Quan Bảng

Chương 1581: Khương gia tự nếm ác quả




Sau khi ăn cơm trưa xong, Tô Mộc ở lại nơi này nghỉ ngơi. Diệp An Bang cần đi bái phỏng một vị lão lãnh đạo, hơn nữa hắn cũng biết mình lưu lại sẽ quấy rầy con gái, dù sao Diệp Tích đã lâu không gặp Tô Mộc, nhất định cần thế giới riêng cho hai người.

Hai giờ chiều.

Trong nhà chỉ còn lại Tô Mộc cùng Diệp Tích, hai người liền rúc vào cùng nhau. Sau khi ăn cơm cùng nghỉ ngơi được một lát, thân thể hắn đã khôi phục không ít, sắc mặt đã không còn tái nhợt như trước đó.

Sau này đừng luôn làm chuyện tự hại mình như vậy, được không?

Diệp Tích nói.

Được, hết thảy đều nghe lệnh của bà xã đại nhân!

Tô Mộc cười nói.

Lần này em sẽ ở lại quốc nội lâu hơn được một chút, hẳn sẽ hơn một tháng.

Diệp Tích nói.

Lâu như vậy? Chẳng lẽ em không cần quản chuyện của tập đoàn sao?

Tô Mộc hiếu kỳ.

Đương nhiên phải quản lý, chẳng qua hiện tại Thịnh Thế Đằng Long cũng đã đi vào chính quy, em chỉ cần hướng dẫn xu hướng sẽ không có vấn đề gì. Về chuyện trong tập đoàn, em đã thành lập tổ đốc tra, những công ty bên dưới cũng không dám làm bậy.

Diệp Tích nói.

Vậy tốt lắm, hơn một tháng cũng đủ lâu, tới lúc đó em đi tìm anh, hoặc là cuối tuần anh tìm em đều được.

Tô Mộc cười nói.

Được!

Diệp Tích gật đầu cười nói.

Bà xã!

Chuyện gì?

Em xem chúng ta đã lâu không gặp nhau, em có muốn anh matxa cho em một chút không? Cam đoan hầu hạ cho em thoải mái!

Tay anh sờ cái gì đây?



Tuy Tô Mộc không ngừng trêu chọc, nhưng Diệp Tích cũng không đạt được mong muốn. Ở trong mắt nàng Tô Mộc còn chưa hoàn toàn khôi phục lại. Nhưng Tô Mộc lại không ngừng dây dưa, muốn Diệp Tích dùng môi anh đào hầu hạ cho hắn.

Sáu giờ chiều.

Tô Mộc quấn quýt tới sáu giờ, đợi sau khi hoàn toàn khôi phục mới khởi hành rời đi. Diệp Tích tự mình tiễn hắn ra ngoài, nhìn thấy Tô Mộc lên xe, vẫy tay, trên mặt lộ nụ cười thoải mái.

Đợi sau khi Tô Mộc đi xa, Diệp Tích thu liễm nụ cười, thản nhiên lấy di động gọi một dãy số, trong giọng nói mang theo vẻ nghiêm túc lạnh lùng.

Nhạc Thiên, là tôi, đúng vậy, tôi đã trở về, tối nay tôi mời khách tại hội quán Bát Kỳ, phải, anh gọi họ đều tới đi!

Sau khi cúp điện thoại, thần sắc Diệp Tích càng thêm lạnh lẽo:

Khương gia, các người dám đối đãi Tô Mộc như vậy, đừng trách tôi xuống tay với các người!

Trên đường cao tốc.

Tô Mộc ngồi trong xe, trầm ngâm suy nghĩ. Lần này hành trình tới thủ đô xem như thuận lợi. Mọi chuyện đều đã làm xong, những chuyện khác chỉ có thể tự mình đi giải quyết.

Hai ngày này Tô Mộc thường nhận được điện thoại hội báo của Mạnh Thường Trực, hiểu được trong huyện cũng không xảy ra chuyện gì. Bởi vì người nào cũng biết lần này Tô Mộc đi thủ đô là vì chuyện tiền lương, cho nên không ai có ý tứ đi làm ầm ĩ.

Hiện tại chuyện mấu chốt nhất chính là, chỉ cần Tô Mộc có thể mang theo tiền trở về, là có thể giải quyết toàn bộ vấn đề. Chẳng những đem những chuyện có thể xảy ra hoàn toàn giết chết trong nôi, càng quan trọng là gây dựng lên uy tín triệt để cho hắn.

Tới lúc đó đã không còn người nào uy hiếp được địa vị của hắn.

Tám giờ tối, hội quán Bát Kỳ.

Sở dĩ lựa chọn nơi này là bởi vì Diệp Tích biết, nhóm người Lý Nhạc Thiên đều thích tới đây. Hội quán Bát Kỳ chính là kiến trúc tiêu chí của thủ đô. Ngoài ra nàng còn biết địa vị của Hoàng Phủ Thanh Phong hoàn toàn bất đồng.

Hoàng Phủ gia tộc xem như là một trong những gia tộc thần bí trong quốc nội. Nếu có thể lợi dụng thật tốt, tuyệt đối trợ giúp được Tô Mộc. Không biện pháp, bởi vì Diệp Tích cũng biết Tô Mộc nhận thức Hoàng Phủ Thanh Phong.

Nhưng những hành động âm thầm giúp đỡ thế này, Diệp Tích cũng không muốn Tô Mộc hay biết. Nếu là ở ngày trước, Diệp Tích sẽ không có hành động như vậy. Nhưng từ sau khi nàng nắm giữ Thịnh Thế Đằng Long, nàng đã biết nàng phải cam tâm tình nguyện làm một người phụ nữ đứng sau lưng Tô Mộc, yên lặng ủng hộ hắn, vì hắn giải quyết hết thảy phiền toái.

Tỷ như chuyện mà nàng đang muốn làm.

Bên trong phòng chỉ có vài người, Lý Nhạc Thiên, Trịnh Mục vừa tới thủ đô có việc, hoặc là Toàn Cẩm Lý mới gia nhập vòng luẩn quẩn…

Bọn họ đều biết Diệp Tích, bởi vì Diệp gia cũng là gia tộc trong thủ đô. Cho dù hiện tại có chút suy sụp, nhưng bởi vì Diệp Tích cường thế quật khởi, Diệp gia đã bắt đầu xoay người. Nếu người nào dám không để mắt tới nàng, tuyệt đối sẽ trở thành ác mộng của người đó.

Tôi nghĩ muốn nói gì các anh có lẽ đã đoán được, tôi cũng không che giấu, nam nhân của tôi nhận ủy khuất từ Khương gia, hắn rộng lượng không tính toán, cũng không có nghĩa tôi bỏ qua việc này. Yêu cầu của tôi rất đơn giản, tôi muốn làm Khương gia trả giá thảm thiết vì sự ngu xuẩn của bọn hắn!

Diệp Tích không chút che giấu, nói thẳng.

Nhóm người Lý Nhạc Thiên cũng nghe nói qua chuyện Khương gia đối đãi với Tô Mộc, chẳng qua họ không ngờ phản ứng của Diệp Tích mãnh liệt như thế. Nhưng nếu Diệp Tích đã nói vậy, họ là huynh đệ của Tô Mộc, chẳng lẽ còn không bằng một cô gái sao?

Đám người của Khương gia, thật sự là một đám nịnh hót, là người ích kỷ tư lợi. Nếu không phải vì nhân phẩm không xong, Khương gia sao lại tới mức không có người nào nâng đỡ nổi đại kỳ! Khương gia tư lợi là chuyện của họ, nhưng nếu dám khinh thường Tô Mộc, đã là chuyện của chúng ta, để tôi trút cơn tức này!

Lý Nhạc Thiên quyết đoán nói.

Dù sao sức khỏe Khương lão đã chuyển biến tốt đẹp, nếu tùy tiện động thủ với Khương gia, có thể sản sinh ảnh hưởng không tốt hay không?

Trịnh Mục ngẫm nghĩ hỏi.

Không cần phải lo lắng việc này!

Diệp Tích dứt khoát nói:

Tôi cũng biết Tô Mộc bởi vì Khương Mộ Chi cho nên mới đi chữa bệnh cho Khương lão, mà tôi cũng thật tôn trọng Khương lão. Chuyện lần này tôi chỉ muốn nhằm vào đám người tư lợi có mắt không tròng của Khương gia, sẽ không liên lụy lớn tới ai. Dưới tình huống như thế, tôi nghĩ cho dù Khương lão biết cũng sẽ không trách chúng ta!

Đây là ước nguyện của Diệp Tích.

Nhóm người Trịnh Mục nghe vậy cũng thả lỏng, ban đầu họ thật sự lo lắng nếu làm ra động tác lớn có thể chọc giận Khương lão hay không. Dù sao ai cũng biết địa vị hiện tại của Khương lão.

Nếu chỉ động tới người của Khương gia, làm cho bọn hắn biết thế nào là tự nếm ác quả, vậy cũng không vấn đề gì. Người của Khương gia đối đãi Tô Mộc như vậy, chẳng lẽ không cho huynh đệ hắn xả giận giúp hắn sao?

Việc này tính cho tôi một phần!

Trịnh Mục tỏ thái độ.

Tôi cũng vậy!

Toàn Cẩm Lý gật đầu.

Hiện tại Toàn Cẩm Lý đã biết vị phó bộ trưởng đang cạnh tranh chức vị với cha mình cũng đã vì phạm tội mà mất đi tư cách cạnh tranh với cha hắn.

Mà chuyện này lại có quan hệ với Từ Xuân Đình, nếu không phải Từ Xuân Đình phát hiện khách sạn Hào Diệp có vấn đề, quyết đoán ra tay, Toàn Long Thiên cũng đừng mong dễ dàng chiến thắng. Chỉ nói tới việc này, Toàn Cẩm Lý cũng phải nhận lãnh nhân tình của Tô Mộc.

Cứ như vậy đi!

Diệp Tích giơ ly rượu:

Chúng ta đã lâu không gặp mặt, nói xong chính sự, tâm sự chuyện kinh doanh của các anh bây giờ đi.

Tán gẫu chuyện kinh doanh?

Tán gẫu với Diệp Tích?

Nhóm người Toàn Cẩm Lý cũng biết sự nghiệp của Diệp Tích thế nào, hiểu được đây là nàng muốn cho họ cơ hội phát tài, lập tức liền kích động. Có thể quang minh chính đại kiếm tiền, họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Đại viện Khương gia.

Khương Đào Lý đã tỉnh lại, nhìn người của Khương gia đang đứng trước mặt, Khương Mộ Chi đang hầu hạ bên cạnh hắn. Nhưng vẻ mặt Khương Mộ Chi thật lạnh lùng, không hề đem người nào để vào trong lòng mình.

Đám người Khương Chi Sơn đều có mặt, không dám thở mạnh, Khương Đào Lý tỉnh lại, đây là chuyện tốt với bọn họ. Nhưng họ còn chưa kịp tỏ vẻ vui sướng, đã bị Khương Đào Lý gọi tới trong phòng.

Làm cho bọn hắn cảm thấy khẩn trương chính là vẻ mặt Khương Đào Lý tối tăm, trong mơ hồ như muốn phát tác.