Quan Bảng

Chương 1608: Tôi không sợ, nàng sợ




Trên thế giới có rất nhiều người thích tự trêu chọc phiền toái cho mình, đương nhiên nếu chuyện như vậy không phát sinh, thế giới cũng mất thật nhiều niềm vui. Chẳng qua lời này vừa nói ra, thật sự làm người ta không thoải mái.

Tô Mộc quay người nhìn qua, phát hiện có một nam một nữ đứng gần bên. Nam mặc chỉnh tề, thật hợp thời trang. Nhưng nhìn ánh mắt của hắn cũng biết, hắn dựa dẫm đàn bà mà sống.

Người kia không ngờ là một tiểu bạch kiểm.

Đương nhiên, vừa rồi mở miệng nói chuyện không phải tiểu bạch kiểm, mà là người đàn bà đứng bên cạnh hắn. Người phụ nữ kia nhan sắc trung bình, thuộc loại bình thường. Chẳng qua bởi vì trang điểm cho nên khiến người khác cảm giác có vài phần tư sắc.

Nhưng mặc dù vậy cũng không che giấu được dấu vết năm tháng trên mặt nàng. Không cần hỏi, Tô Mộc biết người đàn bà này ít nhất cũng phải trên bốn mươi tuổi. Cũng phải, nếu không phải trên bốn mươi, cần nuôi tiểu bạch kiểm sao?

- Nhìn gì vậy, chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao?

Người đàn bà nhìn thấy Tô Mộc quay người nhìn lại, khuôn mặt hiện vẻ khiêu khích. Chẳng qua sau khi nàng thấy rõ khuôn mặt Tô Mộc, thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, ánh mắt lại có vẻ tìm tòi nghiên cứu.

- Sư huynh, đừng chấp nhặt với nàng, chúng ta đi thôi!

Tôn Nghênh Thanh lười phản ứng người đàn bà kia, tùy ý nói.

- Nghe lời cô!

Tô Mộc mỉm cười nói.

Có lẽ người đàn bà kia có chút thực lực, bằng không cũng không khả năng bao nuôi tiểu bạch kiểm. Nhưng cho dù có thực lực thì cũng là chuyện của nàng. Cũng đừng nên tùy tiện khiêu khích người khác đi? Nàng cho rằng nàng là ai?

Nếu giằng co với loại đàn bà này, ngược lại sẽ đánh mất mặt mũi của mình, cho nên Tôn Nghênh Thanh không chấp nhặt, Tô Mộc cũng thuận theo nàng.

- Tiểu quai quai, thấy không? Trên thế giới này cũng không phải chỉ có đàn bà mua đồ cho đàn ông. Nhiều khi là đàn ông mua đồ cho đàn bà. Nhưng thật không nghĩ tới mua thì mua đi, còn che lấp làm gì, sư huynh sư muội, nghe được làm người ghê tởm đâu. Này, bộ đồ nàng mặc trên người kia, lấy cho tôi thêm một bộ!

Người đàn bà vẫn không chịu bỏ qua, lớn tiếng nói.

- Thật xin lỗi, cửa hàng của chúng tôi là hàng độc quyền, không có quần áo giống nhau.

Người bán hàng mỉm cười nói.

- Không giống nhau? Vậy không được, tôi thích bộ lễ phục kia, nếu các người không bảo nàng cởi ra đưa cho tôi, thì phải tìm cho tôi một bộ như vậy!

Người đàn bà lớn tiếng nói.

Cố tình gây sự!

Tô Mộc cảm thấy thật sự bực mình lẫn chán ghét, người đàn bà kia rõ ràng cố ý gây sự. Làm như vậy thật vui sao? Nhìn cách ăn mặc của nàng, cũng không phải kẻ thiếu tiền, chẳng lẽ không biết lý niệm kinh doanh của cửa hàng độc quyền sao?

- Có nghe thấy không? Nói các người đâu, còn không nhanh chóng nghĩ biện pháp giải quyết cho chúng tôi! Biết vị này là ai sao? Nói ra dọa chết các người, nhanh chóng đi làm, nhanh một chút! Còn nữa, cô đó, chính là cô, nhanh cởi quần áo đưa cho Quách tỷ dùng. Với thưởng thức như cô, dùng không nổi loại quần áo này đâu!

Tiểu bạch kiểm vung lan hoa chỉ hô.

- Tính tiền!

Tô Mộc lạnh nhạt nói.

- Không được, tôi muốn bộ đồ này!

Người đàn bà vung tay chộp vào cổ tay Tôn Nghênh Thanh, ngay nháy mắt Tô Mộc đã sấn tới một bước, vừa lúc ngăn trở tay nàng, hất tay nàng ra xa.

- Nói chuyện thì nói chuyện, đừng động thủ, có ý gì đây? Cô muốn cướp giật sao?

Ngay nháy mắt thân thể hai người đụng chạm, quan bảng đột nhiên chuyển động thật nhanh. Trong mắt Tô Mộc lập tức hiện lên hàn quang.

Người đàn bà trước mắt đúng là không đơn giản, có chút bối cảnh, hơn nữa bối cảnh còn liên quan tới buổi tiệc từ thiện tối hôm nay.

Người đàn bà tên Quách Hồng Châu, là phó hội trưởng thường vụ hội chữ thập đỏ Thương Thiền thị. Buổi quyên tiền từ thiện đêm nay chính là do hội chữ thập đỏ phụ trách.

Nhưng Tô Mộc không ngờ phó hội trưởng thường vụ hội chữ thập đỏ lại là người đàn bà như vậy. Hơn nữa trong khuy tư, Tô Mộc biết sở dĩ bà ta gây chuyện chỉ là vì đố kỵ vẻ xinh đẹp của Tôn Nghênh Thanh.

Mẹ nó, chỉ vì đố kỵ lại làm ra hành động như vậy, thật sự đủ ngang ngược càn rỡ.

- Xin lỗi!

Tôn Nghênh Thanh không đợi Tô Mộc có hành động kế tiếp, trực tiếp tiến lên lạnh lùng nói.

Nhìn thấy phản ứng của Tôn Nghênh Thanh, Tô Mộc cũng không nhúng tay, đứng yên quan sát diễn biến.

Xin lỗi?

Quách Hồng Châu không nhịn được cười lớn:

- Cô muốn tôi xin lỗi cô, tôi dựa vào cái gì mà xin lỗi, cô là thứ gì vậy. Nói thật cho cô biết, tôi nhất định lấy bộ quần áo này! Hiện tại cô lập tức cởi ra cho tôi, nếu không tôi không để yên cho cô!

- Cởi ra bà mua nổi?

Tôn Nghênh Thanh lạnh lùng hỏi.

- Đương nhiên có thể, chỉ cần qua đêm nay, tôi…

Quách Hồng Châu nói tới đây đột ngột im miệng, thiếu chút nữa lỡ lời lộ bí mật. Nếu nói ra ngoài, hậu quả sẽ không xong.

- Tôi đương nhiên mua nổi, cô nhanh chóng cởi ra. Phục vụ, không phải cô ta còn chưa tính tiền sao? Tôi muốn bộ này!

Quách Hồng Châu có chút không kiên nhẫn nói.

- Đúng vậy, nhanh lên, chúng tôi muốn bộ này!

Tiểu bạch kiểm tiếp lời.

Loại chuyện như vậy nếu đặt trong cửa hàng khác, có lẽ sẽ khuất phục áp lực như thế, sẽ để Tôn Nghênh Thanh nhường lại. Nhưng cửa hàng này đi theo con đường phục vụ quốc tế, tố chất chống lại khảo nghiệm, nhân viên đều được huấn luyện qua, sao có thể làm ra chuyện tổn hại hình tượng đây?

- Thật xin lỗi, là do vị nữ sĩ này đã lựa chọn trước. Nếu không mời xem bộ đồ bên cạnh, tất cả đều là mẫu mới năm nay!

Phục vụ khẽ cười nói.

- Quét thẻ đi!

Loại náo kịch như vậy Tô Mộc cũng lười xem, đưa qua thẻ tín dụng lạnh nhạt nói.

- Dạ!

Rất nhanh đã thanh toán xong, đợi khi Tôn Nghênh Thanh cầm quần áo đi ra ngoài, Quách Hồng Châu lập tức ngăn đón:

- Tôi nhớ rõ cô, cô chờ đó cho tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua!

Nói xong Quách Hồng Châu vung tay tát lên mặt Tôn Nghênh Thanh, nhưng Tô Mộc còn chưa ra tay, Tôn Nghênh Thanh đã lưu loát ngăn trở, không chút do dự vung tay tát thẳng vào mặt Quách Hồng Châu.

Trong ánh mắt khiếp sợ của nàng ta, Tôn Nghênh Thanh khinh thường nói:

- Đây là giáo huấn, sau này đừng quá mức hung hăng càn quấy. Người như bà, sớm thu liễm chút đi. Ở trong Thương Thiền thị, tôi còn chưa hung hăng càn quấy, bà hung hăng càn quấy cái rắm gì. Sư huynh, chúng ta đi!

- Được!

Tô Mộc mỉm cười.

- Cô dám đánh Quách tỷ, cô có biết Quách tỷ là ai chăng? Quách tỷ là…

- Câm miệng!

Ngay lúc tiểu bạch kiểm sắp xưng hô thân phận của Quách Hồng Châu, bị nàng đúng lúc ngăn cản. Quách Hồng Châu còn chưa ngu xuẩn tới mức này, nếu để tiểu bạch kiểm nói ra, sau này bà ta làm sao bây giờ?

Phải biết rằng đối với nàng mà nói, âm thầm phát tài mới là vương đạo, những chuyện khác tạm thời không cần lo lắng. Gần đây bởi vì có chút kẹt tiền, cho nên nàng mới mở tiệc từ thiện kia mà thôi.

Tới lúc đó chỉ đợi đám ngu ngốc kia quyên tiền, nàng chỉ cần hoạt động một chút, như vậy có thể kiếm được số tiền không ít. Nếu hiện tại dây dưa tới cùng với Tôn Nghênh Thanh, không khỏi có chút không đáng.

- Nghe cho rõ đây, đi thăm dò rõ ràng nội tình tiểu tiện nhân kia cho tôi, chờ qua tối nay tôi mới tiếp tục chơi đùa với cô ta. Tiểu sư muội, tới lúc đó tôi cho cô ta chân chính biến thành tiểu sư muội!

- Hiểu được!

Tiểu bạch kiểm cười xấu xa.

Bên ngoài thương trường.

Đợi tới khi ngồi vào trong xe, Tô Mộc mỉm cười nói:

- Hình như cô không sợ đối phương tìm cô làm phiền vậy, hơn nữa sao tôi có cảm giác cô nhận thức đối phương đây? Kỳ quái, nếu đối phương không có chút bối cảnh, cũng không dám hung hăng càn quấy như thế. Nhưng nếu có bối cảnh, tại sao lại không biết cô đây?

- Sư huynh, tôi nhớ được lúc học đại học, hình như chuyên nghiệp của anh không phải tâm lý học!

Tôn Nghênh Thanh cười nói.

- Vậy cô nhớ lầm rồi, tôi chọn môn học chính là tâm lý học!

Tô Mộc nói.

- Được rồi, anh giỏi!

Tôn Nghênh Thanh mỉm cười nói:

- Tôi nhận thức người đàn bà kia, bà ta tên Quách Hồng Châu, là phó hội trưởng thường vụ hội chữ thập đỏ Thương Thiền thị. Nhưng hình như bà ta chưa từng gặp tôi, nếu không thật không dám kiêu ngạo như vậy. Về chuyện tại sao tôi trấn định, không sợ hãi, nguyên nhân rất đơn giản thôi. Bởi vì…

Thoáng tạm dừng, nàng chậm rãi nói:

- Tát bà ta, tôi không sợ, bà ấy sợ!