Quan Bảng

Chương 1431: Đừng nói lời trống rỗng




Cuối cùng vẫn là Lỗ Minh Nghĩa lựa chọn nói chuyện giúp Tần Phong, nói thế nào hắn cũng là một phiếu đứng về phía mình trong hội thường ủy. Nếu buông tay mặc kệ, sẽ suy yếu quyền uy của hắn thật nghiêm trọng.

Nếu Tần bí thư đã nói việc này chính ông ấy cũng không hiểu rõ tình hình, như vậy tôi nghĩ hiện tại chúng ta nên nhanh chóng nghĩ cách làm sao giải quyết là mấu chốt nhất. Lâm bí thư ban kỷ luật thanh tra tỉnh đã gọi điện cho tôi hỏi là chuyện gì xảy ra, tôi cũng đã giải thích với ông ấy. Nhưng tính chất việc này vô cùng tồi tệ, cho dù đưa nhóm người Cao Lệ Trấn ra ngoài, tôi đề nghị cũng phải mở hội nghị thường ủy, nghiên cứu thảo luận hành vi vô tổ chức vô kỷ luật của bọn họ!

Lỗ Minh Nghĩa nói, đây xem như điều kiện của hắn. Người nào cũng biết ban kỷ luật thanh tra thành phố là địa bàn của Tần Phong, mà bây giờ Lỗ Minh Nghĩa nói như vậy, có ý tứ cho nhóm người Cao Lệ Trấn gánh tội thay Tần Phong. Chỉ cần kéo họ rơi xuống đài, vị trí để trống sẽ do Bàng Chấn Kỳ cùng Ngô Bác tiến hành lựa chọn. Có thể nói Lỗ Minh Nghĩa làm như vậy cũng đã tỏ ý nhường nhịn rõ ràng.

Bàng Chấn Kỳ cùng Ngô Bác liếc nhau, cũng không tiếp tục nã pháo với Tần Phong. Nói thế nào Tần Phong cũng là ủy viên thành ủy, họ cũng không thể chỉ trích quá mức.

Hiện tại việc khẩn cấp trước mắt là đi qua quân khu, như vậy đi, tôi nghĩ vì bảo hiểm, toàn bộ chúng ta đều đi thôi!

Bàng Chấn Kỳ nói.

Có cần như vậy sao?

Lỗ Minh Nghĩa nhíu mày hỏi, làm như vậy có phải hưng sư động chúng quá không?

Nhìn thấy vẻ mặt của Lỗ Minh Nghĩa, Bàng Chấn Kỳ thoáng do dự, vẫn quyết định nói ra chút bí mật. Dù sao việc này không dễ hoạt động, cho dù tiếp tục làm tiếp cũng không khả năng tổn thương tới Lỗ Minh Nghĩa, còn không bằng đoàn kết nhất trí vội vàng giải quyết cho xong việc này.

Theo tôi được biết trong hai người mà Cao Lệ Trấn mang đi, ngoài Tô Mộc còn có một thanh niên, hắn tên là Hoàng Luận Đàm, thuộc tập đoàn Hoàng thị chuẩn bị tới huyện Hoa Hải đầu tư.

Bàng Chấn Kỳ nói.

Tập đoàn Hoàng thị?

Lỗ Minh Nghĩa thoáng ngây người, đầu óc chợt nổ tung, khi ánh mắt hắn lại tiếp xúc Bàng Chấn Kỳ, phát hiện Bàng Chấn Kỳ đã thầm gật đầu, lập tức làm Lỗ Minh Nghĩa toát mồ hôi.

Bàng bí thư, chúng ta lập tức đi thôi!

Lỗ Minh Nghĩa nhanh chóng nói.

Được!

Bàng Chấn Kỳ đáp.

Mẹ nó, Tần Phong, ban kỷ luật thanh tra các người thật biết cách gây chuyện! Tập đoàn Hoàng thị, Bàng Chấn Kỳ vừa nhắc nhở, Lỗ Minh Nghĩa chẳng lẽ còn đoán không ra tập đoàn Hoàng thị chính là Hoàng gia thủ đô sao? Người chấp chưởng Hoàng gia hiện tại chính là một trong chín vị đứng đầu hiện giờ. Nếu bị lão nhân gia hay biết người nhà của mình bị bắt giữ trong Tây Phẩm thị, cho dù không bị chỉ trích bị người nhớ cũng đủ làm cho hắn lo sợ bất an. Vì thế hắn làm sao còn dám cò kè mặc cả, còn dám do dự, còn dám tự trọng thân phận sao? Nhanh chóng cùng đi thôi! Ngay cả Bàng Chấn Kỳ còn bỏ qua mặt mũi đích thân muốn đi, chẳng lẽ mặt mũi của hắn còn quan trọng hơn Bàng Chấn Kỳ sao?

Lỗ Minh Nghĩa hung hăng trừng mắt liếc Tần Phong, vội vàng đi theo Bàng Chấn Kỳ rời khỏi văn phòng.

Một lát sau ba chiếc xe đứng đầu Tây Phẩm thị lần lượt nối đuôi nhau rời khỏi đại viện thành ủy, trường hợp vô cùng đồ sộ.

Chín giờ sáng, quân khu thành phố.

Cho dù Dương Vọng Sơn vô cùng tự tin, nhưng khi nhìn thấy Bàng Chấn Kỳ tự mình dẫn đội xuất hiện ở quân khu, cũng không tiếp tục giằng co. Nếu hắn tiếp tục làm như vậy, sẽ bất lợi với công tác của hắn sau này. Hơn nữa chuyện phát sinh cho tới bây giờ cũng nên có kết thúc. Tô Mộc cũng không thể luôn ở lại nơi này phải không?

Cho nên sau khi đám người Bàng Chấn Kỳ chạy tới, Dương Vọng Sơn liền dẫn họ đi tới phòng của Tô Mộc. Lúc này Tô Mộc đang tán gẫu với Hoàng Luận Đàm, nhìn thấy nhóm người Bàng Chấn Kỳ xuất hiện, liền nhanh chóng đứng dậy.

Bàng bí thư, Lỗ chủ tịch, Ngô bí thư.

Tô Mộc chào hỏi, từ đầu tới cuối hắn cũng không nhìn Tần Phong, nếu đã như vậy mà hắn còn tươi cười với Tần Phong, thì có vẻ quá mức giả dối. Hắn có tức giận đương nhiên phải phát tiết ra ngoài, mà loại hành vi cố ý thể hiện này cũng không làm người cảm thấy bất thường, vì thế Tần Phong cũng không nói gì thêm. Tô Mộc dám làm như vậy là do Tần Phong làm sai trước, nếu còn dây dưa người xui xẻo nhất định là Tần Phong. Thay vì như vậy, chờ sau này có cơ hội mới hung hăng thu thập Tô Mộc.

Đồng chí Tô Mộc, anh không sao chứ?

Bàng Chấn Kỳ hỏi.

Bàng bí thư, tôi không sao.

Tô Mộc đáp.

Không có việc gì thì tốt rồi!

Bàng Chấn Kỳ gật đầu:

Nếu không có việc gì, hiện tại hãy theo chúng tôi trở về đi, nơi này dù sao cũng là quân doanh, anh ở lại đây không thích hợp, anh hẳn nên quay về cương vị công tác của anh đi.

Bàng bí thư, tôi có thể trở về, nhưng trước đó tôi muốn hỏi, vì sao tôi lại bị mang tới nơi đây?

Tô Mộc cũng không dễ dàng khuất phục, mà đứng ở đó ngang nhiên nã pháo.

Tới đây, rốt cục đã tới! Ai cũng không phải kẻ ngu, cũng biết có cơ hội tốt xảy ra trước mắt, nếu Tô Mộc không nắm bắt, chẳng phải không có lực quyết đoán. Sự thật chứng minh Tô Mộc đang đợi nhóm người Bàng Chấn Kỳ tới đây, chờ đợi cơ hội tuyệt hảo này.

Tô Mộc, có lời gì chúng ta trở về rồi nói sau!

Tần Phong thấp giọng nói.

Trở về rồi hãy nói?

Tô Mộc cười lạnh khinh thường:

Tần bí thư, lần này sở dĩ tôi bị mang tới nơi đây, chính là do ban kỷ luật thanh tra thành phố các vị hành động. Dưới tình huống vơ đũa cả nắm, ngay lúc tôi đang dùng cơm với nhà đầu tư, còn không cho chúng tôi ăn được một chút nào đã bị phó bí thư Cao Lệ Trấn trực tiếp mang tới nơi đây. Tôi thật muốn biết, rốt cục tôi đã làm sai chuyện gì, cần Cao phó bí thư làm như vậy? Còn nữa, cho dù tôi làm sai, có phải nên dựa theo trình tự hay không? Ban kỷ luật thanh tra thành phố ít nhất cần có một vị ủy viên thành ủy đi cùng đi? Có phải nên thông báo với Lý bí thư huyện ủy Hoa Hải hay không? Các vị có làm vậy sao? Không có! Hoàn toàn không hề có trình tự chính quy nào, mà các vị đã mang chúng tôi tới nơi đây. Tần bí thư, chuyện này ông có thể giải thích hay không?

Phải đó, tôi cũng rất muốn biết ban kỷ luật thanh tra Tây Phẩm thị rốt cục chuẩn bị giải thích như thế nào? Tôi lớn như vậy, thật sự chưa từng gặp được ban kỷ luật thanh tra nào kiêu ngạo như vậy. Chẳng qua chỉ là một chủ nhiệm phòng thư từ gì đó, anh đó tên gì, Hoa Nhạc, đúng rồi, gọi là Hoa Nhạc. Người như thế cũng dám kiêu ngạo như vậy, tùy ý vu tội một chủ tịch huyện không nói, còn nói cần hung hăng thu thập tôi, chà đạp tôi. Hiện tại tôi muốn hỏi thăm một chút, ban kỷ luật thanh tra các người định chà đạp tôi như thế nào đây?

Hoàng Luận Đàm nhướng mày, khinh thường nhìn qua Tần Phong, ánh mắt băng sương. Đêm nay hắn bị giam áp ở đây, nỗi buồn bực trong lòng không được phát tiết thật sự không ổn. Mà Hoàng Luận Đàm cũng biết, có những lời Tô Mộc không thể nói, nhưng hắn có thể, chỉ cần cả hai phối hợp, không tin không chơi chết các người!

Quả nhiên sau khi Hoàng Luận Đàm nói ra lời này, sắc mặt vài vị có mặt đều đột ngột biến đổi. Bàng Chấn Kỳ bọn họ thật không ngờ trong này còn có chuyện như vậy.

Hoàng tổng, anh yên tâm, chuyện này nếu là thật thành ủy Tây Phẩm thị tuyệt đối sẽ nghiêm trị đương sự.

Nếu là thật?

Hoàng Luận Đàm nhếch môi:

Dương tư lệnh, nếu như tôi nhớ không lầm, nhà khách của các ông có máy giám thị, đem ra cho họ nhìn xem đi, nhìn xem Hoa Nhạc có ra tay với tôi hay không?

Không vấn đề!

Dương Vọng Sơn nói.

Cái gì? Còn đánh người! Còn bị quay chụp lại? Lời này vừa nói ra, ánh mắt nhóm người Bàng Chấn Kỳ càng thêm âm trầm. Hoa Nhạc đúng là hư việc nhiều hơn thành công, Hoàng Luận Đàm là người bình thường sao? Người bình thường có thể ăn cơm cùng Tô Mộc sao? Người như vậy sao có thể tùy tiện bắt về đây?

Đồng chí Tần Phong, từ giờ trở đi lãnh toàn bộ người của ông trở về, tiến hành thẩm tra, trước tiên tạm thời cách chức bọn họ. Có biết hành vi của họ đã nghiêm trọng gây hấn với điều lệ chế độ của đảng, vô trách nhiệm vô cùng!

Lỗ Minh Nghĩa phẫn nộ quát.

Dạ!

Sắc mặt Tần Phong âm trầm đáp, uất ức nhất chính là hắn, đổi lại là ngày thường có ai dám trào phúng hắn như vậy, nhưng hôm nay nhóm người Bàng Chấn Kỳ đang cố sức lấy lòng Hoàng Luận Đàm, Tần Phong dám sơ suất sao? Hơn nữa chuyện này đích thực là hắn làm sai, nếu Tô Mộc tiếp tục gây hấn không bỏ qua, hậu quả thật khó lường. Dù hắn có thể tránh thoát, nhưng vẫn phải nhận trách nhiệm không làm tròn bổn phận lãnh đạo đi?

Đồng chí Tô Mộc, hiện tại theo chúng tôi rời khỏi nơi này đi, anh yên tâm, chuyện này thành ủy nhất định cho anh một công đạo. Tôn chỉ của đảng chúng ta đều biết, tuyệt đối sẽ không oan uổng người tốt, tuyệt không buông tha kẻ xấu.

Ngô Bác nói.

Ngô Bác đã lên tiếng, Tô Mộc biết mình không thể tiếp tục nữa, dù sao đã đạt tới mục đích. Hơn nữa hắn cũng biết Ngô Bác đứng về phía mình, nếu Ngô Bác đã nói vậy nhất định sẽ làm. Bị ban kỷ luật thanh tra mang đi, nhưng lại bình yên trở về, như vậy đã tượng trưng cho thực lực. Tô Mộc biết mình nên làm như thế nào để kết thúc.

Dạ!

Tô Mộc lớn tiếng nói.

Nội tâm Bàng Chấn Kỳ cùng Lỗ Minh Nghĩa cũng thả lỏng, chỉ cần Tô Mộc không tiếp tục truy cứu, ít nhất đã giải quyết được một nửa vấn đề, còn lại chỉ cần nghĩ biện pháp vỗ yên Hoàng Luận Đàm là được. Hơn nữa nhìn quan hệ giữa Tô Mộc cùng Hoàng Luận Đàm thật không đơn giản, nhiệm vụ này giao cho hắn hoàn thành cũng tốt.

Ngay lúc Bàng Chấn Kỳ vừa định nói chuyện, di động của Tô Mộc chợt vang lên chói tai, cơ hồ đồng thời di động của nhóm người Bàng Chấn Kỳ đều vang lên.