Mạnh Thường Trực chưa từng mơ hồ giống như bây giờ, nhưng sau khi mơ hồ, nhìn trên mặt Tô Mộc lộ ra vẻ kiên định, cũng biết Tô Mộc không nói giỡn, hắn nhất định đã có suy nghĩ. Chỉ có điều suy nghĩ như vậy rốt cuộc là cái gì, hắn không có cách nào đoán được.
Trường đảng, là một khâu không thể thiếu trong thể chế của đảng, là bộ phận rất quan trọng. Từ xưa tới nay trường đảng trong lòng rất nhiều người, là đại ngôn thần thánh. Nhất là trường đảng trung ương, càng giống như một tòa thánh địa, thu hút ánh mắt của đông đảo đảng viên. Người có thể trở thành học viên của trường đảng trung ương, tuyệt đối là một loại vinh quang không thể bỏ qua.
Giống như Ngô Thanh Nguyên đảm nhiệm chức hiệu trưởng danh dự của trường đảng trung ương!
Mà hiệu trưởng trường đảng từ trước tới giờ đều là lãnh đạo đảng an bài. Phương thức có hai loại, một loại là phân quản, một loại là kiêm nhiệm. Phân quản như thế nào? Phân quản chính là đảng uỷ bổ nhiệm hiệu trưởng trường đảng, trực tiếp bổ nhiệm thành viên đảng uỷ đảm nhiệm chức vụ này. Tình huống giống như huyện Ân Huyền bây giờ chính là phân quản. Hiệu trưởng trường đảng tên là Dương Khiêm Ngữ, là thành viên đảng uỷ.
Vậy kiêm nhiệm là thế nào? Kiêm nhiệm chính là lãnh đạo cao nhất hoặc cấp phó của đảng uỷ trực tiếp kiêm nhiệm hiệu trưởng trường đảng, duới tình huống như thế, thiết lập phó hiệu trưởng thường vụ phân quản công việc hàng ngày của trường đảng, bình thường là bí thư hoặc phó bí thư kiêm nhiệm.
So sánh với nhau, loại thứ hai có thể thể hiện được tình hình trong thiên triều hơn.
Cho nên năm 1999 trung ương đã ban bố « Điều lệ thi hành công việc của trường đảng » quy định:
- Hiệu trưởng trường đảng do bí thư Đảng ủy đồng cấp hoặc phó bí thư kiêm nhiệm, phó hiệu trưởng chủ trì công việc theo như bộ phận đảng uỷ đồng cấp chọn lựa cán bộ. Như vậy, hình thức kiêm nhiệm của đảng uỷ đối với lãnh đạo trường đảng sẽ dùng điều lệ xác định.
Khi chưa đến huyện Ân Huyền, Tô Mộc cho rằng phó hiệu trưởng trường đảng huyện ủy tối thiểu nên do phó bí thư huyện ủy Phí Mặc kiêm nhiệm, nhưng làm sao cũng không nghĩ tới, lại không phải như thế. Phí Mặc chưa bao giờ kiêm nhiệm chức hiệu trưởng trường đảng, nơi này trước mắt do một người tên là Dương Khiêm Ngữ sắp về hưu làm hiệu trưởng.
- Tô bí thư, ngài nói ngài muốn đảm nhiệm chức hiệu trưởng trường đảng này sao?
Mạnh Thường Trực hỏi.
- Đúng vậy!
Tô Mộc gật đầu nói.
- Không phải là không được, chẳng qua ở trường đảng huyện ủy có rất nhiều chuyện còn chưa vuốt thuận, tình hình hiện tại cũng không tốt, cho nên nếu đảm nhiệm hiệu trưởng nơi này, không phải là chuyện gì tốt.
Mạnh Thường Trực nói thật.
- Cái này tôi biết! Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, đợi lúc nào có thời gian sẽ tiến hành.
Tô Mộc nói thẳng.
- Vâng!
Mạnh Thường Trực nói.
Tô Mộc đã quyết định, Mạnh Thường Trực có thể nói gì nữa. Hơn nữa hiện tại hắn cũng mơ hồ đoán được mưu đồ của Tô Mộc khi muốn đảm nhiệm chức hiệu trưởng, cho nên cũng không dám khuyên can quá nhiều. Nếu Tô Mộc thật sự có suy nghĩ như vậy, vậy thì hắn có thể làm gì? Không chừng đây chính là một chiêu cờ của Tô Mộc. Nếu lợi dụng tốt, còn có thể đưa tác dụng đáng kinh ngạc.
- Còn nữa, ngày mai kêu Mộ Bạch đến chỗ tôi, tôi muốn nói chuyện với hắn.
Tô Mộc nói.
- Vâng!
Mạnh Thường Trực nhất thời hiểu rõ.
Khó trách Tô Mộc lại đòi tới nơi này, thì ra là vì chuyện này. Bất kể hắn muốn đảm nhiệm hiệu trưởng trường đảng có ý nghĩa như thế nào, nhưng chắc chắn phải lựa chọn thư ký. Mộ Bạch thật sự rất may mắn, được Tô Mộc chọn trúng. Nếu không với tình cảnh của Mộ Bạch, ở trong huyện Ân Huyền quả thật là nửa bước khó đi. Nhưng hiện tại chỉ cần trở thành thư ký của Tô Mộc, tất cả mọi chuyện sẽ hoàn toàn bất đồng.
Mặc dù nói lựa chọn thư ký cho Tô Mộc, nhất định phải từ phòng thư ký huyện ủy lựa chọn, nhưng cũng có tình huống ngoại lệ, hơn nữa ngoại lệ này cũng thường xuyên phát sinh. Về phần trước khi trở thành thư ký, Mộ Bạch sắm vai gì, thật sự không phải chuyện quan trọng. Chẳng lẽ bí thư huyện ủy muốn lựa chọn thư ký, còn cần trải qua sự đồng ý của người nào hay sao?
Lúc này Mộ Bạch thật sự không nghĩ đến, hảo sự lớn như vậy lại đáp xuống trên đầu hắn.
- Vậy cứ thế đi, tôi về trước đây, lão Mạnh anh cũng tan việc đi.
Tô Mộc cười nói.
- Vâng, chào Tô bí thư.
Sau khi Mạnh Thường Trực đưa Tô Mộc ra khỏi cổng trường đảng, liền đưa mắt nhìn Tô Mộc rời đi.
Chuyện phát triển đến bước này, vốn là nên kết thúc, nhưng Mạnh Thường Trực là người làm việc rất cẩn thận. Hắn biết, nếu Tô Mộc đã nói như vậy, nhất định là lựa chọn Mộ Bạch. Mà làm thư ký của Tô Mộc, tương lai của Mộ Bạch chắc chắn sẽ thăng chức rất nhanh.
Con người Mộ Bạch, Mạnh Thường Trực rất hiểu, chính bởi vì hiểu rõ, cho nên mới biết, nếu Mộ Bạch nhận được cơ hội như vậy, chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Mộ Bạch là một người ẩn nhẫn, trong ẩn nhẫn lại có một loại chính khí.
Cộng thêm Mộ Bạch lúc trước lại xuất thân từ gia đình quan lại, lại có quan hệ không tệ với con gái của Tôn bí thư, kết hợp lại các nhân tố này, nếu Mộ Bạch còn không bắt được cơ hội này, quả thực chính là chê cười.
Mạnh Thường Trực muốn trực tiếp gọi điện thoại báo cho Mộ Bạch, nhưng lại phát hiện mình không có số điện thoại của hắn. Đúng lúc này, nhìn thấy xe của Tôn Nghênh Thanh dừng cách đó không xa, có lẽ là đang ăn cơm gần đây, cho nên Mạnh Thường Trực dù sao cũng thuận đường, chuẩn bị đi tới thông báo.
Mạnh Thường Trực cũng không cho rằng làm như vậy là mất mặt, bởi vì ở đó có con gái của Tôn Mai Cổ, nếu như hành động này của hắn truyền đến tai Tôn Mai Cổ, không chừng còn có thể thêm lợi ích. Hơn nữa chính yếu nhất chính là, nếu làm như vậy Mục Bạch có thể không nhận tình cảm của mình sao? Trong quan trường, đừng bởi vì đối phương trẻ tuổi mà cho rằng có thể xem thường. Ai biết một ngày kia, đối phương có thể tung mình trở thành lãnh đạo của mình hay không?
Nhà hàng Thái Bạch.
Nhà hàng Thái Bạch này chỉ là một nhà hàng rất bình thường, thật ra chính là một tiệm cơm được cải tạo lại, ở gần trường đảng huyện ủy. Bình thường trường đảng huyện ủy có mời khách, đều sẽ lựa chọn tiến hành ở chỗ này.
Chỉ là hôm nay không khí ở đây có gì đó kỳ lạ.
Bởi vì khi Mộ Bạch và Tôn Nghênh Thanh đi vào nơi này, lựa chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, vừa định gọi thức ăn, lại vừa vặn nhìn thấy Phó Chỉ từ trong phòng đi ra. Phó Chỉ nhìn thấy hai người, trên mặt liền lộ ra vẻ miệt thị, cũng bất kể lúc trước cả hai bên đều không vui, cứ đi thẳng tới. Thấy Phó Chỉ đi tới, vẻ mặt Mộ Bạch liền trở nên tối tăm.
Đúng là huênh hoang khoác lác, làm sao tới chỗ nào cũng gặp phải thế này!
- Mộ Bạch, làm sao? Công việc chưa làm xong, còn có tâm tư đến đây ăn cơm sao.
Phó Chỉ nhướng mày nói.
- Phó Chỉ, đồng chí đừng quá đáng.
Tôn Nghênh Thanh thật sự có chút tức giận. Nàng từng gặp qua người vô sỉ, nhưng chưa từng thấy ai vô sỉ như vậy, năm lần bảy lượt bày tỏ hành động khiêu khích, ý muốn như thế nào?
Lẽ nào nói Mộ Bạch hiện tại chán nản, chính là phải trải qua sự nhục mạ của các ngươi hay sao? Mộ Bạch lúc trước cũng không nói với mình công việc ở trường đảng trải qua như thế nào. Bây giờ xem ra, tất cả những chuyện trước kia đều chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu. Vốn ban đầu nàng là nghĩ, trường đảng là một nơi không tranh quyền thế, để Mộ Bạch chuẩn bị cho tương lai sau này. Bây giờ nhìn lại, mình đã hoàn toàn sai lầm rồi.
Bên trong trường đảng cũng phân tranh không ngừng!
- Phó Chỉ, bây giờ là lúc tan việc, sau khi tan việc anh không còn là lãnh đạo của tôi, cũng không thể can thiệp vào cuộc sống riêng tư của tôi. Tôi ở đây ăn cơm, có chỗ nào gây cản trở cho anh sao? Hay nhà hàng Thái Bạch này là của anh, anh có thể ăn cơm ở đây còn tôi thì không thể? Nếu thật sự như vậy, tôi sẽ không nói nhiều, đứng dậy rời đi!
Mộ Bạch lạnh lùng nói.
- Ù ôi, cậu không uống rượu mà vẫn dám khiêu chiến với tôi!
Phó Chỉ vừa uống rượu, lúc này rượu đã chút bốc lên, nhìn Mộ Bạch đi cùng mỹ nữ như Tôn Nghênh Thanh, trong lòng nhất thời khó chịu, lời nói càng ngày càng quá đáng.
- Nhà hàng Thái Bạch mặc dù không phải là tôi mở, nhưng là của Lưu Tổng mở, Lưu Tổng, Lưu Tổng, cậu tới đây cho tôi!
Phó Chỉ lớn tiếng la hét.
Lúc này, người tới đây ăn cơm cũng không nhiều, cho nên cũng không có bao nhiêu người nhìn thấy màn này. Nhưng cho dù đông người hơn nữa, cũng có mấy bàn có người, nhìn tình cảnh trước mắt, cũng không có người nào muốn đứng dậy. Tất cả đều hứng thú quan sát, bình thường cảnh tượng như vậy, muốn nhìn thấy cũng không nhìn được, lúc này đụng phải làm sao có thể bỏ qua.
Theo tiếng quát tháo của Phó Chỉ, Lưu Thắng đã từ phía sau chạy tới. Đối với Phó Chỉ, hắn thật sự không muốn đắc tội, ai kêu người ta là phó hiệu trưởng trường đảng, chỉ riêng công vụ tiếp đãi của trường đảng đã chiếm cứ rất lớn hiệu quả và lợi ích của nhà hàng Thái Bạch, đây cũng là tương đương với thần tài, mình có thể đắc tội sao?
- Phó hiệu trưởng, có chuyện gì vậy?
Lưu Thắng cười híp mắt nói.
- Tôi không thích người này, cậu đuổi đi cho tôi!
Phó Chỉ lớn tiếng nói.
Lưu Thắng nghe nói như thế, trong lòng đã cảm thấy khó xử. Nếu làm như vậy, nhà hàng Thái Bạch làm sao còn có thể tiếp tục kinh doanh? Đuổi khách đi, nếu như lưu lại danh tiếng như vậy, nhà hàng Thái Bạch thật sự không có cách nào tiếp tục. Phải biết rằng trên con đường này, những nhà hàng khác muốn hắn đóng cửa cũng không ít.
Nhưng chính bởi vì như vậy, cho nên Lưu Thắng hiện tại mới càng thêm do dự, bởi vì hắn biết chỉ cần hôm nay mình cự tuyệt yêu cầu của Phó Chỉ, như vậy Phó Chỉ tuyệt đối sẽ không an bài người tới dùng cơm nữa, nói như vậy, chỉ làm tiện nghi cho những tiệm cơm còn lại thôi.
- Làm sao? Chẳng lẽ khó khăn vậy sao?
Phó Chỉ vuốt bụng hỏi.
- Không khó, không khó, làm sao lại không khó?
Trong lòng Lưu Thắng nghĩ như vậy, liền nói với Mộ Bạch:
- Hai vị này, chuyện hôm nay các vị cũng nhìn thấy rồi. Nhà hàng chúng tôi không phải muốn gây khó dễ, mà bởi vì hai vị đắc tội với người không nên đắc tội. Như vậy đi, hai vị chịu cực, đến nhà hàng khác ăn được không?
Lời này nói ra, sắc mặt Tôn Nghênh Thanh liền thay đổi.