Quan Bảng

Chương 1500: Quan không giành quyền lợi với dân




Chết rồi?

Người nào chết rồi?

Tại sao có thể khiến cho Hoàng Luận Địch lộ ra vẻ mặt như vậy?

Sau khi Hoàng Luận Địch cúp điện thoại, Hoàng Luận Đàm đã hỏi tới:

- Xảy ra chuyện gì vậy?

- Trương Mâu chết rồi!

Hoàng Luận Địch nói.

- Cái gì?

Ba người còn lại đều giật mình, phải biết rằng tối hôm qua Trương Mâu đã bị người của cục công an thành phố mang đi, mặc dù không phải bị nhốt tại cục công an thành phố, mà ở một phân cục, nhưng như vậy cũng không có thể khiến hắn chết được. Phải biết rằng tỷ lệ này vô cùng nhỏ.

- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Hoàng Luận Đàm cau mày hỏi, chuyện này dù sao cũng liên quan đến hắn, hắn không thể làm như không biết được.

- Nguyên nhân cụ thể đang trong quá trình điều tra, bước đầu kết luận là tự sát.

Hoàng Luận Địch nói.

- Tự sát? Lý do này thật sự quá buồn cười, mọi người tin tưởng sao?

Tô Mộc không cho rằng như vậy:

- Đây chính là phân cục công an, sức khỏe của Trương Mâu lại tốt như vậy, người như hắn làm sao có thể chết vì bệnh tật được? Không thể nào. Nếu không thể, hắn càng không có khả năng tự sát, bởi vì hắn vốn không phải là một người dám có gan tự sát.

- Xem ra chuyện của Trương Mâu thật sự không đơn giản.

Hoàng Luận Đàm như có điều suy nghĩ nói.

- Đây không phải là dằn mặt tôi sao? Trương Mâu là do tôi thu thập, vậy mà đảo mắt đã bị người ta giết chết. Hơn nữa còn là bị giết chết bên trong phân cục công an thành phố, nếu không phát tiết cục nghẹn này, tôi thật sự sẽ tức chết mất.

Hoàng Luận Địch chửi mắng.

Tâm tư của Tô Mộc khẽ động, những bí mật tối hôm qua theo lời Trương Mâu, phần lớn là về Hầu Bách Lương. Về phần quan hệ giữa Trương Mâu và những người còn lại cũng không mật thiết. Trương Mâu bị bắt, buổi sáng hôm nay đã chết, nếu như nói trong chuyện này không có bóng dáng của Hầu Bách Lương, Tô Mộc cũng không tin, trực giác nói cho hắn biết, chuyện này chắc chắn có liên quan đến Hầu Bách Lương.

- Được rồi, không phải chỉ là một tên thần côn thôi sao, chết cũng chết rồi. Anh cũng không cần ở đây oán trách cái gì, sẽ có người điều tra rõ ràng, chắc chắn còn có người gấp gáp hơn anh. Nhưng Tô Mộc, vừa rồi cậu rốt cuộc muốn nói chuyện gì.

Trần Tiểu Long hỏi.

- Tôi vừa muốn nói là, tôi muốn điều một người từ nơi khác đến đây giúp tôi, muốn nhờ Hoàng đại thiếu nói giúp.

Tô Mộc cười nói.

- Có phải chuyện gì lớn đâu, nói đi, cậu muốn điều người nào tới đây?

Hoàng Luận Đàm nói.

- Tôi muốn điều một người tới đảm nhiệm phó cục trưởng thường vụ cục công an huyện Ân Huyền, về phần vị trí cục trưởng, tạm thời cũng không cần suy tính.

Tô Mộc nói.

- Tại sao không suy nghĩ?

Hoàng Luận Đàm nhướng mày, hắn biết suy nghĩ của Tô Mộc, không phải là nhìn thấy tình hình trị an hiện giờ của huyện Ân Huyền có vấn đề, muốn dùng người của mình cho thỏa đáng sao?

Ý nghĩ như vậy cũng rất bình thường!

Chẳng qua Tô Mộc không nghĩ tới chính là, trong lòng Hoàng Luận Đàm nghĩ đến chính là, nếu muốn mình động thủ, vậy thì phải kiếm vị trí cục trưởng cục công an huyện, phó cục trưởng thường vụ chó má gì đó cũng đáng để Hoàng Luận Đàm động thủ sao? Thật không dám giấu diếm, lời nói của Hoàng gia ở tỉnh Yến Bắc thật sự không kém, nhất là trong hệ thống công an, lại càng nặng hơn.

- Đúng vậy, hoặc là không nói, nếu muốn nói thì trực tiếp biến thành cục trưởng được rồi. Cũng không biết người của Tô ca có đủ tư lịch hay không?

Hoàng Luận Địch hỏi.

- Tuyệt đối đủ, coi như là điều động cùng cấp bậc.

Tô Mộc nói.

- Vậy chuyện này cứ như vậy đi, hôm nay tôi cũng nói luôn với cậu, chỉ cần người của cậu làm tốt, lập tức có thể điều động.

Hoàng Luận Đàm tự tin nói.

Đây chính là nội tình của Hoàng gia!

Đây chính là khí phách của Hoàng gia!

Nếu đổi lại là gia tộc khác, thật sự không ai dám hùng hồn hứa hẹn giống như Hoàng Luận Đàm.

Tô Mộc nghe lời nói của Hoàng Luận Đàm..., trên mặt lộ ra nụ cười, bất kể nói thế nào, xem như mình đã mắc nợ mối nhân tình này. Hơn nữa còn là cam tâm tình nguyện mắc nợ, ai bảo con người Hoàng Luận Đàm làm việc đáng tin như vậy. Về phần Mã Văn Tuyển, làm thế nào để hắn giao vị trí cục trưởng cục công an huyện ra đây, Tô Mộc ngược lại không lo lắng.

Chỉ cần là thượng cấp muốn điều chỉnh công việc của anh, hơn nữa còn là điều chỉnh trong nội bộ hệ thống công an, anh có thể có quyền cự tuyệt sao?

- Chuyện này tôi xin ghi nhận!

Tô Mộc nói.

- Vậy hiện tại chúng ta làm gì?

Trần Tiểu Long hỏi.

- Không phải mọi người tới đây ăn súp dê sao? Đi, tôi dẫn các vị đến một nơi, nghe nói súp dê ở đó rất ngon. Tôi cũng mới vừa tới đây, thật sự chưa được thưởng thức. Nhưng trên đường đi, chúng ta sẽ gặp một chỗ thi công, tôi muốn dừng lại nhìn một cái.

Tô Mộc nói.

- Được!

Hoàng Luận Đàm gật đầu nói.

Sau khi đoàn người lên xe, bắt đầu lái về phía trước. Hoàng Luận Đàm ngồi vào xe Tô Mộc, Hoàng Luận Địch vẫn ngồi cùng Trần Tiểu Long trên chiếc xe Audi, hai chiếc xe cứ như vậy nối đuôi nhau mà chạy.

- Luận Địch, chuyện của Trương Mâu nội tình có thể rất sâu, nếu như không cần thiết, cậu cũng đừng dính vào.

Trần Tiểu Long đốt một điếu thuốc, hít một hơi, nheo hai mắt nói.

- Tôi biết, người dám làm như vậy bên trong phân cục công an, nếu như nói không có thân thủ, không có nội tuyến hỗ trợ, có thể thành công sao? Nhưng tôi nuốt không trôi cục tức này, chính yếu nhất chính là, chuyện này còn phải xem ý tứ của anh tôi. Nếu anh ấy không muốn truy cứu, tôi cũng lười tiếp tục điều tra. Nếu anh ấy muốn tiếp tục truy cứu, vậy tôi sẽ điều tra chuyện này đến cùng.

Hoàng Luận Địch lạnh lùng nói.

- Tôi nghĩ Hoàng thiếu gia có lẽ sẽ không làm như vậy.

Trần Tiểu Long chậm rãi nói.

- Tùy tiện đi, làm thế nào cũng được, tôi không sao cả.

Hoàng Luận Địch nói:

- So với chuyện này, chính là sau khi trở về, phải nghĩ cách mau chóng giúp đỡ chuyện Tô ca muốn làm. Tình huống huyện Ân Huyền, nếu như hệ thống công an không có người của mình quản sự, thật sự là không thể xử lý.

- Đúng vậy!

Trần Tiểu Long gật đầu nói.

Bên trong chiếc xe phía trước.

Tô Mộc và Hoàng Luận Đàm ngồi bên trong, giống như Hoàng Luận Địch và Trần Tiểu Long, lúc này hai người cũng đang nhắc đến chuyện của Trương Mâu. Chỉ có điều trên mặt Hoàng Luận Đàm lại hiện ra là một nụ cười khinh thường.

- Xem ra thế lực của Trương Mâu thật sự rắc rối phức tạp, chuyện này còn chưa làm gì, bọn họ đã dám ra tay. Nếu tiếp tục điều tra, không chừng còn có thể mò được cá lớn. Nhưng qua đó cũng có thể thấy thành phố Thương Thiện thật sự rất phức tạp. Chỉ có điều người của thành phố Thương Thiện lại dám bí quá hoá liều, làm ra chuyện như vậy, thật sự là khiến cho tôi mở rộng tầm mắt.

- Anh dám khẳng định chuyện này là người của thành phố Thương Thiện ra tay sao?

Tô Mộc hỏi.

- Làm sao? Xem ý của cậu, có vẻ đã biết chuyện gì đó.

Hai mắt Hoàng Luận Đàm tỏa sáng.

- Tôi có thể biết được cái gì, tôi cũng giống như anh không hiểu ra sao, nhưng tôi nghĩ, chuyện này sợ rằng không chỉ đơn giản là người nào của thành phố Thương Thiện ra tay. Trương Mâu không chừng, chính là người phát ngôn của một tập đoàn lợi ích. Sau khi bị phát hiện, liền quyết đoán xử lý sạch, thủ đoạn như vậy cũng ngoan độc, phong cách hành sự của tập đoàn lợi ích này cũng thật sự đủ nghiêm mật.

Tô Mộc nói.

- Tập đoàn lợi ích, thật sự là có thể như vậy.

Hoàng Luận Đàm cũng tán đồng.

Trong tình hình chung, người giống như Trương Mâu, sắm vai người phát ngôn của tập đoàn lợi ích thật sự là lựa chọn tốt nhất, không ai đi hoài nghi người như hắn. Nhưng cũng bởi vì thân phận như thế, một khi bị phát hiện, hệ số nguy hiểm sẽ tăng lên rất nhiều.

- Anh muốn quản chuyện này sao?

Tô Mộc hỏi.

- Quản cái gì, tôi cũng không thể đi phân cao thấp với một người chết, ở đây có tồn tại tập đoàn lợi ích gì hay không cũng không có quan hệ gì đến tôi, tôi cũng không muốn tiếp tục gây chuyện nữa. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là bọn họ thức thời, đừng tới tìm tôi gây phiên phức nữa.

Hoàng Luận Đàm tùy ý nói.

Thứ như tập đoàn lợi ích, ở thiên triều chỗ nào cũng có, nếu đụng phải cái nào là giải quyết cái đó, Hoàng Luận Đàm còn không mệt chết. Hơn nữa loại chuyện xuất lực không đạt được kết quả tốt này, Hoàng Luận Đàm thật sự không muốn làm.

Tô Mộc không nói thêm gì về chuyện của Trương Mâu, hắn biết Hoàng Luận Đàm tuyệt đối sẽ làm như vậy, dù sao chuyện này và hắn không có bao nhiêu xung đột lợi ích, Hoàng Luận Đàm không cần thiết truy đến cùng.

- Chuyện cậu muốn điều người đến, tranh thủ làm cho xong đi, thừa dịp tôi vẫn còn ở đây, sẽ làm xong thủ tục cho cậu.

Hoàng Luận Đàm nói.

- Anh định ở đây mấy ngày?

Tô Mộc hỏi.

- Ba ngày, ngày mốt trở về, cho nên hiện tại tôi sẽ liên lạc cho cậu, bên cậu cũng nắm chặt thời gian chuẩn bị. Loại điều động vượt tỉnh này là phiền toái nhất, phải nắm chặt.

Hoàng Luận Đàm nói.

- Được!

Tô Mộc gật đầu.

Trên đường Tô Mộc đi qua có một hạng mục xây dựng, nói đúng hơn là một khu biệt thự đang khởi công xây dựng. Khu biệt thự này không có quan hệ với khu biệt thự của cục tài chính, bởi vì đây là dựa theo kế hoạch của một tiểu khu tiến hành xây dựng.

Hơn nữa chuyện xây dựng này, đã gióng trống khua chiêng tiến hành. Khác với tình huống ảm đạm ở chỗ sông hộ thành, ở nơi này khí thế khởi công ngất trời.

Chẳng qua khí thế ngất trời này, ở trong mắt Tô Mộc vẫn không tạo được vui vẻ gì.

- Vị trí địa lý của khu biệt thự này thật sự không tệ, còn ở bên cạnh đường giao thông, nếu lái xe đến thành phố Thương Thiện cũng chỉ mất mười mấy phút. Chỉ có điều làm như vậy có được không? Nơi này toàn là đất canh tác, hiện giờ bị hủy diệt như vậy. Nhìn thấy không? Tôi có thể thấy bên kia, không phải là một mảnh ruộng tốt đang sinh trưởng sao?

Hoàng Luận Đàm hỏi.

Đúng vậy, đây chính là chỗ vấn đề.

Xây dựng khu biệt thự phải chiếm dụng nhiều đất canh tác như vậy sao? Nếu xây dựng khu biệt thự, Tô Mộc sẽ không cự tuyệt. Dù sao đây cũng là một hoạt động phát triển kinh tế, bất động sản cũng là một ngành nghề cho thấy hiệu quả nhanh nhất.

Nhưng trong trí nhớ của Tô Mộc, trên đây một đoạn có mấy tiểu khu có thể xây dựng thành biệt thự, mấy chỗ đó cũng không phải là đất trồng trọt.

Nếu thật sự xây dựng ở đó, khoảng cách đến thành phố Thương Thiện cũng rất gần, như vậy là vẹn toàn đôi bên, tại sao không làm như vậy?

- Ai cũng nói quan không giành lợi ích với dân, nơi này lại vừa vặn ngược lại, giỏi cho huyện Ân Huyền!

Khóe miệng Tô Mộc cười lạnh.

Người quen biết với Tô Mộc đều biết, lúc này Tô Mộc đã tức giận rồi.