Quan Bảng

Chương 1491: Hoàn toàn giết chết!




Bên trong suối nước nóng Chí Tôn.

Trang trí ở nơi này thật sự là đủ cao cấp, dĩ nhiên sở dĩ nơi này được gọi là Chí Tôn, chính là vì suối nước nóng này thật sự không tệ. Đứng ở đây, có thể nhìn thấy tất cả kiến trúc rộng lớn phía dưới, Minh Duyệt sơn trang lớn như thế đều có thể thu vào đáy mắt.

Cảm giác này thật sự là hưởng thụ. Cho dù ai đứng ở đây, cũng sẽ có loại cảm giác tự tin như dẫm mọi người ở dưới chân.

Hoàng Luận Đàm và Hoàng Luận Địch lúc này đã cởi hết y phục, chỉ mặc một bộ áo lót, ngâm mình trong suối nước nóng. Còn Tô Mộc, hắn không xuống nước, mà nhàn nhã tự tại ngồi trên chiếc ghế nằm bên cạnh.

- Tô Mộc xuống ngâm người đi!

Hoàng Luận Đàm nói.

- Anh thật là đủ có tâm tư, bị đá một cước, ngược lại còn hăng hái hơn nữa.

Tô Mộc lạnh nhạt nói.

- Đừng nhắc tới tên tiểu tử đó nữa, cậu yên tâm, chuyện này nếu tôi không lấy lại công đạo, tôi sẽ không mang họ Hoàng nữa. Tam nhi, nói cho tôi nghe một chút xem, Trương Mâu rốt cuộc là người nào? Còn nữa, Minh Duyệt sơn trang này là của ai? Đừng nói với tôi là cậu không biết.

Hoàng Luận Đàm lạnh lùng nói.

Chuyện nhục nhã như thế, Hoàng Luận Đàm làm sao có thể quên được? Bị khiêu khích như vậy, nếu còn không có bất kỳ cử động tức giận nào, vậy Hoàng Luận Đàm thật sự nên đổi tên là ông ba phải rồi!

- Anh, Minh Duyệt sơn trang là của Trần Tiểu Long mở, Trần Tiểu Long là con trai của một Phó tỉnh trưởng tỉnh Yến Bắc, bình thường hay chơi với em. Nhưng sơn trang này, em không có bất kỳ cổ phần nào, cũng không chia hoa hồng. Anh cũng biết đấy, lá gan của em cũng không lớn. Về phần Trương Mâu, thật ra chính là một thần côn nổi tiếng của thành phố Thương Thiện.

Hoàng Luận Địch nói.

- Thần côn?

Hoàng Luận Đàm khẽ nhíu mày.

- Đúng vậy, chính là thần côn. Chỉ có điều thần côn này có nhân mạch rất rộng trong thành phố Thương Thiện, ở các ngành nghề cũng rất có nhân duyên. Đây cũng là nguyên nhân hắn được gọi là đại sư ở thành phố Thương Thiện. Vừa rồi em chỉ không ngờ là Trương Mâu lại có lá gan to như vậy, lại dám kêu chúng ta cút đi, càng không ngờ hắn lại dám càn rỡ, tái em, đá anh. Anh yên tâm, thể diện này em nhất định sẽ lấy lại cho anh.

Hoàng Luận Địch nghiến răng nghiến lợi nói.

- Vậy sao? Vậy cậu định làm gì?

Hoàng Luận Đàm lạnh nhạt hỏi.

- Đương nhiên là bắt Trương Mâu quỳ gối trước mặt chúng tôi, xin lỗi, nếu không quỳ xuống, em tuyệt đối sẽ không tha thứ cho hắn.

Hoàng Luận Địch cười lạnh nói.

Phụt!

Sau khi Hoàng Luận Địch dút lời, Tô Mộc liền bật cười, Hoàng Luận Đàm cũng nở nụ cười. Nụ cười của hai người này khiến cho Hoàng Luận Địch thật sự không hiểu thế nào. Làm sao, chẳng lẽ mình vừa nói gì sai hay sao?

- Tô ca, sao vậy?

- Luận Địch, nếu cậu đã gọi tôi một tiếng anh, vậy tôi cũng nói cho cậu. Cậu cho rằng cậu làm như vậy đã là dạy dỗ Trương Mâu, đã có thể tìm lại thể diện, đúng không?

Tô Mộc hỏi.

- Đúng vậy!

Hoàng Luận Địch nói.

- Nếu cậu nghĩ như vậy, vậy cậu hoàn toàn sai lầm rồi. Một cái tát của cậu làm sao có thể dùng chuyện Trương Mâu quỳ xuống là có thể giải quyết xong được. Chưa nói đến ngoài cậu ra, còn một cước của Hoàng Luận Đàm. Trên thế giới này không phải chuyện cậu cho rằng nghiêm trọng là nghiêm trọng, nếu không tin cậu hỏi anh của cậu xem, kêu hắn làm như vậy, hắn có đồng ý không?

Tô Mộc tùy ý nói.

- Anh?

- Tô Mộc nói rất đúng, Tam nhi, nhãn giới của cậu đúng là vẫn không biết nhìn xa trông rộng, cậu cho rằng chuyện đã xảy ra có thể giấu diếm sao? Khẳng định là không được, chắc chắn là có rất nhiều người sẽ biết. Nếu nhiều người như vậy biết được, cậu cho rằng chúng ta chỉ bắt Trương Mâu quỳ xuống, là có thể vãn hồi thể diện sao? Hơn nữa Trương Mâu thật sự cần phải quỳ xuống sao?

Hắn quỳ như vậy, ngược lại còn lộ ra vẻ Hoàng gia chúng ta làm việc không có phân tấc. Cậu có thể tát hắn, nhưng tuyệt đối không thể làm như vậy, như vậy là sỉ nhục người khác. Làm như vậy Hoàng gia chúng ta chẳng những không lấy lại được thể diện, còn bị người khác lợi dụng, cậu nói phương thức xử lý của cậu vừa rồi chẳng lẽ còn không đủ có vấn đề hay sao?

Hoàng Luận Đàm nói.

- Vậy ý của anh là nói?

Hoàng Luận Địch nghi ngờ.

- Hoàn toàn giết chết!

Hoàng Luận Đàm lạnh lùng nói.

Trong đáy mắt Hoàng Luận Đàm xẹt qua vẻ lạnh lùng, sau khi được Tô Mộc nhìn thấy, khóe miệng Tô Mộc mới lộ ra nụ cười thỏa mãn. Đây mới là Hoàng Luận Đàm mà mình biết, nếu nói đến quyết định sát phạt, quả quyết sẽ không lưu lại bất kỳ tình cảm cho những người khác.

Thể diện như thế, bất kể là dùng cách gì xử lí, nếu không thể giết chết Trương Mâu, cuối cùng vẫn là Hoàng Luận Đàm thua.

Cho nên Hoàng Luận Đàm mới muốn hoàn toàn giết chết Trương Mâu!

Mười lăm phút!

Địch Tắc Thành đứng bên ngoài suối nước nóng Chí Tôn đã hết sức lo lắng, vừa rồi khi mình gọi điện cho Trần Tiểu Long, bên kia tựa hồ là chửi mắng rất to. Địch Tắc Thành biết, Hoàng Luận Đàm có thể làm cho Trần Tiểu Long như vậy, tuyệt đối là phân lượng rất nặng , nếu không hắn quả quyết sẽ không như vậy.

- Bây giờ tôi sẽ lập tức chạy đến thành phố Thương Thiện, đại khái hơn một giờ sẽ đến. Trước lúc đấy, bất luận như thế nào cũng phải thỏa mãn tất cả yêu cầu của Hoàng thiếu gia, cho dù hắn muốn ông phá hủy toàn bộ Minh Duyệt sơn trang, ông cũng không thể không làm theo!

Đây chính là những lời Trần Tiểu Long đã nói!

Nhất là khi Địch Tắc Thành nói chuyện này có liên quan đến Trương Mâu, Trần Tiểu Long lại càng không chần chờ:

- Tên Trương Mâu chó má, đắc tội với Hoàng thiếu gia, cứ đợi bị giết chết đi! Lời nói của Hoàng thiếu gia chính là thánh chỉ, ông cứ làm theo hắn là được.

Lời này khiến cho Địch Tắc Thành thật sụ biết nên làm như thế nào.

Nhưng cũng bởi vì biết phải làm sao, cho nên khi Địch Tắc Thành nhìn thấy thời gian đã vượt quá năm phút, lúc này Trương Mâu mới ngông nghênh đi ra, ánh mắt của hắn vẫn bình tĩnh.

Trương Mâu ngươi cũng không tránh khỏi xem mình là rễ hành? Đại sư chó má gì chứ, không phải chỉ là một tên thần côn thôi sao, sở dĩ ngươi có thể nổi danh như vậy, là vì có người muốn ngươi như vậy, nếu không có người nâng đỡ, ngươi cho rằng ngươi có thể làm được gì?

Mà người như ngươi, lại dám không để ý đến lời nói của ta, đây rõ ràng là không đặt Minh Duyệt sơn trang vào trong mắt.

Trương Mâu, lần này ngươi thật sự chết chắc rồi!

- Địch tổng, chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lại gọi điện gấp gáp như vậy?

Trương Mâu tùy ý cười nói.

Chuyện đã biến thành như vậy, Địch Tắc Thành ngược lại không nóng nảy. Nếu Hoàng Luận Đàm đã trở thành người chủ sự, như vậy lời còn lại không cần thiết phải nói ra. Nên làm như thế nào đó là chuyện của Hoàng Luận Đàm, mình chỉ cần phục tùng là được.

Cho nên đối mặt với vẻ cao ngạo lúc này của Trương Mâu, ánh mắt Địch Tắc Thành vẫn yên tĩnh.

- Trương đại sư, Nhị Đản và Cẩu Thắng mà ngài phái tới đây, đã làm ra cử động khác người. Hiện tại đang bị giam ở suối nước nóng Chí Tôn, cần ngài qua đó giải thích.

- Giam? Giải thích?

Trương Mâu nhướng mày, buông lỏng cánh tay đang ôm ấp hai mỹ nữ, trên mặt lộ ra một loại do dự:

- Có ý gì? Địch tổng, ngài nói vậy là có ý gì?

- Không có ý gì, đi vào sẽ biết.

Địch Tắc Thành nói.

Con ngươi Trương Mâu chuyển động, hắn có thể xen lẫn đến hiện tại, khẳng định cũng có bản lĩnh của mình. Mặc dù hắn không biết bên trong suối nước nóng Chí Tôn là người nào, nhưng nhìn thái độ của Địch Tắc Thành, cũng biết chắc không phải người đơn giản. Nếu không, tại sao bọn họ có thể khiến cho Địch Tắc Thành tự đứng đây đợi hắn nói chuyện.

Chẳng lẽ là người Địch Tắc Thành cũng trêu chọc không nổi?

Nếu thật sự như vậy, mình so với Địch Tắc Thành không có bao nhiêu phần thắng, thay vì đi vào chịu nhục, chẳng bằng hiện tại xoay người rời đi.

Đúng, chính là như vậy, xoay người rời đi.

Nghĩ đến đây, trên mặt Trương Mâu liền lộ ra vẻ lo lắng:

- Ông xem, đầu óc của tôi thật sự có vấn đề, tôi đột nhiên nhớ ra có hẹn với Phó thị trưởng Trình, hiện tại tôi phải đi gặp Phó thị trưởng Trình. Địch tổng, hôm nay tôi không đến suối nước nóng Chí Tôn ngâm mình nữa, tôi đi đây.

- Trương đại sư, sợ rằng bây giờ ngài thật sự không thể đi được.

Địch Tắc Thành lạnh nhạt nói, tiếng nói vừa hạ xuống, đã có an ninh vây quanh, nhìn chằm chằm vào Trương Mâu.

Lúc này vẻ mặt của hai mỹ nữ bên cạnh cũng bắt đầu trở nên hoảng loạn, các nàng nhìn tình hình cũng biết Trương Mâu đã gặp phải phiền toái.

Trương Mâu liền biến sắc, nhìn Địch Tắc Thành, vẻ mặt lạnh lùng:

- Địch Tắc Thành, anh làm vậy là có ý gì?

- Không có ý gì, chính là mời ngài theo tôi vào trong một chuyến. Trương đại sư, lúc trước tôi đã nói với ngài, kêu ngài trong vòng mười phút phải chạy tới đây, chẳng lẽ ngài nghe không hiểu hay sao? Từ cửa sơn trang tới đây, đừng nói là lái xe hết tốc lực, cho dù là tình huống bình thường, năm phút đồng hồ cũng đủ rồi. Nhưng ngài lại đi hết mười lăm phút, chuyện này là ngài tạo ra, ngài nghĩ làm sao thu thập.

Địch Tắc Thành hờ hững nói.

- Ông? Nếu tôi thật sự muốn rời đi thì sao.

Trương Mâu lạnh lùng nói.

- Nếu ngài thật sự làm như vậy, tôi nghĩ bọn họ sẽ giúp ngài. Chỉ có điều tôi vẫn đề nghị ngài, tuyệt đối không nên làm như vậy, bởi vì nếu làm như vậy, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, ngài chắc cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng đó.

Địch Tắc Thành tùy ý nói.

Trương Mâu biết tối nay sợ rằng mình thật sự gặp phải xui xẻo rồi.

Những thứ gọi là pháp thuật, ở trước mặt loại người như Địch Tắc Thành đã sớm lộ ra. Nơi này là địa bàn của Địch Tắc Thành, Trương Mâu biết nếu mình dám làm hành động gì quá khích, cũng sẽ bị hung hăng thu thập. Thay vì vô duyên vô cớ tạo tai ương, chi bằng thành thật một chút.

- Được, tôi vào trong với các người!

Trương Mâu nói.

- Như vậy là tốt nhất.

Địch Tắc Thành quét qua hai cô gái bên cạnh:

- Các cô ở lại đây, không được phép đi vào.

Hai cô gái và tên tài xế, nào dám nhiều liều, tất cả đều nơm nớp lo sợ. Bọn họ biết, tối nay thật sự tới lộn chỗ rồi.

Khi Trương Mâu tiến vào bên trong, nhìn thấy thấy Nhị Đản và Cẩu Thắng đang bị giam giữ, co rúc ở góc tường, trên mặt nhất thời biến sắc.

Lần này lớn chuyện rồi!