cũng không là một quan chức đủ tư cách. Người như vậy chỉ xem việc làm quan là một loại chức nghiệp, mà quên mất ước nguyện ban đầu là vì dân làm việc.

Ủy ban huyện Hình Đường, văn phòng chủ tịch huyện.

Sắc mặt Triệu Thụy An âm trầm ngồi sau bàn làm việc, đang hút thuốc, mà gạt tàn đã đầy ắp tàn thuốc. Chưa đầy một giờ hắn đã hút xong cả gói thuốc đầy. Toàn bộ căn phòng chìm trong khói thuốc, thật sự sặc người.

- Chủ tịch, anh nói hiện tại chúng ta nên làm sao đây? Vương Hải đã bị dời, hiện tại xem như vô dụng, nếu còn để cho Nhiếp bí thư tiếp tục làm như vậy, cục diện của chúng ta sẽ bị hủy diệt.

Lương Trung Hòa gấp giọng nói.

Hiện tại Lương Trung Hòa đã không còn đường lui, hắn chỉ có thể theo sát bước chân của Triệu Thụy An. Chỉ cần người này không ngã, hắn sẽ không có chuyện gì. Lúc này nếu đảo hướng Nhiếp Việt, chỉ sợ đời này hắn đừng nghĩ có cơ hội tiến bộ.

- Hừ, nếu nghĩ như vậy đã áp đảo được tôi, không có cửa đâu!

Triệu Thụy An hung hăng nói.

- Nhưng mà chủ tịch, chuyện Vương Hải di dời là do thành phố đã truyền đạt văn kiện, ngài muốn thông qua phương pháp trong thành phố là không còn cơ hội. Dưới tình hình như thế, ngài chuẩn bị làm như thế nào?

Lương Trung Hòa hỏi.

- Tôi biết con đường trong thành phố là đi không thông, nhưng cũng không có nghĩa không thể dùng đường khác. Vẫn là câu nói kia, chiến tích của trấn Hắc Sơn nhất định phải nắm trong tay chúng ta, chỉ cần có thể bắt lấy, dù bị vây trong hoàn cảnh xấu nhưng chúng ta vẫn còn cơ hội xoay người.

Triệu Thụy An chậm rãi nói.

- Ý của chủ tịch là tiếp tục đề xương thành lập tổ lãnh đạo giám thị?

Lương Trung Hòa hỏi.

- Không phải tiếp tục đề xướng, mà là nhất định thành lập.

Triệu Thụy An tự tin nói:

- Đến lúc đó tôi cũng sẽ cho Tô Mộc gia nhập tiểu tổ, dùng sức phủng hắn. Nếu như có thể, anh đưa đề nghị trong hội nghị thường ủy, tranh thủ cho Tô Mộc đi lên cấp bậc phó xứ cấp.

- Cái gì? Chủ tịch, làm như vậy không phải lại để Nhiếp bí thư chiếm ưu đãi sao?

Lương Trung Hòa cực kỳ hoảng sợ, chẳng lẽ Triệu Thụy An lại choáng váng rồi.

- Lão Lương, anh suy nghĩ vấn đề vẫn quá mức đơn giản. Đúng vậy, nhìn qua giống như tôi phủng Tô Mộc, nhưng anh phải biết đây là một mũi tên ba con chim!

Triệu Thụy An cười nói.

- Một mũi tên ba chim? Là ba con chim nào?

Lương Trung Hòa khó hiểu hỏi.

- Thứ nhất tôi làm như vậy không phải đẩy mạnh cho tổ lãnh đạo giám thị chính thức xây dựng sao? Thứ hai tôi có thể làm cho mọi người biết Tô Mộc còn trẻ như vậy đã làm tới cán bộ phó xứ cấp? Anh nói sau lưng ý vị như thế nào? Thứ ba không phải đang mạnh mẽ đề xướng cán bộ tuổi trẻ ưu tú thôi. Khu khai phát huyện Hình Đường là cơ cấu phó huyện cấp, nhiều năm vẫn chưa có nửa điểm khởi sắc, có phải cần một đầu lĩnh đi qua? Nói như vậy anh hiểu chưa?

Triệu Thụy An cười nói.

Mưa móc cùng chiếm, phủng giết, điệu hổ ly sơn, cướp đoạt, Lương Trung Hòa lăn lộn quan trường nhiều năm, nghe giải thích liền hiểu được những từ này.

Độc ah, không nghĩ tới Triệu Thụy An lại nghĩ cách này.

Hoạt động như vậy sẽ không có bất cứ vấn đề gì, để Tô Mộc lên chức, Nhiếp Việt sẽ không phản đối. Dù sao Tô Mộc lên phó xứ cấp xem như vượt một bước dài. Nếu Nhiếp Việt ngăn cản, trong lòng Tô Mộc sẽ nghĩ thế nào. Nói không chuẩn còn làm hai người ngăn cách, đạt tới hiệu quả ly gián.

- Chủ tịch, hay ah!

Lương Trung Hòa cười nói:

- Nếu là như vậy, thật có thể một mũi tên ba con chim. Đến lúc đó làm cho Đỗ Kiện thượng vị trở thành bí thư trấn ủy, rõ ràng nắm giữ trấn Hắc Sơn trong tay. Đến lúc đó công tích không phải rơi xuống tay chúng ta, chủ tịch, lợi hại!

- Hừ, đây đều là do bọn hắn bức tôi! Lão Lương, chúng ta cũng không nên ngồi yên bất động, anh phải gia tăng tuyên truyền cho Tô bí thư chúng ta thôi. Phải nói với Đỗ Kiện, nên tiến cử xí nghiệp, hắn làm ra sự chúng ta mới có cơ hội nói chuyện cho hắn đúng không.

Triệu Thụy An cười nói.

- Tôi hiểu được!

Lương Trung Hòa gật đầu đáp.

Một trận khói súng vô hình dâng lên ngay trong thời điểm mọi người đều nghĩ huyện Hình Đường phải yên tĩnh một thời gian. Triệu Thụy An thật muốn nhìn xem, Nhiếp Việt sẽ làm sao tiếp chiêu.