Quan Bảng

Chương 1432: Thiên tai? Hay là nhân họa?




Là chuyện gì mà di động của mọi người vang lên cùng một lúc? Cho dù biết sự tình hôm nay không nhỏ, nhưng hiện tại chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn, nếu không sẽ không xảy ra chuyện như thế. Di động của Tô Mộc reo lên thì cũng thôi, nhưng vì sao di động nhóm người Bàng Chấn Kỳ cũng vang lên? Rốt cục là chuyện gì đây?

Cái gì?

Khi mọi người đều tiếp máy, nghe được hội báo, sắc mặt lập tức đại biến. Tô Mộc trực tiếp cúp điện thoại, thần sắc nghiêm túc nói:

Bàng bí thư, Lỗ chủ tịch, Ngô bí thư, hiện tại tôi phải lập tức quay về huyện Hoa Hải!

Được, anh đi ngay đi!

Bàng Chấn Kỳ quyết đoán nói.

Dạ!

Tô Mộc không còn tâm tình lưu lại nơi này chút nào, hiện tại huyện Hoa Hải vừa xảy ra chuyện lớn. Bên trong một nhà xưởng bỏ hoang nằm ở biên giới trong huyện, không biết vì sao đột nhiên xảy ra sự kiện sụp đổ. Nếu chỉ sụp đổ thì cũng thôi, điểm chết người chính là nơi đó còn có vài người còn chưa tỉnh ngủ, tổng cộng mười hai người, hiện giờ không biết tung tích. Sống chết không rõ!

Chuyện trọng đại như vậy đã xảy ra, Tô Mộc làm sao còn lưu lại nơi này?

Ngay sau khi Tô Mộc rời khỏi, ánh mắt nhóm người Bàng Chấn Kỳ phi thường nghiêm túc, đảo qua toàn trường, Bàng Chấn Kỳ dừng trên người Tần Phong:

Tần Phong, mang theo người của ông trở về rồi hãy nói!

Dạ!

Tần Phong vội đáp.

Hoàng tổng, anh xem chúng ta có thể rời đi nơi này trước hay không?

Bàng Chấn Kỳ hỏi.

Khi ánh mắt mọi người đều nhìn qua hắn, Hoàng Luận Đàm mỉm cười. Dù hắn không biết trong huyện Hoa Hải xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn vẻ mặt Tô Mộc đã biết là không đơn giản. Làm nha nội thủ đô, hắn biết nếu còn tiếp tục gây hấn sẽ bất lợi với hắn. Một vừa hai phải, ở thời điểm mấu chốt đưa ra một đao, đây mới là lựa chọn tốt nhất.

Được!

Hoàng Luận Đàm nói, hơn nữa hắn cũng muốn chào hỏi với người trong thể chế Tây Phẩm thị, nói thế nào hắn cũng tới nơi này đầu tư, không khả năng né tránh bọn họ. Huyện Hoa Hải phụ thuộc Tây Phẩm thị, làm cương quan hệ thật không tốt.

Tô Mộc ngồi trong xe lòng như lửa đốt chạy thẳng về huyện Hoa Hải, là Dương Vọng Sơn an bài xe cho hắn. Ngay lúc này, Tương Hoài Bắc gọi tới.

Tô Mộc, tình huống bây giờ thế nào?

Tôi đã rời khỏi quân khu, đang trên đường trở về.

Tô Mộc đáp.

Tần Phong đúng là hỗn đản, nếu không phải hắn an bài Cao Lệ Trấn bắt cậu đi, sao lại phát sinh chuyện như vậy? Đường đường một chủ tịch huyện lại bị người tùy tiện mang đi, mà ngay lúc đó trong huyện thành lại phát sinh chuyện lớn như vậy, Tần Phong đừng mong trốn tránh trách nhiệm, tôi sẽ yêu cầu trả lại công đạo cho cậu!

Tương Hoài Bắc tức giận nói.

Tương Hoài Bắc làm sao không tức giận? Hiện tại huyện Hoa Hải đang ở trong thời kỳ phát triển tốt nhất, chiến tích của hắn sẽ ngày càng nhiều. Chỉ cần liên tục kéo dài, hắn khẳng định có thể ngồi yên trên vị trí thật vững chắc. Mà lúc này phát sinh chuyện như vậy, Tương Hoài Bắc làm sao bỏ qua? Hắn thậm chí đã nghĩ kỹ, lần này dù phải liều mạng kiếm lý do đi bẩm báo công tác với Trịnh Vấn Tri, cũng phải làm Tần Phong trả giá thật nhiều. Đừng cho rằng hắn không ra tay, ai cũng xem hắn là mèo bệnh! Tốt xấu hắn là người của Trịnh Vấn Tri, là thư ký tiền nhiệm của bí thư tỉnh ủy, các người dám động Tô Mộc, rõ ràng là không cho tôi mặt mũi. Tần Phong, ông cho rằng chỉ dựa vào người về hưu như Mai Cố Sơn thì có thể được việc sao? Quả thật là buồn cười, ngu xuẩn!

Tương chủ tịch, tôi biết, tôi phải nhanh chóng quay về xử lý việc kia quan trọng hơn.

Tô Mộc nói.

Được rồi, cậu lập tức trở về, tôi chờ kết quả điều tra của cậu. Còn nữa, hiện tại lời đồn đãi trong thành phố vu tội cho cậu, cậu không cần để trong lòng, tôi sẽ xử lý. Mặt khác, tôi tin tưởng việc này nhất định có người đứng sau lưng thao tác, nếu không không khả năng một lần toàn bộ đều bạo phát đi ra. Đợi sau khi tôi đem việc này điều tra rõ ràng, tôi sẽ triệt để thu dọn bọn hắn!

Tương Hoài Bắc nghiến răng nói.

Đa tạ Tương chủ tịch!

Tô Mộc nói, hắn cũng biết hiện tại mình cùng Tương Hoài Bắc nhất vinh cùng vinh, Tương Hoài Bắc làm như vậy bề ngoài là nói chuyện cho hắn, kỳ thật cũng suy nghĩ cho tiền đồ của chính mình. Nhưng việc này cũng không sao cả, đã có người xuất chiêu, Tô Mộc không khả năng không đón tiếp.

Đinh linh linh!

Ngay khi Tô Mộc vừa cúp máy, di động lại vang lên. Trịnh Mục gấp gáp gọi tới, hắn mới biết chuyện xảy ra tối hôm qua, nóng nảy nói:

Tô Mộc, cậu không sao chứ? Hiện tại cậu đang ở đâu? Tôi tới đón cậu đi ra. Mẹ nó, dám động cả huynh đệ của tôi, còn vu tội như vậy, quả thật là muốn chết!

Trịnh Mục mắng to, có thể thấy được hắn đang vô cùng phẫn nộ, trong lòng Tô Mộc cảm động, nói:

Tôi tạm thời không có việc gì, hiện giờ đang trên đường quay về huyện Hoa Hải, trong huyện phát sinh một ít chuyện cần tôi về giải quyết. Đêm qua tôi cũng không có hại!

Tô Mộc nói.

Không thiệt thòi là được!

Trịnh Mục thở ra một hơi.

Trịnh Mục, hiện tại trong thành phố tràn ngập lời đồn đãi, anh giúp tôi lưu ý, nhìn xem là ai rải lời đồn!

Tô Mộc nói.

Yên tâm đi, tôi đã cho người điều tra. Có thể làm toàn bộ phố phương lan truyền tin tức nhanh như vậy, cũng không phải thủ đoạn bình thường. Không bao nhiêu người đủ khả năng làm được, tôi đã có đối tượng hiềm nghi. Nhưng lần này nếu xác định là Âu Dương Nghị Phong, tôi sẽ làm cho hắn hối hận đã sinh ra trên đời này!

Trịnh Mục đằng đằng sát khí nói.

Chỉnh chết đi!

Tô Mộc nghĩ nghĩ, quyết đoán nói.

Được!

Trịnh Mục lớn tiếng đáp.

Đối đãi với người như Âu Dương Nghị Phong, Tô Mộc không chút hảo cảm. Thật sự cho rằng tôi không động ông, ông có thể đối phó tôi sao? Hơn nữa ông cũng không phải quan chức gì, dù ông phải thì đã thế nào? Không tin tôi không kéo được ông rơi xuống. Tốt nhất việc này không liên quan với ông, nếu không dù có phó chủ tịch như Âu Dương Nghị Tranh, dù có ủy viên thành ủy như Lương Tĩnh, Âu Dương gia cũng đừng mong tiếp tục lưu lại trong Tây Phẩm thị! Đây chính là điểm mấu chốt! Chẳng lẽ…?

Vừa nghĩ tới đây, trong đầu Tô Mộc đột nhiên vừa động, nếu thật sự do Âu Dương Nghị Phong làm ra, hắn sẽ sẽ bỏ qua cho mình sao? Chỉ dùng chút thủ đoạn rải lời đồn sao? Thật hiển nhiên là không, chẳng lẽ sự kiện nhà xưởng sụp đổ trong huyện cũng là do một tay hắn làm sao?

Nếu thật sự là vậy, Âu Dương Nghị Phong, ông nên chết đi! Vì muốn trút căm phẫn, lại dùng tính mạng người khác làm trò đùa, thật là đáng chết!

Nghĩ tới đây Tô Mộc liên tục gọi điện ra ngoài, sau đó trong lòng mới có chút thả lỏng. Ngay khi Tô Mộc đi về tới trong huyện, Sở Tranh cùng Đoạn Bằng đang chờ hắn. Sau khi hắn xuống xe liền lên xe của mình, ba người chạy thẳng về hướng nhà xưởng bỏ hoang.

Chủ tịch, Lý bí thư cùng Ngũ phó chủ tịch đã đi qua xử lý. Theo tình huống trước mắt, đã phát hiện được mười người, còn hai người không rõ hành tung. Bởi vì lúc sự tình phát sinh, mười người kia đang ăn sáng, cho nên họ lựa chọn nhảy lầu, vì vậy thoát chết. Mà hai người còn lại sống chết chưa biết!

Sở Tranh nói.

Ngũ phó chủ tịch chính là Ngũ Vi Đạo, là người của Dương Vọng Sơn. Từ sau khi trở thành phó chủ tịch thường vụ huyện Hoa Hải, phối hợp với Tô Mộc thật ăn ý. Có trợ thủ như vậy, Tô Mộc có thể giảm được thật nhiều phiền toái.

Mười người kia hiện tại thế nào? Có đưa tới bệnh viện hay chưa?

Tô Mộc hỏi.

Đã đưa đi bệnh viện cấp cứu, bởi vì nhà xưởng chỉ có hai tầng lầu, cho nên sau khi họ nhảy xuống chỉ bị vài khối gạch nện trúng, không bị thương nặng. Bởi vì nhà xưởng xây dựng trên hầm trú ẩn, lúc trước khi thi công cũng không ai biết, cho nên thi công xong mới phát hiện, nhưng không sử dụng. Hiện tại cả nhà xưởng đều rơi xuống dưới hầm trú ẩn, bị lõm chìm xuống đất.

Sở Tranh nói.

Chương Duệ có ở đó không?

Tô Mộc hỏi.

Chương cục đã mang theo đại đội hình trinh đang tiến hành điều tra ở đó, cuối cùng là thiên tai hay nhân họa trước mắt còn chưa xác minh được kết quả!

Sở Tranh đem tin tức mình biết được nói ra.

Đã biết!

Trong lòng Tô Mộc cầu nguyện hai người còn lại ngàn vạn lần đừng xảy ra việc gì. Nếu họ thật sự tử vong, hắn sẽ vô cùng đau lòng. Hắn không nghĩ tới kiếm được chiến tích gì hay không, so sánh với sinh mạng con người, những hư ảo kia không cần phải để ý.

Chủ tịch, bên chỗ tôi có tin tức!

Đoạn Bằng đột nhiên nói.

Nói đi!

Sắc mặt Tô Mộc bình tĩnh, Đoạn Bằng phụ trách giám thị Trần Mai Sử cùng Ngưu Thắng, hắn nói bên kia có tin tức, chẳng lẽ Trần Mai Sử bắt đầu vận dụng ám chiêu sao? Nếu thật sự là vậy, ở thời điểm bất ổn này, Tô Mộc không để ý trực tiếp động tới hắn. Dù sao động Tần Phong cũng đã động, động thêm Trần Mai Sử cũng vậy, đều sẽ bị Mai Cố Sơn hận thù, vậy cùng động cả hai đi!

Là như vậy…

Đoạn Bằng đem phần quay chụp internet ngày đó kể lại cho Tô Mộc nghe qua, trên mặt Tô Mộc hiện rõ vẻ khinh thường.

Xem ra Trần Mai Sử cũng chỉ có chút bổn sự như vậy, làm công khai không được thì dùng ám chiêu. Chẳng qua ám chiêu cũng bất nhập lưu, ngăn nước sông, xúi giục người nháo sự, quả nhiên không ngoài sở liệu của tôi.

Tô Mộc nhếch môi cười:

Bằng tử, anh giữ vài thứ kia, sau đó nghĩ biện pháp đưa cho Từ Lập Công. Nhớ kỹ, đừng quá rõ rệt, cần đưa qua đừng để ai biết.

Dạ, tôi hiểu được!

Đoạn Bằng nói, cho dù liên thủ với Từ Lập Công, Tô Mộc cũng không muốn lưu đề tài câu chuyện cho ai. Chuyện như vậy đều bẻ gãy toàn bộ manh mối mới là bảo đảm nhất, chỉ lát sau Tô Mộc đã đi tới nhà xưởng bỏ hoang bị sụp đổ kia.