Hiện tại trạng thái tinh thần của Trương Bắc Hạ thật sự kém cỏi, ai bảo hắn lại xui xẻo như vậy. Cạm bẫy rõ ràng như thế vẫn không nhìn thấu, lại cứ đâm đầu vào. Hiện giờ ngẫm lại, lúc ấy hắn chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không phạm phải sai lầm như vậy. Vấn đề tác phong, vấn đề như vậy làm Trương Bắc Hạ thật sự xấu hổ, có cảm giác nhục nhã khi đối diện Trương Nam Thu.
May mắn trong nhà chỉ còn lại Trương Nam Thu, vợ của Trương Bắc Hạ đã qua đời năm trước. Mà đứa con trai độc nhất làm sao không hiểu rõ cha mình bị người tính kế đây? Nếu không Trương Bắc Hạ không biết nên làm sao tự xử.
Tuy Trương Bắc Hạ từ chức rời khỏi, nhưng trong lòng vẫn nghẹn cỗ lửa giận, đây cũng là nguyên nhân tại sao cho tới bây giờ hắn vẫn chưa rời khỏi huyện Ân Huyền, bởi vì hắn muốn tận mắt chứng kiến Hầu Bách Lương làm sao rơi đài.
Không tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, cơn giận của hắn khó tiêu tan.
Ngay mấy ngày trước Trương Bắc Hạ nhận được tin tức người sẽ tiếp nhận chức vụ của hắn là ai, là một bí thư huyện ủy trẻ tuổi tên Tô Mộc. Khi hắn biết Tô Mộc chỉ có hai mươi sáu tuổi, thật sự chấn kinh.
Cấp trên nghĩ như thế nào?
Vì sao lại phái một người trẻ tuổi như vậy xuống đây?
Nhưng khi Trương Bắc Hạ chân chính hiểu biết quá trình tham chính của Tô Mộc, đã nhìn ra một ít manh mối, nháy mắt hoàn toàn xóa bỏ ấn tượng đầu tiên của mình về hắn. Bởi vì Trương Bắc Hạ biết, chỉ cần là địa phương nào mà Tô Mộc đảm nhiệm chức vụ, nơi đó đều nhanh chóng phát triển, toàn bộ đều biến thành khu vực có nền kinh tế mạnh mẽ.
Theo kinh tế phát triển, chức quan của Tô Mộc ngày càng cao. Trương Bắc Hạ còn biết, lần này sở dĩ Tô Mộc tới huyện Ân Huyền là vì Chu Phụng Tiền Chu lão tự mình điểm tướng. Dưới tình huống như thế, nếu nói Tô Mộc là kẻ hiền lành, Trương Bắc Hạ tuyệt đối không tin tưởng.
Vừa rồi Trương Bắc Hạ đang kể về Tô Mộc cho Trương Nam Thu nghe qua, cho nên khi Trương Nam Thu hỏi ra câu hỏi kia, Trương Bắc Hạ có chút khó hiểu:
Tô Mộc a, làm sao vậy?
Vừa rồi con nhận được cuộc điện thoại, là một người tên Đoạn Bằng gọi tới, hắn nói hắn là tài xế của Tô Mộc, hiện tại Tô Mộc đã bị người của cục công an huyện mang đi!
Trương Nam Thu nói.
Trương Bắc Hạ bật dậy khỏi ghế, nhìn chằm chằm con trai gấp giọng hỏi:
Con nói cái gì? Hiện tại Tô Mộc đã tới huyện Ân Huyền, bây giờ lại bị cục công an mang đi sao?
Dạ, người nọ đã nói như thế!
Trương Nam Thu nói.
Vậy hắn còn nói gì không?
Trương Bắc Hạ hỏi.
Không có, chỉ nói cho con biết tin tức này thì lập tức cúp máy!
Trương Nam Thu nói.
Là đùa giỡn sao? Trương Bắc Hạ lập tức gạt bỏ khả năng này, nếu đối phương dám nói ra tên của mình, cũng không sợ Trương Nam Thu hay biết. Mà lúc này Tô Mộc bị mang đi cục công an, việc này không thể làm càn, chỉ cần tra xét là có thể xác định. Mấu chốt là vì sao Tô Mộc để Đoạn Bằng gọi tới đây? Rốt cục hắn muốn làm gì?
Đại não Trương Bắc Hạ nhanh chóng chuyển động, vào lúc này hắn chợt phát hiện mình đã đoán sai thái độ làm người làm việc của Tô Mộc, không nghĩ tới hắn hành sự không hề có chút phương thức nào cố định. Phong cách làm việc của Tô Mộc tuyệt đối là vượt ngoài dự đoán mọi người, chỉ hướng về việc hôm nay là có thể nhìn ra.
Hiện tại việc mấu chốt là, Tô Mộc muốn làm gì?
Cha!
Trương Nam Thu thấp giọng nói.
Nam Thu, đây có lẽ là cơ hội của con, cũng là cơ hội cho cha báo thù. Đương nhiên, có thể báo thù được hay không là thứ yếu, chỉ cần trong đời này có thể chứng kiến tên tiểu nhân Hầu Bách Lương vào tù là được. Nhưng phần con, như chúng ta đã nói trước đó, con đi theo Tô Mộc, như vậy sẽ trở thành cơ hội của con. Trương gia có thể tiếp tục tiến bước trong quan trường hay không, phải xem con lựa chọn như thế nào!
Trương Bắc Hạ ngưng trọng nói.
Cha, cha nói làm thế nào con sẽ làm như vậy!
Trương Nam Thu quyết đoán nói.
Mặc dù hắn chỉ là đồn trưởng đồn công an, nhưng hắn như thế nào lại thể hội không được mùi vị bị người xa lánh. Nếu ở ngày trước, tuy hắn chỉ là đồn trưởng, nhưng ở trong cục công an huyện thậm chí là trong huyện Ân Huyền, không ai dám xem thường hắn. Ai nhìn thấy hắn đều nịnh nọt bợ đỡ xung quanh hắn.
Mà bây giờ thì sao?
Từ khi cha hắn từ chức, hiện tại không còn ai xu nịnh hắn, mỗi người nhìn thấy hắn chịu nói vài câu đã xem như không tệ rồi.
Loại cảm giác bị người xa lánh, Trương Nam Thu hoàn toàn hiểu rõ.
Nguyên bản Trương Nam Thu nhận thức cuộc đời của mình luôn như vậy, bởi vì gần đây có tiếng gió truyền tới bảo muốn gạt bỏ chức đồn trưởng của mình. Nhưng hắn làm sao cũng không nghĩ tới, bí thư huyện ủy sắp nhậm chức lại là người của đoàn hệ. Điều này cũng mang ý nghĩa Trương Nam Thu có thể tiếp tục quật khởi, mà bây giờ đã có cơ hội, bởi vì Tô Mộc đã truyền tin cho hắn.
Phải, ở trong huyện Ân Huyền, Hầu Bách Lương quyền đại thế lớn, nhưng nên nhớ ở trong quan trường, bí thư huyện ủy đã có tính ưu việt ngay lúc ban đầu. Ở trong một huyện bất kỳ nào, bí thư huyện ủy chính là người đứng đầu, là người chân chính nắm giữ quyền nói chuyện. Không cần biết ở thời điểm ra sao, thân phận này không cho phép được khiêu khích.
Đây chính là chỗ dựa của Trương Nam Thu.
Nếu Tô Mộc để tài xế của mình gọi điện cho con, nói rõ hắn muốn gặp con. Như vậy đi, hiện tại con lập tức làm hai chuyện, thứ nhất đi gặp tài xế Đoạn Bằng kia, hỏi rõ sự tình thế nào. Thứ hai, nhanh chóng đi tới cục công an, cha sẽ an bài người cho con vào gặp Tô Mộc. Không cần biết là chuyện gì, chỉ cần Tô Mộc phân phó thì con cứ làm theo. Hiểu không? Hai chuyện này vô cùng khẩn cấp, nhất định lập tức đi làm!
Trương Bắc Hạ quyết đoán nói.
Dạ!
Trương Nam Thu liền đi ra khỏi nhà.
Trương Bắc Hạ chưa từng khẩn trương tới như vậy, tinh thần của hắn tập trung cao độ. Hắn biết rõ cơ quan bạo lực của huyện Ân Huyền khác với những địa phương khác, bởi vì cục trưởng cục công an là do bí thư chính pháp ủy kiêm nhiệm. Mà Mã Văn Tuyển lại là người của Hầu Bách Lương.
Chuyện đêm nay rất có thể trở thành điểm vào, đem cơ quan bạo lực của huyện Ân Huyền hoàn toàn nổ tung.
Dù gì Trương Bắc Hạ cũng từng đảm nhiệm chức bí thư huyện ủy nơi này, dù không mạnh mẽ nhưng trong mỗi cơ quan đều có cán bộ Trương hệ. Dù là trong cục công an huyện cũng không ngoại lệ, hiện tại là lúc Trương Bắc Hạ an bài quan hệ của mình.
Nghĩ tới đây, Trương Bắc Hạ cầm di động gọi điện, khi bên kia truyền ra thanh âm cung kính, hắn chậm rãi nói:
Thi Liên, hiện tại có việc này cần giúp tôi làm…
Sau khi Trương Nam Thu rời khỏi nhà, lại gọi điện thoại, Đoạn Bằng giống như đang chờ hắn, lập tức nghe máy. Khi Đoạn Bằng nói ra vị trí của mình, năm phút sau thân ảnh Trương Nam Thu đã xuất hiện.
Hai người gặp mặt nhau, Trương Nam Thu liền hỏi:
Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Sự tình là như vậy…
Nghe Đoạn Bằng thuật lại, vẻ mặt Trương Nam Thu biến thành âm trầm, hắn không cách nào nghĩ tới sự tình lại là như thế.
Như vậy hiện tại Tô bí thư có chỉ thị thế nào?
Trương Nam Thu hỏi.
Đoạn Bằng nhìn Trương Nam Thu, ánh mắt lóe ra. Vừa tiếp xúc với ánh mắt như thế, trong lòng Trương Nam Thu thầm kinh hãi.
Trương đồn trưởng, tôi có thể tin tưởng anh hay không?
Đoạn Bằng hỏi.
Đương nhiên có thể!
Trương Nam Thu quyết đoán nói:
Nếu anh là tài xế của Tô bí thư, như vậy hẳn cũng biết chuyện của nhà tôi. Cha tôi vì sao lại từ chức, tin tưởng anh biết rõ ràng. Dưới tình huống như thế, tôi tuyệt đối sẽ đứng bên Tô bí thư. Hiện tại tôi muốn tới cục công an huyện gặp Tô bí thư!
Được, tôi tin tưởng anh!
Đoạn Bằng nói, lại lắc đầu:
Trương đồn trưởng, anh không cần đi cục công an, lãnh đạo không muốn anh đi qua. Hiện tại việc chúng ta cần làm là đi bệnh viện, bởi vì nơi đó đang diễn vở kịch hay.
Bệnh viện?
Trương Nam Thu khó hiểu.
Phải, là bệnh viện, sau khi tới đó chuyện kế tiếp cần anh ra mặt mới có thể giải quyết.
Đoạn Bằng nói.
Được, chúng ta đi!
Trương Nam Thu cũng không hỏi nhiều.
Bệnh viện huyện.
Nơi này là khu trực thuộc của Nghiêm Khoan, cho nên hắn quen thuộc đi vào, rất nhanh đã được băng bó xong. Lúc này cùng bốn hiệp cảnh nhe răng trợn mắt đối khẩu cung.
- Bốn người nghe cho rõ ràng, chuyện đêm nay nhất định phải cắn chết cho tôi, chỉ có thể nói là được đường dây báo tin, tới kiểm tra phòng, phát hiện ma túy lại bị bọn hắn phản kháng, chúng ta cùng bọn hắn chiến đấu cho tới khi Miêu đội bọn họ tới, biết không?