Quan Bảng

Chương 1505: Quan bảng bất diệt, Thường Thắng bất bại




Bí thư huyện ủy biết y thuật, biết thư pháp, biết cái này cái kia, nói ra Dư Thuận hoàn toàn không hoài nghi. Dù sao bí thư huyện ủy cũng là người, cũng sẽ có những sở thích của mình. Người nào quy định bí thư huyện ủy không thể biết cái gì? Không chừng bí thư huyện ủy không những biết mà còn rất tinh thông!

Nhưng lời này từ trong miệng Tô Mộc nói ra, Dư Thuận làm sao lại cảm giác không thoải mái.

Tô Mộc chẳng qua là một người trẻ tuổi, cho dù hắn biết y thuật thì thế nào? Có thể thật sự hiểu được bao nhiêu? Nếu hắn biết bệnh tình của Dư Đào vậy khẳng định cũng biết Dư Đào đã vào nam ra bắc, đi qua vô số bệnh viện, nhưng những danh y kia cũng không có cách nào trị lành, vậy mà hắn dám nói hắn có thể chữa khỏi.

Tôi biết cậu làm như vậy, là muốn chiêu dụ tôi, là muốn lấy lòng tôi. Nhưng lấy Dư Đào ra làm bia đỡ đạn, biết rõ Dư Đào là chỗ đau lòng của tôi, còn muốn hung hăng chọc thêm một đao, Tô Mộc cậu đúng là bụng dạ khó lường!

Nghĩ đến cái này vẻ mặt Dư Thuận liền trở nên âm trầm.

- Tô bí thư, đa tạ hảo ý của ngài, tôi nghĩ Dư Đào nhà chúng tôi không cần thiết phải kinh động đến ngài.

Dư Thuận lạnh nhạt nói.

- Vậy sao!

Tô Mộc cũng cười vui vẻ:

- Được, vậy xem thời gian của các vị đi, lúc nào có thời gian rảnh rỗi tôi sẽ qua nhìn một cái. Nhưng Dư huyện trưởng, ngoài chuyện của Dư Đào, hiện tại thân thể của anh cũng có bệnh không tiện nói ra. Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi biết anh đang hoài nghi tôi, nhưng lời tôi nói là sự thật. Bây giờ cách hội nghị thường ủy huyện ủy còn chút thời gian, anh không ngại đến bệnh viện huyện khám một chút. Không cần nhiều máy móc hiện đại, chỉ cần đi khám phần eo của anh là được.

- Phần eo?

Chân mày Dư Thuận vẫn không giãn ra.

Vẻ mặt Tô Mộc khiến cho Dư Thuận bây giờ lại có chút ý tứ tin tưởng, bởi vì Tô Mộc không cần thiết nói đùa với mình như vậy. Chẳng lẽ Tô Mộc thật sự biết y thuật, hơn nữa còn là một thần y dân gian không lộ chân tướng sao? Vừa nhìn là có thể nhận ra phần eo của mình có vấn đề? Thời gian gần đây, phần eo của mình thật sự có chút đau đớn, nhưng điều này cũng không thể trở thành căn cứ để hắn nói như vậy?

Còn nữa Tô Mộc làm sao biết mình đau thắt lưng?

- Bây giờ đi đi, tôi sẽ không lừa gạt anh.

Tô Mộc nói.

- Vậy Tô bí thư tôi đi trước đây.

Dư Thuận nói.

- Đi đi!

Tô Mộc cười nói.

Dư Thuận cứ như vậy rời khỏi phòng làm việc, Tô Mộc nhìn theo bóng lưng của hắn, trên mặt lộ ra nụ cười thần bí. Chỉ cần Dư Thuận thật sự đến bệnh viện huyện, như vậy chuyện xảy ra ngay sau đó, sẽ khiến Dư Thuận hiểu lời nói của mình rốt cuộc có mấy phần có thể tin. Hơn nữa nếu Dư Thuận muốn chữa bệnh cho Dư Đào, nhất định sẽ biết lựa chọn như thế nào.

Tô Mộc cũng không trông cậy có thể thu phục được Dư Thuận, hắn chỉ muốn cho Dư Thuận hiểu, mình không có bất kỳ ý đồ khác với hắn. Tin tưởng hắn cũng có thể hiểu, nếu như thông qua chuyện này có thể trị hết bệnh cho Dư Đào, hắn tuyệt đối sẽ đứng về phía mình.

Hơn nữa Hầu Bách Lương thật sự đáng giá là người để Dư Thuận thần phục sao?

Mình cũng không tin trong lòng Dư Thuận hoàn toàn trung thành với Hầu Bách Lương?

Ở huyện Ân Huyền này tất cả các chức vị ở các cơ quan trọng yếu đều là người của Hầu Bách Lương nắm giữ, Dư Thuận thân là phó Huyện trưởng thường vụ, nhưng ngay cả tư cách an bài mấy người cũng không có, trong lòng hắn liệu có thoải mái hay không?

- Mộ Bạch, gọi Hạ Xuân Mai đến đây cho tôi!

Tô Mộc lạnh nhạt nói.

- Vâng!

Mộ Bạch lại bắt đầu thông báo.

Mộ Bạch không biết Tô Mộc rốt cuộc đã làm gì, lại có thể khiến cho Dư Thuận khi rời khỏi phòng làm việc, vẻ mặt lại nghiêm túc như vậy, nhưng hắn biết Tô Mộc nhất định là có cách của mình. Điều này càng khiến Mộ Bạch bội phục Tô Mộc, thủ đoạn của Tô Mộc quả thực chính là nghịch thiên.

Còn Dư Thuận thì sao?

Sau khi rời khỏi tòa nhà huyện ủy, Dư Thuận vốn không muốn để ý tới chuyện này, dù sao hắn trong lòng hắn vẫn giữ thái độ hoài nghi đối với Tô Mộc. Tô Mộc thật sự biết y thuật sao? Làm sao nghe có vẻ khó tin như vậy.

Nhưng vào lúc này phần eo của Dư Thuận đột nhiên truyền đến một cảm giác đau đớn, chính là cảm giác đau đớn này, khiến cho Dư Thuận không chần chờ, lấy điện thoại di động ra gọi đi.

- Lão Uông, hiện tại tôi muốn đến bệnh viện huyện các vị, nếu anh không bận thì tới đây một chuyến... Cái gì? Anh đang ở chỗ trực ban ở đấy, được, chờ tôi, giờ tôi qua ngay, có chút việc cần anh làm thêm giờ đây.

Khi Hạ Xuân Mai nhận được điện thoại của Mộ Bạch, cũng đã cơm nước xong xuôi, đang chuẩn bị nghỉ ngơi một lát rồi tới tòa nhà huyện ủy đi làm. Nói thế nào phòng làm việc của nàng cũng ở chỗ này, chẳng qua tại sao Tô Mộc lại muốn gặp mình?

Chẳng lẽ có chuyện muốn nói sao?

Mang nghi vấn như vậy, Hạ Xuân Mai xuất hiện trong phòng làm việc của Tô Mộc, nàng cũng không biết, mấy phút trước, Dư Thuận mới từ nơi này đi ra. Sau khi Mộ Bạch thấy Hạ Xuân Mai tới đây, liền vội vàng đứng dậy.

- Hạ bộ trưởng!

- Mộ Bạch, Tô bí thư có bên trong không?

Hạ Xuân Mai cười hỏi.

Đối mặt với Mộ Bạch, Hạ Xuân Mai bất kể là thừa nhận hay không thừa nhận, cũng phải công nhận thân phận của hắn, hắn chính là thư ký của Tô Mộc, là đệ nhất thư ký của huyện Ân Huyền.

Nghĩ đến thân phận lúc trước của Mộ Bạch, Hạ Xuân Mai cũng cảm giác có chút thế sự vô thường. Nếu nói ra, Hạ Xuân Mai và Mộ Bạch cũng có quen biết, ban đầu Hạ Xuân Mai chính là người do cha Mộ Bạch chọn ra. Chỉ có điều sau khi cha Mộ Bạch qua đời, quan hệ giữa hai người cũng bị chặt đứt.

Mộ Bạch thật sự rất giống Mục bí thư!

Khi Hạ Xuân Mai nhìn thấy Mộ Bạch ở chỗ này, trong lòng đột nhiên hiện lên cảm giác hoảng hốt, nhưng rất nhanh không để tâm đến suy nghĩ này nữa. Nàng biết kể từ cái ngày nàng vùi đầu vào trong lòng Hầu Bách Lương, cuộc sống của nàng đã hoàn toàn thay đổi so với trước kia, nàng không thể sống như lúc trước được nữa, càng không thể có bất cứ tình cảm đồng tình hay hoài niệm nào với Mộ Bạch, vì nếu làm như vậy, sợ rằng đối với nàng sẽ chỉ là hậu hoạn vô cùng.

Hạ Xuân Mai có thể bò đến vị trí hiện tại, cũng đã phải hi sinh bao nhiêu năm tháng thanh xuân, nàng tuyệt đối sẽ không phó mặc tất cả.

- Bí thư đang ở trong chờ Hạ bộ trưởng.

Mộ Bạch mỉm cười nói.

Bất kể trong lòng Mộ Bạch nghĩ Hạ Xuân Mai là người như thế nào, thì nàng vẫn là người lúc trước do cha hắn chọn ra, hiện tại hắn cũng biết, mình nên đảm nhận tốt vị trí của mình, còn những chuyện khác không cần để tâm. Hạ Xuân Mai là ai? Đó là thường ủy huyện ủy, là bộ trưởng bộ tuyên truyền huyện ủy, nàng không phải là đại nhân vật mình có thể bỏ qua.

Bên trong phòng làm việc.

Sau khi Hạ Xuân Mai đi vào, Tô Mộc cũng từ phía sau bàn làm việc đi ra, ngồi ở khu tiếp khách với nàng, lần này lại là đưa tới một phần tài liệu. Đơn giản vì không thể đưa thuốc lá mời Hạ Xuân Mai? Khi đưa tài liệu, ngón tay trong lúc vô tình chạm vào mu bàn tay Hạ Xuân Mai.

Quan bảng ngay sau đó xoay tròn!

Lần này trong chuyển động của quan bảng, Tô Mộc phát hiện tin tức thật sự khiến cho hắn khiếp sợ, hắn làm sao cũng không nghĩ rằng, trong lòng Hạ Xuân Mai lại giấu diếm bí mật như vậy. Chẳng qua bí mật này nếu không thông qua quan bảng biết được, cho dù có ai đến đây nói với Tô Mộc, Tô Mộc cũng không tin.

Bí mật: Dốc hết sức lực, khiến cho hai huynh đệ Hầu Bách Lương phải chết!

Chính là điều bí mật này khiến cho Tô Mộc rung động.

Hạ Xuân Mai không phải người của Hầu Bách Lương sao? Tại sao có thể có ý nghĩ như vậy? Hơn nữa nhìn ý tứ của Hạ Xuân Mai, quan hệ giữa nàng và Hầu Bách Lương chính là không minh bạch.

Điều khiến cho Tô Mộc khiếp sợ chính là, Hạ Xuân Mai lại có quan hệ với cả huynh đệ của Hầu Bách Lương. Mà trong gia tộc của Hầu Bách Lương, người có năng lực nhất chính là tổng tài Huyện Nhất Xây, Hầu Số Căn. Chẳng lẽ nói giữa Hạ Xuân Mai và Hầu Số Căn cũng có thù không đợi trời chung sao?

Trong chuyện này rốt cuộc cất giấu bí mật gì?

Tô Mộc thật sự rất muốn vận dụng thôi miên hỏi thăm, nhưng nghĩ tới lúc này thời gian có chút cấp bách, nên tạm thời vứt bỏ ý nghĩ này.

Chỉ cần biết chuyện này tồn tại là được.

Chỉ cần có điều bí mật này, khi Tô Mộc vận hành sẽ có thể làm rất thành thạo.

- Hạ bộ trưởng, phần tài liệu này là trong thành phố phát xuống dưới, có liên quan đến công tác chỉnh đốn tư tưởng giáo dục, chính là nhằm vào Trương Mâu tiến hành hoạt động tuyên truyền tư tưởng. Bộ tuyên truyền các cô phải tiến hành an bài có mũi nhọn vào hoạt động lần này. Cần phải cho tất cả mọi người ý thức được, thần côn giống như Trương Mâu tuyệt đối không thể tin tưởng.

Tô Mộc nói.

- Vâng, tôi biết rồi.

Hạ Xuân Mai gật đầu nói.

Chuyện của Trương Mâu, Hạ Xuân Mai đã biết, nàng biết quan hệ giữa Trương Mâu và Hầu Bách Lương không phải bình thường. Hơn nữa Trương Mâu lại chết vào đúng lúc này, Hạ Xuân Mai nhạy cảm ý thức được, trong chuyện này có bóng dáng của Hầu Bách Lương, nhưng không có bất kỳ chứng cớ nào chứng minh. Hiện tại Tô Mộc nhắc tới chuyện này, thật ra khiến cho Hạ Xuân Mai cảm thấy bất ngờ.

Chẳng lẽ trưa nay Tô Mộc gọi mình tới đây, cũng bởi vì chuyện này sao?

Nếu thật sự như vậy, vậy thì thú vị rồi.

Chỉ cần anh không kêu tôi nói, tôi sẽ giả vờ ngây ngô không biết gì.

- Tô bí thư, nếu như không có chuyện gì khác, tôi xin phép đi trước, một lát nữa còn phải chuẩn bị, tham gia hội nghị thường ủy huyện ủy.

Hạ Xuân Mai nói.

- Đừng vội, Hạ bộ trưởng, nếu cô phân quản vị trí hiểm yếu của huyện Ân Huyền, tôi muốn hỏi thăm cô một người.

Tô Mộc nói.

- Người nào?

Hạ Xuân Mai hỏi.

- Huyện Nhất Xây, Hầu Số Căn!

Tô Mộc chậm rãi nói.

Trong nháy mắt nghe thấy cái tên này, trên mặt Hạ Xuân Mai nhất thời lộ ra vẻ khẩn trương, con ngươi co rụt lại. Nhưng nàng rất nhanh khôi phục như lúc ban đầu, nhưng vẫn bị Tô Mộc nhanh chóng bắt được. Xem ra quả nhiên giống như quan bảng đã biểu hiện, Hạ Xuân Mai thật sự có quan hệ với vị huynh đệ Hầu thị này.

Nhưng Hạ Xuân Mai đã có gia đình, có chồng có con gái, nàng làm như vậy, chẳng lẽ không sợ gia đình của mình sẽ hành hạ dày vò hay sao?

Hạ Xuân Mai hít sâu một hơi, sau khi xác định Tô Mộc chỉ tùy ý hỏi, nói:

- Hầu Số Căn, tôi nghĩ chỉ cần là người của huyện Ân Huyền, không có ai là không biết hắn. Tôi đương nhiên biết Hầu Số Căn, nhưng nếu hỏi có quen biết hay không, Tô bí thư, tôi không biết.

- Không biết sao?

Khóe miệng Tô Mộc vung lên, ngay sau đó nói một câu, khiến cho Hạ Xuân Mai biến sắc, thân thể lại càng run rẩy, liền từ trên ghế salon đứng lên.