Trên thế giới này thật sự có ảo thuật sao? Nhưng mấu chốt là ảo thuật cũng không biến được như vậy, khi chuyện như vậy phát sinh trước mắt, Tôn Nghênh Thanh thật sự ngây ngẩn cả người. Nàng làm sao cũng không nghĩ tới, hôm nay nhận được thông báo chào đón tân bí thư huyện ủy lại là Tô Mộc.
Phải biết rằng ngày hôm qua khi mình ở nhà, nghe thấy Tôn Mai Cổ nhắc tới cái tên này, cũng không suy nghĩ quá nhiều.
Tôn Nghênh Thanh chưa bao giờ nghĩ tới, Tô Mộc lại trở thành bí thư huyện ủy!
Chuyện như vậy, thật sự còn khó tin hơn cả ảo thuật. Không có đạo lý, Tô Mộc lại là bí thư huyện ủy? Nhưng sau khi nghi thức kết thúc, Tôn Nghênh Thanh trở lại văn phòng chính quyền huyện, mới chính thức ý thức được điều này. Bất kể mình nghĩ như thế nào, Tô Mộc thật sự đã trở thành bí thư huyện ủy, đây là sự thật không thể thay đổi!
- Học trưởng, anh thật sự khiến cho tôi giật mình. Lúc đầu khi tôi hỏi anh làm việc gì, thì ra anh không có gạt tôi, anh thật sự là bí thư huyện ủy, báo hại tôi còn nói tôi muốn làm thị trưởng.
Vẻ mặt Tôn Nghênh Thanh có chút bất an.
Reng reng!
Cho đến khi điện thoại vang lên, vẻ mặt Tôn Nghênh Thanh mới tạm thời bình ổn, sau khi nhìn thấy số người gọi tới, nàng vội vàng mở máy:
- Mộ Bạch, anh có phải không xem tôi là bằng hữu của anh nữa hay không? Tại sao phát sinh chuyện như vậy, anh cũng không nói cho tôi biết? Anh làm vậy là có ý gì? Nếu anh không xem tôi là bằng hữu, vậy được, chúng ta cắt đứt quan hệ.
Tôn Nghênh Thanh thật sự rất tức giận!
Tôn Nghênh Thanh đến sau này mới biết được chuyện của Mộ Bạch, khi nàng biết, thật sự là sợ hết hồn. Nàng không ngờ Lý Kiến Tân lại thống hận Mộ Bạch như thế, nhất quyết muốn đẩy hắn vào chỗ chết, cử động như vậy thật sự nguy hiểm, nếu như lúc ấy không phải đi theo Tô Mộc, Mộ Bạch còn có thể đứng ở đây sao? Tuyệt đối không có khả năng! Cho nên Tôn Nghênh Thanh mới tức giận.
- Tôi biết ngay cô sẽ nghĩ như vậy, chuyện này coi như tôi không đúng, nhưng tôi cũng không nghĩ chuyện có thể nghiêm trọng như vậy. Đợi đến khi tôi muốn báo cho cô biết, đã bị bắt giam rồi. Ở trong đó tôi làm sao gọi điện thoại được? Hơn nữa nếu thật sự gọi cho cô đến, chẳng lẽ cô còn có thể chân chính đối nghịch với Miêu Lực Phong sao? Phải biết rằng tên đó không phải người ai cũng có thể trêu chọc.
Mộ Bạch cười nói.
- Anh?
- Đừng nóng giận. Tôi biết trong lòng cô khẳng định không thoải mái. Như vậy đi, trưa hôm nay tôi mời khách!
Mộ Bạch cười nói.
- Mời khách? Không được, trưa nay không được, buổi trưa tôi có chút việc phải giải quyết. Nếu anh thật lòng muốn mời khách, vậy để buổi tối đi. Tối hôm nay tôi thật sự muốn ăn cơm với anh!
Tôn Nghênh Thanh nói.
- Được. Vậy cứ như thế.
Mộ Bạch nói.
- Đúng rồi, bây giờ anh đang ở trường đảng huyện ủy đúng không. Bên đó có người nào làm khó dễ anh không?
Tôn Nghênh Thanh hỏi.
- Cô nói xem?
Mộ Bạch hỏi ngược lại.
- Được rồi, nếu anh không muốn nói thì đừng nói, xế chiều sau khi tan việc tôi sẽ lái xe qua tìm anh, anh chỉ cần đợi ở cửa trường đảng là được.
Tôn Nghênh Thanh nói.
- Được!
Mộ Bạch cúp điện thoại.
Hiện tại trong trường đảng huyện ủy, rốt cuộc có thoải mái hay không? Mộ Bạch thật sự không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào. Mặc dù Lý Kiến Tân đã bị kỷ luật, hơn nữa trong đó còn có bóng dáng của Mộ Bạch. Nhưng bởi vì như vậy, cho nên hiện tại rất nhiều người đang nhìn về phía hắn với ánh mắt kỳ quái. Không thể nói là kính sợ, trong đó phần lớn là hả hê.
Bọn họ rõ ràng là đang nói, tiểu tử ngươi thật can đảm, lại dám thu thập Lý Kiến Tân. Không biết sao? Lý Kiến Tân là em vợ của Hầu Bách Lương, vợ của Hầu Bách Lương cũng không phải là người đơn giản, lần này ngươi thật sự là chọc vào rắc rối rồi.
Trong không khí như vậy, Mộ Bạch vẫn tiếp tục làm việc ở trường đảng huyện ủy.
Cho đến hiện tại, Mộ Bạch cũng không biết cuộc đời mình sẽ phát triển theo hướng nào, cũng chưa từng có yêu cầu xa vời, có thể chân chính nhận được cái gọi là đãi ngộ tốt, sẽ được Tô Mộc lựa chọn. Hắn chỉ muốn, dư âm của chuyện này sẽ không tiếp tục phát triển là được.
Tòa nhà huyện ủy.
Phòng làm việc của bí thư huyện ủy.
Khi Tô Mộc tiến vào nơi này, Mạnh Thường Trực từ phía sau tiến lên:
- Tô bí thư, nơi này trước kia là phòng làm việc Trương bí thư để lại, tôi đã cho người dọn dẹp qua, ngài thấy còn chỗ nào cần sửa đổi, tôi sẽ cho người tiến hành. Nếu không ngài trực tiếp chuyển đến phòng làm việc phía đông?
- Không cần phiền phức như vậy, cứ ở đây đi!
Tô Mộc cười nói:
- Nhưng trên bức tường ở đây, tôi muốn có một tấm bản đồ chi tiết của huyện Ân Huyền, càng cặn kẽ càng tốt. Còn sách trên giá sách bên đó, có lẽ là của Trương bí thư, hỏi ông ấy có cần thì đưa tất cả qua, còn không thì để lại.
- Vâng!
Mạnh Thường Trực ghi nhớ.
Tô Mộc nhìn vẻ mặt Mạnh Thường Trực, mỉm cười nói:
- Anh không cần nghiêm túc như vậy. Lão Mạnh, tôi sẽ gọi anh như vậy, tôi biết anh là người do Trương bí thư chọn ra, cho nên rất nhiều chuyện tôi không nói anh cũng có thể rõ ràng. Anh là chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, có nhiều chuyện, tôi hi vọng anh có thể giải quyết. Lúc tôi không có ở đây, có rất nhiều chuyện anh phải gánh vác.
Trong nháy mắt cảm thấy an lòng!
Tâm tình của Mạnh Thường Trực thật sự thấy yên lòng, hắn làm sao cũng không nghĩ tới Tô Mộc lại nói ra như vậy, làm quan đến vị trí của hắn, chẳng lẽ còn không rõ ý tứ bên trong sao? Hơn nữa trước đó Trương Bắc Hạ đã gọi điện thoại cho hắn, dặn dò một phen. Bây giờ xem ra, Tô Mộc quả thật không có ý tứ muốn đổi hắn đi.
Như vậy là tốt nhất!
Tô Mộc đã ám hiệu như vậy, Mạnh Thường Trực biết mình nên tỏ thái độ.
- Tô bí thư, ngài yên tâm, tôi biết tiếp theo phải làm gì, còn nữa Tô bí thư, nếu như có thể, tôi muốn mời ngài đi ăn bữa cơm, nói thế nào ngài cũng chưa quen thuộc với nơi này.
Mạnh Thường Trực nói.
- Lão Mạnh, thời gian còn dài..., anh sẽ biết tôi là con người như thế nào. Cho nên hiện tại không cần thiết khách khí như vậy. Cho dù ăn cơm, cũng phải chờ có thời gian, tới nhà anh ăn cơm. Tôi nghe nói tay nghề của chị dâu không tệ đúng không?
Tô Mộc cười nói.
- Cũng được, vậy tôi sẽ ở nhà chờ Tô bí thư.
Mạnh Thường Trực tâm tình đại định.
Có câu nói của Tô Mộc, rất nhiều chuyện coi như giải quyết xong. Mạnh Thường Trực ý thức được Tô Mộc đang vươn cành ô-liu với mình, việc mình cần làm chính là nắm chặt lấy.
Làm chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, nếu như không được bí thư huyện ủy công nhận, chắc chắn là thất bại. Mạnh Thường Trực thật sự muốn cảm tạ Trương Bắc Hạ, hắn biết rất rõ, hắn có thể được Tô Mộc coi trọng, nhất định là vì Trương Bắc Hạ đã nói giúp cho hắn.
- Tô bí thư, về phần tài xế và thư ký của ngài, không biết ngài có dặn dò gì?
Mạnh Thường Trực hỏi.
Bất kỳ một lãnh đạo nào tiền nhiệm, đây là vấn đề nhất định phải giải quyết.
- Tài xế là Đoạn Bằng, anh chịu trách nhiệm làm thủ tục cho Đoạn Bằng. Về phần thư ký, tôi tạm thời đã có lựa chọn, nhưng còn chưa khẳng định, đợi sau khi tôi quyết định rồi nói sau.
Tô Mộc nói.
- Vâng!
Mạnh Thường Trực nói.
- Còn nữa, đưa cho tôi một bản tư liệu của trường đảng huyện ủy.
Tô Mộc nói.
- Vâng!
Mạnh Thường Trực xoay người đi ra ngoài, hắn thật sự không rõ ràng tại sao Tô Mộc mới tiền nhiệm một ngày, lại cần tư liệu của trường đảng huyện ủy?
Phải biết rằng trường đảng huyện ủy là nơi ngay cả Hầu Bách Lương cũng không để ý tới. Hiệu trưởng của nơi đó bình thường cũng do thường ủy huyện ủy nào đó kiêm nhiệm. Nhưng ở huyện Ân Huyền, thật sự là không có người nào lưu ý và coi trọng trường đảng huyện ủy, cho nên chuyện như vậy cũng chưa từng xuất hiện.
Trường đảng huyện ủy tương đương với một bộ phận tương đối độc lập, tồn tại trong huyện Ân Huyền!
Bởi vì sau khi Thịnh Tỉnh tuyên bố xong, liền trở về thành phố Thương Thiện, cho nên hiện tại Tô Mộc đang ngồi trong phòng làm việc, yên tĩnh xem tài liệu. Đây không phải lần đầu tiên hắn làm chủ một phương, mặc dù lúc trước không phải là bí thư huyện ủy, nhưng tin tưởng rất nhiều chuyện cũng tương thông.
Nhưng suốt cho tới trưa, cũng không có người nào, không có thường ủy huyện ủy nào đến đây báo cáo công việc!
Cho đến lúc sắp tan việc, cũng không có người nào tới đây.
Thật ra trong lòng Mạnh Thường Trực đã nghĩ, đó là Tô Mộc sẽ mở một cuộc họp thường ủy huyện ủy, để mọi người làm quen với nhau. Nhưng ai ngờ Tô Mộc thật sự không làm như vậy, cứ ngồi trong phòng làm việc, mà cũng không có người nào tới đây.
Nhưng Tô Mộc tựa hồ cũng không hề để ý đến sự chậm trễ này, vẫn chăm chú làm việc.
Nhưng lúc xế chiều, cũng có một số người tới đây báo cáo công việc, đó là lãnh đạo của một số ban ngành râu ria. Bởi vì lúc này Tô Mộc vẫn chưa có thư ký, cho nên Mạnh Thường Trực tạm thời sắm vai nhân vật thư ký.
Yêu cầu của Tô Mộc rất đơn giản, người nào cũng không gặp!
Mạnh Thường Trực ngăn cản tất cả bọn họ trở về.
Không khí này thật sự có chút huyền diệu, đợi đến lúc sắp tan việc, khi Mạnh Thường Trực bước vào phòng, Tô Mộc đã đứng dậy chuẩn bị ra về.
- Lão Mạnh, đi với tôi đến một nơi!
Tô Mộc cười nói.
- Vâng!
Mạnh Thường Trực gật đầu, đi theo Tô Mộc rời khỏi tòa nhà huyện ủy. Đợi đến khi hai người bước lên xe của Đoạn Bằng rời đi, tin tức nho nhỏ mới bắt đầu lan truyền trong quan trường huyện Ân Huyền.
- Biết không? Ngày đầu tiên Tô bí thư đến nhậm chức, không có một người nào đến báo cáo công việc!
- Chuyện này đúng là bi thảm, đáng đời hắn, cũng không nhìn xem hắn còn trẻ như vậy, làm sao có thể xoay chuyển được huyện Ân Huyền?
- Mọi người nói tiếp theo công việc của Tô bí thư có thể triển khai tốt hơn không?
...
Những lời đồn như vậy, không ai biết rốt cuộc từ chỗ nào truyền tới, nhưng ngày đầu tiên Tô Mộc tiền nhiệm, đã dám truyền tới. Nếu như sau lưng không có người nào thao tác, vậy xem chừng là không có ai tin tưởng.
Nhưng lúc này Tô Mộc, thật sự không biết những chuyện này, hắn mang theo Mạnh Thường Trực xuất hiện ở một nơi...