Quan Bảng

Chương 1650: Chạy đến địa bàn của ta bắt người!




Trực giác cho Tô Mộc biết chắc chắn xảy ra việc lớn!

Khi Tô Mộc cầm diện thoại lên thì biểu tình của Từ Viêm cũng trầm trọng đi một bên nghe máy. Tô Mộc nhận điện thoại, nghe một hồi quá khứ trở nên giận dữ.

Người quen thuộc Tô Mộc đều biết chuyện bình thường sẽ không chọc giận hắn được. Nếu Tô Mộc đã giận rồi thì chuyện này rất khó giải quyết.

Tô Mộc trầm giọng hỏi:

- Nói đi, bên ngươi có chuyện gì? Có phải giống như điện toại ta nhận được?

- Là thế này, bên ta nhận điện thoại do Vũ Tượng gọi, nói là đêm qua người huyện Lâm Sơn không chào hỏi một tiếng mang người của huyện Ân Huyền chúng ta đi. Nếu là tội phạm thì thôi, nhưng bọn họ mang một đầu tư thương nữ đi.

- Vì chuyện xảy ra đêm qua cộng thêm người huyện Lâm Sơn sắp xếp chu đáo, nên mãi tới sáng hôm nay chúng ta mới biết. Lãnh đạo, thế này thật quá đáng hết sức. Huyện Lâm Sơn bọn họ muốn làm cái gì? Là ai cho họ quyền lực lớn như vậy? Có thể phá án bắt người khu khác, không thèm thông báo huyện cục công an chúng ta một tiếng!

- Chẳng phải vì chúng ta bắt Liêu Võ sao? Bắt Liêu Võ thì sao? Trước mắt thẩm tra mấy chuyện đó đủ làm tiểu tử này lột da. Vì một tên trộm mộ thế này, bên huyện Lâm Sơn muốn chơi một trận với huyện Ân Huyền chúng ta phải không?

Từ Viêm rất tức giận, đây rõ ràng là nhục nhã, khiến gã thật sự không chấp nhận được.

- Người bị bắt là một đầu tư thương nữ giới từ Cố Đô thị đến huyện Ân Huyền chúng ta đầu tư, tên Sở Như Ngọc, kinh doanh một tiệm vật phẩm sữa. Nàng đến chỗ huyện Ân Huyền chúng ta thật ra là từ bên Thương Thiền thị lại đây. Sở Như Ngọc vốn định theo người khác giúp vui, nhìn xem có thể được ích lợi gì không. Nhưng đêm qua sau khi tiếp xúc với chúng ta, trên cơ bản đã quyết định xong, nàng sẽ đầu tư huyện Ân Huyền chúng ta.

- Ai ngờ sáng hôm nay ta định sai người đón Sở Như Ngọc cùng nhau ăn sáng, chuẩn bị khảo sát đất đai thì được biết đêm qua nàng bị người huyện Lâm Sơn mang đi. Nếu không phải bên ta nhìn ra người dẫn đội huyện Lâm Sơn là ai qua camera thì đến bây giờ vẫn không biết người bị huyện Lâm Sơn mang đi.

- Tô thư ký, tính chất chuyện này cực kỳ ác liệt, nếu không giải quyết kỹ có thể tưởng tượng sau này không ai dám sảng khoái đầu tư vào chúng ta nữa. Việc gấp nhất bây giờ là nhanh chóng cứu người ra!

Trong đầu Tô Mộc nhớ lại nội dung cuộc điện thoại Trịnh Lập Hưng vừa gọi, nheo mắt thành một khe hở hẹp. Nói đến Sở Như Ngọc thì Tô Mộc có chút ấn tượng, dù sao đầu tư thương nữ giới rất hiếm thấy, tư liệu về nàng đặt ra đó. Tô Mộc không cho rằng Sở Như Ngọc sẽ làm ra chuyện gì trái luật lệ, loạn phép tắc.

Lần này nếu không phải cơ duyên tình cờ đi theo khoa học kỹ thuật Tinh Nguyệt đến Thương Thiền thị thì chưa chắc Sở Như Ngọc sẽ tới đây, người như vậy lại bị huyện Lâm Sơn bắt đi, thật nực cười.

Tô Mộc nhíu mày gõ mặt bàn, chậm rãi nói:

- Chuyện trước mắt chưa thể xác định sự thật thế nào, nhưng chúng ta không thể ngồi chờ chết. Bây giờ tranh thủ làm hai việc, thứ nhất là kiếm tư liệu kỹ càng về Sở Như Ngọc đưa ta, ta muốn biết nàng có làm việc gì hay không. Thứ hai, ngươi lập tức đi huyện Lâm Sơn, khi thấy cục trưởng huyện cục công an huyện Lâm Sơn hãy hỏi bọn họ chuyện gì xảy ra? Nhớ kỹ, đừng lỗ mãng, có chuyện gì đều phải đợi ta ra lệnh rồi mới được chấp hành!

- Rõ, ta đi làm ngay!

Từ Viêm khom người nhanh chóng đi ra văn phòng.

Chờ khi chỉ còn một mình Tô Mộc thì tâm tình của hắn trở nên bứt rứt. Vốn tâm trạng Tô Mộc khá tốt, bị chuyện này làm táo bạo.

Nói xem ngươi làm vậy là sao?

Nếu nói vừa rồi là lời nói bốc đồng của Từ Viêm thì Tô Mộc không tin, nếu hắn không ra lệnh bắt Liêu Võ, ít ra bên huyện Lâm Sơn nên đánh tiếng trước. Các người làm vậy là có ý gì?

Về tình huống huyện Lâm Sơn, lần trước trong sự kiện Liêu Võ đã giúp Tô Mộc hiểu biết chút ít. Tô Mộc biết thư ký huyện ủy hiện tại của huyện Lâm Sơn tên là Tiêu Lang Trị, huyện trưởng tên Dương Vạn Tiêu. Tô Mộc không biết tính cách của hai người này như thế nào.

Dù gì chưa từng tiếp xúc, nhưng khi xảy ra vụ Liêu Võ, Tô Mộc nhớ là Tiêu Lang Trị hay Dương Vạn Tiêu đều tự mình gọi điện thoại cho hắn. Lúc ấy Tô Mộc từ chối khéo việc thả Liêu Võ ra.

Chẳng lẽ vụ lần này liên quan đến hai người kia?

Nếu đúng là liên quan tới Tiêu Lang Trị, Dương Vạn Tiêu thì rắc rối đây. Ai đều biết khi thư ký huyện ủy và huyện trưởng một huyện chung sức làm một việc thì không có gì khó khăn. Huống chi việc này dính dáng đến người ngoại bộ càng không dây dưa mặt ích lợi.

Tô Mộc chộp lấy điện thoại trên bàn, đang định gọi ra ngoài thì từ từ thả xuống. Gọi điện cho Hoàng Vĩ Sâm cũng được, dựa vào thân phận Hoàng gia kêu bên huyện Lâm Sơn thả người không thành vấn đề.

Nhưng nếu làm vậy thì uy tín của Tô Mộc để đâu? Gặp chuyện gì đều cầu cấp trên giúp sao? Hơn nữa Tô Mộc chưa biết vụ việc thế nào, vấn đề ưu tiên bây giờ là tìm hiểu rõ ràng sự việc đã.

- Đoạn Bằng!

Khi Đoạn Bằng bị kêu vào, Tô Mộc nói với gã:

- Chắc ngươi đã biết chuyện xảy ra trong huyện chúng ta ngày hôm nay?

Đoạn Bằng hỏi lại:

- Là vụ huyện Lâm Sơn làm?

Tô Mộc ra lệnh:

- Đúng rồi, giờ ngươi sai người đi qua, ta muốn biết phía sau chuyện này xảy ra việc gì.

Đoạn Bằng nói xong đi ra ngoài:

- Rõ, ta sắp xếp ngay.

Có nhóm Đoạn Bằng, tin tưởng không khó muốn biết rõ sự thật.

- Thư ký!

Đoạn Bằng vừa đi Mộ Bạch đã chạy tới:

- Trịnh cục trưởng và một quản lý nghiệp sữa Phóng Tâm chờ ở bên ngoài, bọn họ muốn gặp thư ký.

Tô Mộc nói:

- Cho họ vào đi.

- Vâng!

Khi Trịnh Lập Hưng và một quản lý tên Dương Thanh đi vào, Tô Mộc hỏi:

- Là Dương quản lý đúng không? Khi xảy ra việc đêm qua Dương quản lý có mặt không? Có biết chuyện gì xảy ra?

- Ta có mặt ở đó. Ta và Sở tổng cùng ngủ, ai ngờ tối đó ta thấy hơi đói nên ra ngoài ăn khuya thì xảy ra việc như vậy, chờ lúc ta trở về trùng hợp bọn họ mang người đi. Ta chạy lên hỏi thăm.

- Bọn họ chẳng những không giải thích gì còn thô bạo đẩy ta dính vào tường phòng. Người nhìn thấy không? Trán ta bây giờ còn bao băng gạc, hôm nay chảy máu, ta xỉu tại chỗ. Nếu không phải sáng hôm nay Trịnh cục trưởng đến thì ta chết tại đó cũng không người biết.

- Tô thư ký nhất định phải làm chủ cho chúng ta! Bọn họ dựa vào cái gì bắt Sở tổng đi? Tưởng là huyện cục công an huyện Lâm Sơn thì có thể vô pháp vô thiên sao?

Dương Thanh càng nói tâm tình càng kích động.

Hết cách, đổi lại là ai gặp phải chuyện này đều như thế.Dương Thanh tỉnh táo lại từ cảm xúc kinh hoàng dêm qua đã là giỏi, nếu là người khác ước chừng gặp phải chuyện như vậy dù không bị đụng xỉu cũng sẽ sợ chết khiếp.

Nhưng mấy vấn đề này chỉ là chuyện nhỏ nhặt. Lúc trước Tô Mộc nghe Trịnh Lập Hưng báo cáo sơ, không rõ tình huống thật sự thế nào, giờ nhìn tình huống của Dương Thanh thì lòng hắn chùng xuống, biểu tình nghiêm túc hơn.

Người bên huyện Lâm Sơn thật sự là cảnh sát sao? Phong cách phá án giống thổ phỉ đến thế là cùng. Sau khi đối phương biểu minh thân phận còn cưỡng ép mang đi, công khai đẩy xỉu Dương Thanh can thiệp vào.

Tuy Tô Mộc không biết tại sao bọn họ không mang Dương Thanh đi luôn nhưng vấn đề này đã không quan trọng, quan trọng là Dương Thanh bị thương, Sở Như Ngọc mất tích là sự thật. Xảy ra chuyện như vậy, dù Tô Mộc muốn nhịn thêm nữa cũng không thể nào.

Tô Mộc hỏi:

- Dương quản lý, ngươi có biết Sở tổng và những người này trước kia có va chạm gì không? Hoặc ta hỏi thẳng vậy, tức là bên huyện Lâm Sơn, nghiệp sữa Phóng Tâm các người có dính dáng gì đến nghiệp vụ không?

Dương Thanh chém đinh chặt sắt nói:

- Không có, tuyệt đối không có!

Tô Mộc gặn hỏi:

- Chắc chắn không?

Dương Thanh lớn tiếng nói:

- Đúng vậy, ta chắc chắn! Vì đối tượng cung cấp hàng đầu của nghiệp sữa Phóng Tâm chúng ta là các siêu thị lớn và một số quầy bán quà vặt tiểu khu trong Thạch Đô thị. Nói đơn giản là chúng ta không rời khỏi Thạch Đô thị, nên về công sự thì ta dám khẳng định trăm phần trăm. Bởi vì ta phụ trách đường tiêu thụ của nghiệp sữa Phóng Tâm, kinh doanh tiêu thụ mạng phô thiết. Về tư nhân thì ta không cho rằng Sở tổng dính dáng gì đến huyện Lâm Sơn. Hơn nữa dù thật sự có quan hệ thì sao? Sao bọn họ có thể làm như vậy? Hành vi của bọn họ quá hung tàn. Không được, ta sẽ không cho qua việc này, ta nhất định phải truy cứu tiếp!

Tô Mộc hiểu tâm tình của Dương Thanh, ai đụng phải chuyện như thế cũng sẽ kích động.

Tô Mộc nói:

- Dương quản lý yên tâm đi, huyện Ân Huyền chúng ta sẽ giải quyết chuyện này. Nếu xảy ra ở chỗ chúng ta thi chúng ta tuyệt đối sẽ cho các người một câu trả lời vừa lòng. Ta bảo đảm miễn việc này là hiểu lầm thì hôm nay chắc chắn sẽ đưa Sở tổng về.

Dương Thanh là người thông minh, gã biết nên nói gì trong trường hợp gì:

- Ta tin tưởng Tô thư ký!

Chờ Trịnh Lập Hưng mang Dương Thanh đi, Tô Mộc đứng trước khung cửa sổ nhìn thiên địa trong trẻo bên ngoài, biểu tình lạnh băng.