Sẽ không có thời gian nào khiến tinh thần sảng khoái so với lúc này!
Đêm qua mưa to qua đi, sáng sớm hôm nay tỉnh lại, không khí mát mẻ. Tô Mộc tất nhiên không thể tiếp tục ở lại chỗ của Chương Linh Quân. Hiện tại hắn đang trên đường quay về huyện Hoa Hải. Người tới đón hắn tất nhiên chính là Đoạn Bằng. Trong đầu hồi tưởng lại sự điên cuồng cùng Chương Linh Quân đêm hôm trước, ngay cả Tô Mộc cũng không nhịn được âm thầm cảm thán.
Thục nữ này nếu như thật sự bị kích phát ra dã tính, tuyệt đối không ai có thể ngăn cản được! Thật không ngờ được Chương Linh Quân dưới biểu tình thẹn thùng như vậy, lại ẩn chứa loại khí thế cuồng dã đến thế.
– Bằng Tử, Chốn Đào Hoa bên kia gần đây có động tĩnh gì không?
Tô Mộc hỏi.
– Hoa Đào ở Chốn Đào Hoa đã bị người của Tổng tham mưu tiếp nhận giám thị. Chỉ có điều ngại vì bây giờ còn chưa tìm được thích hợp chứng cứ, Hoa Đào cũng không có làm ra hành động gì quá đáng, cho nên vẫn chỉ là giám thị. Người của chúng ta đều đã rút khỏi đó, tránh đến lúc đó xuất hiện hiểu lầm không cần thiết. Chỉ có điều đối với phía bên Phùng Thiên Hào, vẫn tiếp tục theo dõi. Chỉ có điều gần đây thật ra hắn cũng không có động tác gì lớn.
Đoạn Bằng báo cáo.
– Vậy cứ tiếp tục theo dõi đi.
Tô Mộc nói.
– Vâng!
Đoạn Bằng nói.
…
Tại văn phòng chính phủ huyện!
Chờ sau khi Tô Mộc trở về, Sở Tranh mỉm cười đi lên trước.
– Huyện trưởng, đây là công việc an bài cho ngài ngày hôm nay.
– Thế nào? Ngày hôm nay phải đi vào Dương Tân Trấn sao?
Tô Mộc hỏi.
– Đúng vậy, huyện trưởng. Dựa theo căn dặn của ngài trước đó, nói là muốn đi Dương Tân Trấn điều tra nghiên cứu. Đồng thời nếu như có khả năng, sẽ ở Dương Tân Trấn khai triển một lần hoạt động nói chuyện chuyên nghiệp.
Sở Tranh nói.
Dương Tân Trấn?
Hiện tại các hương trấn huyện Hoa Hải gần như đều vận hành ở dưới sự khống chế hoàn mỹ của Tô Mộc. Cho dù trong các hương trấn này không có người của hắn, cũng không dám ngang nhiên làm trái lại mệnh lệnh của Tô Mộc. Mà trong những hương trấn này, Dương Tân Trấn không thể nghi ngờ là một ngoại lệ.
Không có cách nào. Ai bảo Dương Tân Trấn phát triển kinh tế đứng đầu toàn huyện. Hơn nữa, chủ yếu nhất chính là bí thư trấn đảng ủy Phùng Thiên Hào còn là thường ủy huyện ủy.
Một thường ủy huyện ủy chủ quản Dương Tân Trấn, thật sự không phải là người ai muốn động là có thể động được. Hơn nữa Tô Mộc còn biết, mặc dù Phùng Thiên Hào là thường ủy huyện ủy, nhưng kỳ quái chính là, hắn bình thường thích ở trên trấn công tác. Chuyện trong huyện cũng không mấy coi trọng. Cho dù có cần phải giải quyết, cũng sai người đi vào Dương Tân Trấn chủ động báo cáo. Như thế khiến Tô Mộc có chút kỳ quái.
Bày đặt phòng làm việc của thường ủy huyện ủy không làm. Trái lại đi ngồi ở ghế bí thư trấn đảng ủy. Phùng Thiên Hào thật sự chính là muốn như vậy, hay là muốn thông qua chuyện như vậy để làm dáng? Không quan tâm là loại nào, hiện tại đều không quan trọng. Quan trọng chính là, Dương Tân Trấn phát triển như vậy tất cả đều có Phùng Thiên Hào một mình nắm trong tay, thật sự khiến Tô Mộc cảm thấy có chút khó chịu.
Làm trưởng trấn Dương Tân Trấn, quyền lực của Trương Vạn Liên gần như bị áp chế không có bất kỳ chỗ nào có thể thi triển. Hơn nữa chỗ dựa vững chắc của Trương Vạn Liên trước đây đã lui ra. Lúc này Trương Vạn Liên ở trong huyện, dưới tình huống không có ai làm chỗ dựa, bước đi càng khó khăn. Chính phủ trấn có rất nhiều chuyện, Trương Vạn Liên thậm chí cũng chủ động buông tha, để Phùng Thiên Hào toàn quyền xử lý. Trên phương diện ý nghĩa thực tế, chính phủ đảng uỷ đã đóng vai trò nhân vật số một vai chọn.
Chuyện như vậy không phải không thể xuất hiện. Nhưng ở dưới tình huống trưởng trấn vẫn đang tại vị, chuyện như vậy tuyệt đối không thể cho phép.
Tô Mộc đứng ở phía trước cửa sổ, trong đầu hồi tưởng động tĩnh trong huyện gần đây. Các sự nghiệp đều đang khai triển. Ở trên hội thường ủy huyện ủy, Phùng Thiên Hào cho dù không đứng ở phía bên Lý Tuyển, nhưng cũng không có ý tứ muốn ghé qua mình.
Phùng Thiên Hào, trong lòng anh có phải vẫn đang nghĩ, đến một ngày kia, anh sẽ đòi lại công bằng cho ân chủ Lý Thiên Thạc của anh sao? Thời điểm Lý Thiên Thạc bị trừng trị, anh cũng có thể án binh bất động. Phần công phu nhẫn nại này thật sự hiếm thấy.
Xem ra tôi có lẽ cần phải đi thăm Dương Tân Trấn trước!
Không quan tâm có mục đích thế nào, nếu Tô Mộc dự định làm như vậy, cũng sẽ không tiếp tục có bất kỳ do dự nào nữa.
– Có phải Dương Tân Trấn bên kia đã được thông báo, biết chúng ta ngày hôm nay sẽ qua đó hay không?
– Đúng vậy, đã biết.
Sở Tranh nói.
– Tốt lắm. Chúng ta hiện tại đi qua đó. Về phần phải nói cái gì, đợi đến khi sang bên đó lại nói sau.
Tô Mộc thản nhiên nói.
– Vâng, tôi sẽ đi an bài.
Sở Tranh nói.
Dương Tân Trấn.
Làm hương trấn có thực lực kinh tế hùng hậu nhất trong huyện Hoa Hải, cho tới nay đều đóng vai trò là dê đầu đàn. Nếu như huyện Hoa Hải không có Dương Tân Trấn cống hiến tiền riêng cho tài chính huyện, tài chính huyện đã sớm bần cùng không biết đến mức nào rồi. Cũng bởi vì nguyên nhân như vậy, cho nên ở huyện Hoa Hải, địa vị thường ủy huyện ủy của Phùng Thiên Hào này thật sự rất quan trọng.
Cho dù là Lý Tuyển, chọn lựa thái độ đối với Phùng Thiên Hào cũng là lôi kéo, không dám đối xử như với cấp dưới.
Đương nhiên đây là tình huống trước kia. Hiện tại Phùng Thiên Hào thật ra cũng sống không tốt lắm. Ở trong thành phố thiếu hậu trường đủ cứng rắn, điều hắn có thể làm cũng rất khó khăn, thật sự không dám có suy nghĩ gì khác
Giống như hiện tại!
Phùng Thiên Hào an vị ở bên trong phòng làm việc hút thuốc lá. Thái độ trên mặt đầy do dự. Từng điếu thuốc lá một liên tiếp được rút ra không ngừng. Bên trong phòng làm việc, khắp nơi đều tràn ngập khói thuốc.
– Bí thư, ngài nói xem Tô Mộc đến Dương Tân Trấn chúng ta là muốn làm gì?
Làm Phó trấn trưởng Dương Tân Trấn, Trần Liễu vẫn đứng ở phía bên Phùng Thiên Hào.
Trước đây Trần Liễu chẳng qua là đồn trưởng đồn thủy lợi trên trấn. Nếu không có Phùng Thiên Hào, hắn chắc chắn không có khả năng trở thành Phó trấn trưởng. Mà từ sau khi trở thành Phó trấn trưởng, hắn chỉ nghe theo Phùng Thiên Hào. Ở phía bên chính phủ trấn, đối với lời Trương Vạn Liên nói, hắn căn bản đều không để ý tới.
Dù sao ai cũng biết, ở Dương Tân Trấn này, nếu như thật sự rời khỏi Phùng Thiên Hào nói, ai cũng đừng mong chơi chuyển. Phải biết rằng ông chủ của những xí nghiệp kia, toàn bộ đều dựa vào chỗ dựa phía sau lưng Phùng Thiên Hào. Cho dù không có chứng cứ xác thực, nhưng Trần Liễu lại biết, Phùng Thiên Hào chính là người giật dây phía sau lưng của những ông chủ kia, là ông chủ lớn thật sự đang nắm giữ sống chết của bọn họ.
Nói đơn giản, Phùng Thiên Hào chính là dựa vào những người đó kiếm tiền cho hắn, dưới tình huống như vậy, còn có ai dám đối nghịch với Phùng Thiên Hào?
– Lão Trần, chính phủ trấn bên kia không có vấn đề gì chứ?
Phùng Thiên Hào hỏi.
– Không có bất kỳ vấn đề gì. Tôi đã sớm xuống lệnh phong khẩu. Nếu ai dám nói bậy bạ nói lung tung, đợi sau khi Tô huyện trưởng đi, tôi sẽ hung hăng thu thập người đó. Cho nên bí thư ngài cứ yên tâm đi. chính phủ trấn bên kia tuyệt đối không có vấn đề gì. Lại nói, hiện tại Trương Vạn Liên chỉ là để trang trí. Lời của hắn không ai nghe. Dưới tình huống như vậy, ngài lại càng không cần lo lắng.
Trần Liễu nói.
– Như vậy là hay nhất. Chỉ có điều lão Trần anh phải biết rằng, anh trước sau chỉ là Phó trấn trưởng. Trương Vạn Liên mới là người cùng nhóm với tôi. Anh phải biết, đối với hắn vẫn nên duy trì thái độ tôn kính, hiểu không? Nếu như thật sự khiến người ta lấy ra đâm tới, đến lúc đó tôi không có cách nào nói giúp anh được.
Phùng Thiên Hào nói.
– Vâng, bí thư!
Trần Liễu nhất thời kích động.
Ám chỉ như vậy còn chưa đủ rõ ràng sao? Phùng Thiên Hào là đang nói, Trương Vạn Liên người này là trưởng trấn, sớm muộn sẽ có một ngày phải xuống đài. Vị trí kia chính là chuẩn bị cho Trần Liễu. Trần Liễu làm sao có thể không cảm động đến rơi nước mắt vì Phùng Thiên Hào được? Phùng Thiên Hào nếu chỉ là bí thư trấn đảng ủy, nói ra lời này Trần Liễu có thể không suy nghĩ nhiều. Nhưng đừng quên người ta lại là thường ủy huyện ủy. Quyền phát biểu thật sự quan trọng.
– Cuộc họp bắt đầu lúc chín giờ rưỡi, truyền lời xuống. Tô huyện trưởng không thích loại chuyện nghênh đón kiểu này. Chúng ta đều chờ ở ngoài đại viện trấn ủy là được. Cứ để Trương trưởng trấn bọn họ qua.
Phùng Thiên Hào nói.
– Vâng!
Trần Liễu xoay người để đi an bài.
Ngay thời điểm Phùng Thiên Hào ở bên này an bài, ở bên trong phòng làm việc của chính phủ trấn, Trương Vạn Liên mang khuôn mặt u sầu đang ngồi. Đó là một nam nhân trung niên, nhưng có lẽ bởi vì thất bại, hắn hiện tại nhìn thật sự có chút tiều tụy. Nếu như thật sự không nhìn kỹ, sẽ cho rằng hắn đã đã bước vào tuổi già.
Không có cách nào, nếu ai cũng gặp một bí thư trấn đảng ủy như vậy. Ai mà không xui xẻo? Anh nói thật ra chỉ là bí thư trấn đảng ủy có chút cường thế thì cường thế, Trương Vạn Liên nói thế nào cũng còn có không gian sinh tồn.
Nhưng Phùng Thiên Hào còn là thường ủy huyện ủy. Hai tấm biển chữ vàng đập xuống, anh bảo Trương Vạn Liên làm sao có thể đối mặt được? Cho dù muốn đối mặt, cũng không có tư cách này đi? Người ta là thường ủy huyện ủy, là lãnh đạo chủ quản vững vàng áp chế anh.
Trời ạ đây là những ngày tháng gì vậy!
Ở trong loại suy nghĩ thê lương bi quan này thúc đẩy, Trương Vạn Liên làm việc chính là được chăng hay chớ. Hắn dù sao cũng là người không có hậu trường, cũng không có khả năng triển khai hoạt động đến các hương trấn khác. Cùng với trở lại lăn qua lăn lại, chẳng bằng cứ ở lại Dương Tân Trấn.
Nói như thế nào, tôi cũng là trưởng trấn của một trấn. Nói thế nào một vài hoạt động, tôi nên tham dự, cũng chỉ có thể là tôi dự tham.
Vậy cứ được chăng hay chớ đi!
Không thể không nói suy nghĩ của Trương Vạn Liên như vậy là cực kỳ tiêu cực, cực kỳ sai lầm. Cho dù tình hình Dương Tân Trấn có chút đặc biệt, nhưng anh làm trưởng trấn, chức trách của anh, anh phải nhận lấy chứ? Chính anh cũng không nghĩ đi gánh chịu trách nhiệm như vậy, còn muốn người khác đuổi theo anh sao? Có khả năng sao? Có ai sẽ đem tiền đồ, thả tới trên người một kẻ vốn cũng không có tiền đồ chứ?
Tô Mộc sắp đến Dương Tân Trấn này?
Tô Mộc qua là muốn làm gì?
Trương Vạn Liên nghĩ đến thông báo nhận được trước đó, tâm tư bắt đầu trở nên sinh động. Có thể ngồi đến vị trí như bây giờ, Trương Vạn Liên không phải là loại người đơn giản. Thật sự biến thành như vậy, là bởi vì bây giờ không có biện pháp nào, cho nên mới phải như vậy. Nếu như thật sự có thể có cơ hội xoay người, Trương Vạn Liên sẽ bỏ qua sao? Lại nói, Tô Mộc ở trong huyện Hoa Hải quyết đoán như vậy, Trương Vạn Liên có biết.
Ở hương trấn khác, có mấy người giống như hắn, cũng thành công xoay người. Hiện tại Tô Mộc chính là đang thời khắc dùng người. Nếu như vào lúc này mình đầu nhập vào, có có thể cũng thuận thế xoay người hay không?
Thật ra cần phải triển khai hoạt vận xuống dưới!
Vẻ tối tăm của Trương Vạn Liên thoáng cái liền biến mất. Trong lúc bất chợt hắn giống như con gà chọi, ý chí chiến đấu bắt đầu trở nên sục sôi.