Quan Bảng

Chương 170: Nếu giương oai, tôi nâng ly phụng bồi!




Chương 170: Nếu giương oai, tôi nâng ly phụng bồi!

- Anh là lão tử của ai?

Thanh âm Tô Mộc lạnh lùng nói.

- Mày lại là thứ gì?

Tên thanh niên mơ hồ nhìn Tô Mộc lớn tiếng nói.

Tô Mộc chán ghét liếc mắt nhìn thanh niên, cũng không có ý tiếp tục phản ứng tới hắn. Tô Mộc không nhận ra hắn là ai, xem ra là một phú nhị đại say rượu nháo sự. Dây dưa cùng người như vậy thật sự không cần thiết.

- Ôn Ly, Ngụy Mạn, chúng ta đi!

Tô Mộc lạnh nhạt nói.

- Được!

Ôn Ly liền đáp.

- Không cho phép đi! Hôm nay không cho phép ai được đi! Không có lời nói của Hồ đại gia, ai dám rời đi tao sẽ diệt cả nhà ai! Tiểu tử, có tin tao cho mày ngồi cục công an hay không?

Tên thanh niên hung hăng càn quấy hô.

Tôn Tân muốn Ôn Ly, hiện tại nếu để cô đi, mặt mũi của hắn xem như đã xong. Nếu thật như vậy, những đầu nhập ngày trước của hắn xem như đều uổng phí. Nhân mạch thật vất vả mới đạt tới sẽ bị hủy trong tay một nữ tử, điều này đối với hắn mà nói tuyệt đối không cách nào thừa nhận.

- Tránh ra!

Tô Mộc nhíu mày hờ hững nói.

- Ai u, tiểu tử mày còn hung hăng càn quấy sao? Dám để cho Hồ thiếu nhường đường, biết tao là ai không? Cha tao là Hồ Vi Quốc!

Thanh niên hiêu trương hét to.

Hồ Vi Quốc? Nghe được tên này, tâm tư Tô Mộc khẽ động. Hồ Vi Quốc, chẳng lẽ là chủ tịch thành phố Thanh Lâm Hồ Vi Quốc? Người này là con trai của Hồ Vi Quốc sao?

- Hồ Vi Quốc là ai? Rất lợi hại phải không? Nếu anh không nhường đường, đừng trách chúng ta không khách khí!

Ôn Ly tức giận hô. Năm mới gặp phải loại chuyện này đã thật uất ức, ai nghĩ tới người này còn ngăn đường không chịu tránh né, chẳng lẽ phải thật sự vạch mặt mới được sao?

- Lão tử không tránh, mày có thể thế nào? Gái điếm thúi, cấp mặt không biết xấu hổ, tao…

Ba!

Lời còn chưa mắng xong, nửa mặt bên phải của hắn liền vang lên tiếng tát tai thanh thúy, lần này động thủ chính là Ngụy Mạn, sắc mặt cô bình tĩnh, không hề có chút ý sợ hãi.

Tát tai lập tức dẫn bạo cả quán bar, toàn bộ nam nữ đều hưng phấn hét to. Thậm chí còn có người hò hét trợ uy cho Ngụy Mạn cùng Ôn Ly.

Nguyên tên thanh niên còn đang say rượu, làm sao thừa nhận được nhục nhã như thế, bị nhiều người tận mắt nhìn thấy mình bị đánh, mặt mũi của hắn còn cần hay không? Nghĩ tới đây, hắn liền giận dữ, không chút chần chờ nâng lên chân phải hung hăng đá về hướng Ngụy Mạn. Nếu một cước này đá trúng, với thân thể của cô tuyệt đối sẽ bị thương nặng.

- Hồ đồ ngu xuẩn! Mất mặt xấu hổ!

Tô Mộc làm sao để hắn đá trúng Ngụy Mạn, vì thế một màn thật bi kịch lại xuất hiện, lại bị Tô Mộc tung một cước đá bay. Nhưng lần này hắn không ngã xuống thang lầu mà hung hăng nện vào vách tường bên cạnh, đem bồn cảnh đặt ở đó hoàn toàn đụng nát.

Mảnh nhỏ vỡ đầy đất, đâm khắp thân thể hắn đổ máu, đau đớn lan tràn làm hắn không nhịn được kêu thảm!

- Đi!

Tô Mộc kéo tay Ôn Ly cùng Ngụy Mạn muốn đi xuống lầu. Nhưng ngay lúc ba người vừa định bước chân tới, còn chưa kịp bước xuống bậc thang, bên tai đột nhiên truyền tới thanh âm lãnh ngạo.

- Như thế nào? Đánh người xong thì muốn đi? Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.

Lời vừa rơi xuống, ngay hành lang lầu hai xuất hiện mấy thân ảnh, người đi đầu chính là người quen biết cũ của Tô Mộc, Tôn Tân. Mà bên cạnh Tôn Tân có vài thanh niên đi chung, liếc mắt nhìn ra liền biết là công tử nha nội ăn chơi.

Người trung niên đi bên phải Tôn Tân khuôn mặt đoan chính, trên mặt hiện lên vẻ thông minh lanh lợi, rõ ràng là người thành công trong thương trường.

Chính chủ đã đến!

Tô Mộc hờ hững đảo mắt nhìn qua nhóm người, không nghĩ tới sau lưng thanh niên càn quấy kia lại là Tôn Tân, thật đúng là tình cờ gặp phải thù xưa. Ở thời gian như vậy, trường hợp như thế mà hai người cũng có thể gặp được.

- Anh muốn thế nào?

Tô Mộc trấn định nói.

- Cái gì là tôi nghĩ thế nào, là anh muốn thế nào đi. Dưới ban ngày ban mặt lại dám đánh nhau, còn làm người trọng thương. Đổng lãnh đạo, sự tình phát sinh trong địa bàn của ông, ông nói nên làm gì bây giờ?

Tôn Tân ngạo nghễ nói.

- Nếu không báo công an đi!

Đổng Xương bồi cười nói.

Báo công an? Tô Mộc cười lạnh, khóe môi hiện lên độ cong nguy hiểm, Tôn Tân a Tôn Tân, xem ra giáo huấn lần trước còn chưa đủ, nhìn qua vẫn không dài trí nhớ. Nếu như vậy cũng đừng trách hắn không khách khí.

Nếu anh giương oai, tôi nâng ly phụng bồi là được!

Góc đại sảnh.

Hai anh em Trịnh Mục từ đầu tới cuối cũng không ra tay giúp đỡ, cười lạnh quét mắt nhìn tình huống trước mắt. Sự tình là như thế nào, rõ ràng ai cũng biết, bọn họ thật muốn nhìn xem vị Tôn đại thiếu kia có thể chơi ra hoa dạng gì.

- Hồ Vi Quốc? Tên này sao nghe quen thuộc như vậy?

Trịnh Mục cau mày nói.

- Tốt xấu anh cũng từng đi qua Thanh Lâm, sao có thể ngay cả chủ tịch thành phố Thanh Lâm là ai mà cũng không biết.

Trịnh Đậu Đậu thản nhiên nói.

- Là hắn!

Trịnh Mục sực tỉnh, ngay lập tức trên mặt hiện lên vẻ phẫn nộ, lẩm bẩm:

- Con trai của một chủ tịch thành phố sắp về hưu, cũng dám kiêu ngạo như vậy, hơn nữa còn ở thành phố Thịnh Kinh, nếu ở Thanh Lâm, tên hỗn đản này còn không lật trời? Được ah, đêm nay đến không uổng công, thật thêm kiến thức.

- Vậy tính là gì? Kẻ thật sự ngang ngược càn rỡ anh còn chưa thấy qua đâu. Chờ xem, một hồi nữa xuất diễn này sẽ càng thêm phấn khích. Đến lúc đó chỉ sợ cần có cả Trịnh đại thiếu ra mặt.

Trịnh Đậu Đậu cười nhẹ nói.

- Vậy sao? Vui vẻ phụng bồi!

Khóe môi Trịnh Mục cười lạnh nói.

Làm đệ nhất công tử nha nội ăn chơi tỉnh Giang Nam, thật sự không có ai mà Trịnh Mục không dám giẫm đạp. Khi bản thân không hữu lý mà hắn còn có thể bày trò, huống chi bây giờ hắn còn chiếm lý.

Trong lòng Đổng Xương thật sự khinh thường, thanh niên trước mắt vừa nhìn liền biết không phải nha nội gì. Hơn nữa những nha nội thiếu gia trong tỉnh Giang Nam hơi có chút phân lượng, hắn đều rõ ràng. Nếu như vậy ở trong địa bàn của mình dám nháo sự với Tôn Tân, tiểu tử này tuyệt đối là chán sống. Không cần Tôn Tân ra tay, chính mình cũng có thể giải quyết.

Sở dĩ quán bar Vân Hải có thể hỗn được phong sinh thủy khởi trong Thịnh Kinh, chỗ dựa vững chắc sau lưng không phải ai khác mà chính là Tôn Tân. Đổng Xương biết nếu không có Tôn Tân nâng đỡ, quán bar của mình đừng mong kinh doanh thịnh vượng như vậy. Nhưng cái giá hắn phải trả cũng thật lớn, danh nghĩa hai thành cổ phần phải đưa ra ngoài, đó đều là tiền đó thôi!

- Báo công an! Nhanh chóng báo công an, bắt tên hỗn đản này lại! Dám nhục nhã tôi, tôi phải cho hắn ngồi cục công an. Không được, tôi bị thương nặng, bị thương sắp chết!

Tên thanh niên có lẽ bị một tát tai làm thanh tỉnh, vừa nhìn thấy có Tôn Tân ra mặt nhất thời giãy dụa ngồi dựa vách tường, giống như người đàn bà chanh chua bắt đầu gào thét.

Chẳng qua khuôn mặt hắn đầy máu, áo quần rách rưới, thân hình lại bị thương, làm cho người ta có cảm giác hắn thật sự bị thương không nhẹ.