Quan Bảng

Chương 1407: Nửa đêm mưa rơi kiều khóc lên




Sân bay.

– Thật sự không cần tôi tiễn cô sao? Phải biết rằng tối hôm nay tôi sẽ đi vào thành phố Tây Phẩm. Ở nơi đó có đặt phòng lớn. Cô thật sự có thể suy nghĩ tới chuyện đi qua đó.

Tô Mộc cười nói.

– Anh muốn thuê phòng cùng tôi sao?

Tiêu Tiêu kinh ngạc kêu lên.

– Tôi xin. Tư tưởng có thể thuần khiết một chút hay không? Ý của tôi là nói, bây giờ cũng đã tám giờ tối, cô còn có thể trở về nhà sao?

Tô Mộc bất đắc dĩ nói.

– Khanh khách!

Tiêu Tiêu cười run rẩy hết cả người.

– Anh vẫn trở về đi. Tối hôm nay tôi có chuyện, không thể trở về. Chúng tôi phải họp. Cuộc họp này rất quan trọng. Tôi tuyệt đối không thể vắng mặt. Chỉ có điều nếu như anh không muốn đi, cũng có thể ở lại đây một đêm. Tôi sẽ tìm chỗ cho anh, thế nào?

– Thôi đi. Vẫn để tôi tự nghĩ biện pháp. Đi đi!

Tô Mộc nói.

Tô Mộc thật sự không muốn ở lại sân bay qua đêm. Hiện tại hắn chỉ muốn trở lại thành phố Tây Phẩm. Phải biết rằng trước khi rời đi, hắn và Chương Linh Quân đã đột phá tầng quan hệ cuối cùng kia. Hai người ở trong phòng thử quần áo cũng đã làm như vậy. Nghĩ đến lần này sau khi trở về, có thể thật sự hưởng dụng thân thể động lòng người của cô, Tô Mộc đâu thể thanh thản, ở chỗ này cùng Tiêu Tiêu lôi đông kéo tây.

Xoẹt!

Khi Tô Mộc chạy tới thành phố Tây Phẩm, bầu trời tối đen bất chợt có tiếng sấm chớp rền vang. Không được bao lâu, mưa tầm tã rơi xuống. Thật sự không ngờ được, thời tiết như vậy lại bất chợt liền bắt đầu đổ mưa. Chỉ có điều Tô Mộc lại còn chưa mức có thể tùy tiện khống chế ông trời già. Đón một chiếc xe, hắn liền dựa theo địa chỉ lần trước Chương Linh Quân lưu lại cho hắn, xuất hiện ở bên ngoài gian phòng của cô.

Reng reng!

Khi chuông cửa bị ấn vang lên, qua thật lâu sau Tô Mộc mới nghe được trong phòng truyền đến tiếng bước chân. Cho dù như vậy, tiếng bước chân cũng rụt rè, dường như đang cẩn thận. Chị Tiểu Quân này thật sự đủ nhát gan. Chỉ có điều nghĩ đến điều này cũng rất bình thường. Khuya như vậy có người tới ấn chuông cửa nhà anh, tâm tình của anh cũng sẽ như vậy. Rất sợ gặp phải người xấu không phải sao?

– Là ai vậy?

Tiếng bước chân dừng lại ở cửa, sau đó Chương Linh Quân nhỏ giọng hỏi.

– Chị Tiểu Quân, là tôi!

Tô Mộc ôn nhu nói.

Vốn còn muốn hù dọa Chương Linh Quân, nhưng lại sợ biến khéo thành vụng. Nếu thật sự như vậy. Còn không bằng nói thẳng ra. Cho nên Tô Mộc liền không giở trò xấu nữa, mà chủ động đứng ở trước mắt mèo của cánh cửa.

Gần như Tô Mộc vừa dứt lời, trong nháy mắt, cửa phòng liền được mở ra. Từ bên trong lộ ra bóng dáng của Chương Linh Quân. Hiện tại thần sắc cô đầy kích động và hưng phấn. Dù thế nào cô cũng không nghĩ tới, lúc trời tối như vậy, Tô Mộc sẽ xuất hiện ở cửa nhà cô.

Lúc này bởi vì là buổi tối, cho nên Chương Linh Quân chỉ mặc một bộ áo ngủ. Bộ đồ ngủ này tương đối rộng rãi, tùy ý rủ xuống, vừa vặn đến chỗ đầu gối. Đúng lúc che kín thân thể mềm mại của cô. Nhưng phần chân trần phía dưới vẫn động lòng người như vậy. Đầu ngón chân được sơn móng, càng đẹp hơn. Ở trong tối muộn như vậy, phát ra một loại khí tức khác thường.

Nhưng mà cho dù như vậy, cũng không có thể che đi ngọn núi cực lớn của Chương Linh Quân. Hai ngọn núi vẫn cao ngất như vậy, giống như đang dụ dỗ Tô Mộc đến leo lên. Có lẽ bởi vì đột nhiên nhìn thấy Tô Mộc có chút kích động, hai hạt nho nhỏ trên đỉnh núi càng trở nên rõ ràng.

– Lẽ nào chị không cho tôi đi vào hay sao?

Tô Mộc mỉm cười nói.

– Tiến vào đi!

Chương Linh Quân vội vàng nói.

Nếu như thật sự để Tô Mộc tiếp tục lưu ở bên ngoài, bị người nhìn thấy, đối với Tô Mộc sẽ có ảnh hưởng không tốt. Lại nói, phòng này cũng chỉ là phòng Chương Linh Quân thuê ở, không phải là mua. Nếu có thể khiêm tốn một chút, cô vẫn cố gắng hết mức để khiêm tốn.

Ầm!

Khi cửa phòng bị đóng lại, trong nháy mắt, bầu không khí bên trong phòng nhất thời biến thành yên lặng. Tô Mộc nhìn gương mặt của Chương Linh Quân gần trong gang tấc, cảm nhận khát vọng run rẩy từ trong thân thể mềm mại của cô truyền tới, lại không có bất kỳ do dự nào, lập tức kéo Chương Linh Quân qua, quả quyết hôn xuống gò má của cô. Khi nụ hôn thâm tình giống như mưa rơi xuống, Chương Linh Quân chỉ ngây người trong thoáng chốc ngắn ngủi, rất nhanh liền ôm lấy đầu Tô Mộc. Hai người hôn nhau.

Cái gọi là ngăn cách!

Cái gọi là lễ nghi!

Trong thời khắc như vậy, tất cả đều bị ném ở sau gáy. Lúc này trong đầu hai người chỉ có đối phương, chỉ muốn dung hòa thân thể vào nhau. Chỉ có như vậy, mới có thể khiến cho bọn họ có cảm giác thỏa mãn mà trước đó chưa từng có.

Trong khi hai người hôn như vậy, Tô Mộc đã đặt Chương Linh Quân ở trên ghế sa lon, lúc này gương mặt Chương Linh Quân đã đỏ bừng, tâm tình kích động khiến bộ ngực không ngừng phập phồng. Bầu ngực no nê theo đó run rẩy. Tô Mộc thật sự chưa từng thấy bầu ngực của ai có thể lớn tới mức như của Chương Linh Quân. Thấy chúng rung động, hai mắt hắn đã sớm nhìn đăm đăm.

Có lẽ bởi vì vừa tắm xong, lúc này hai bầu ngực của Chương Linh Quân đang cao ngạo run rẩy, trên người tản ra một mùi thơm thoang thoảng. Mùi thơm như vậy, giống như độc dược trí mạng nhất, dụ dỗ Tô Mộc trầm luân trong đó.

– Chị Tiểu Quân, tôi thật sự không nhịn nổi nữa. Tôi muốn chị. Có thể cho tôi được không?

Tô Mộc nhìn Chương Linh Quân, cúi người xuống, ôn nhu hôn lên vành tai cô, nhỏ giọng nói khẽ.

Vành tai là dải dất mẫn cảm của rất nhiều người phụ nữ. Chương Linh Quân lại càng mẫn cảm hơn. Khi vị trí như vậy bị Tô Mộc đùa bỡn, nó lại càng mẫn cảm hơn. Toàn thân Chương Linh Quân cũng bắt đầu kịch liệt run rẩy.

– Ừ!

Khi một tiếng như vậy từ trong miệng Chương Linh Quân nói ra được, trong nháy mắt, Tô Mộc giống như nghe được các chiến sĩ hô xung phong, lại không do dự chút nào, cởi bỏ y phục trên người, lập tức chính xác tìm được chốn đào nguyên của Chương Linh Quân. Ở đây, cỏ dại đã sớm lan tràn, khiến Tô Mộc không có bất kỳ khó khăn nào, như vậy rất lưu loát phá thể mà vào. Khi hai người hoàn toàn hợp làm một thể, khi hai âm thanh thoải mái đồng thời vang lên, trong phòng vang vọng lên chính là những tiếng rên rỉ nỉ non.

Lúc đầu rất khẽ. Rất nhanh âm thanh liền vang lên cao vút.

Ba ba!

Ngoài cửa sổ mưa lớn không ngừng rơi vào cửa sổ, tạo ra từng dòng nước. Bên trong, trên ghế sa lon, hai thân thể trần trụi như vậy lại không ngừng lăn lộn. Đủ loại tư thế không ngừng hiện ra. Khi thì Chương Linh Quân nằm úp sấp bị Tô Mộc ôm, trực tiếp đưa đến trên bàn đọc sách. Khi thì đầu Chương Linh Quân trực tiếp nâng lên. Khi thì hai bầu ngực cô kịch liệt run rẩy. Cả phòng bên trong khắp nơi đều là những tiếng va chạm.

Nhiều tiếng lọt vào tai!

Nhiều tiếng tiêu hồn!

Ngoài cửa sổ mưa gió, bên trong đầy xuân sắc.

Khi vu sơn mây mưa lần này cuối cùng đi qua, Chương Linh Quân đã được Tô Mộc ôm ngồi ở trong phòng ngủ cực lớn. Hai người tùy tiện dùng một cái chăn phủ giường bọc lấy thân thể. Giữa hai bên vẫn ôm chặt lấy nhau. Ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi vào cửa sổ, từng âm thanh nghe lại thánh thót động lòng người. Nhìn mưa như khiêu vũ, Chương Linh Quân cho tới bây giờ cũng không thể tin được đây là sự thật.

Mình thật sự trở thành nữ nhân của Tô Mộc!

Mình thật sự cùng Tô Mộc tiếp xúc trực tiếp nhất!

Mà điều khiến Chương Linh Quân cảm thấy xấu hổ chính là, trước khi trải qua việc này, không có cách nào so sánh được với Tô Mộc bây giờ. Tô Mộc có lực trùng kích mạnh mẽ hữu lực. Cơ bắp Tô Mộc rắn chắc. Trong Tô Mộc tràn đầy khí tức dương cương, cũng làm cho Chương Linh Quân say mê thật sâu. Tô Mộc biến đổi tư thế đa dạng, càng khiến Chương Linh Quân có cảm giác thẹn thùng khó có thể gặp người.

– Chị Tiểu Quân, sau này chị sẽ không hối hận chứ?

Tô Mộc hỏi.

– Hối hận có ích lợi gì? Hiện tại đã thành như vậy, cũng đã trở thành nữ nhân của cậu, cậu còn bảo chị hối hận cái gì? Tô Mộc, cậu biết tình hình của chị. Chị là người đã từng một lần ly hôn. Cho nên cậu không ghét bỏ chị là tốt rồi.

Chương Linh Quân nói.

– Chị Tiểu Quân, chị nói cái gì vậy? Tôi làm sao có thể ghét bỏ chị được.

Cho dù như vậy, tay phải Tô Mộc vẫn không ngừng đùa bỡn với bầu ngực no đủ tròn vo, tiếp tục trêu chọc cảm xúc Chương Linh Quân.

– Chị biết cậu sẽ không ghét bỏ chị. Bởi vì cậu không phải người như vậy. Chỉ có điều sắc quỷ nhỏ, bây giờ cuối cùng cậu đã được như nguyện, có thể nói cho chị biết trước đây cậu đã từng nghĩ đến việc muốn chị thu lên giường hay không?

Chương Linh Quân nghiêng đầu hỏi.

– Chị Tiểu Quân, trước kia chị là tình nhân trong mộng của em.

Tô Mộc thật ra đàng hoàng nói.

– Chị cũng biết là như vậy. Cậu còn nhớ rõ lần đầu tiên cậu đến quán cà phê Phương Đông không? Khi đó chị đã biết ánh mắt tiểu tử cậu nhìn chị là không đúng. Chỉ có điều khiến chị không có nghĩ tới, cuối cùng chị vẫn trở thành nữ nhân của cậu.

Chương Linh Quân vừa nói vừa thở hổn hển.

– Chị Tiểu Quân, ai bảo chị mê người như vậy. Chị Tiểu Quân, hiện tại nếu như chị đã trở thành nữ nhân của tôi, vậy tôi sẽ chịu trách nhiệm đối với chị. Chị thích ở lại cà phê Phương Đông làm việc, hay tiếp tục ở lại chỗ này đều được. Chỉ có điều sau này không nhất thiết phải thuê phòng ở nữa. Nếu như chị ở thành phố Tây Phẩm, vậy trực tiếp mua một căn nhà ở chỗ này đi.

Tô Mộc nói.

– Thế nào? Cậu làm vậy là tính bao nuôi chị sao?

Chương Linh Quân nói đùa.

– Chị nói bao nuôi chính là bao nuôi.

Tô Mộc nói.

– Không cần. Chị cảm thấy như vậy rất tốt. Tô Mộc, quan hệ giữa chúng ta chỉ hai người chúng ta biết là được. Đáp ứng chị, ngàn vạn lần đừng cho người khác biết. Bởi vì chị không muốn làm ảnh hưởng đến tiền trình của cậu.

Chương Linh Quân nói.

Chương Linh Quân hiện tại đã không phải là cô trước đây nữa. Càng tiếp xúc với nhiều chuyện, cô càng lúc càng biết tiền đồ của Tô Mộc chắc chắn sẽ rộng lớn tới mức nào. Người giống như hắn, nếu như thật sự bởi vì vấn đề tác phong, mà giẫm chân tại chỗ, đây tuyệt đối là chuyện Chương Linh Quân không muốn nhìn thấy nhất.

Cô rất muốn ở cùng với Tô Mộc. Nhất là sau cảm giác dục tiên dục tử vừa rồi, cô đã không rời khỏi Tô Mộc được nữa. Nhưng cô thật sự không muốn, Tô Mộc bởi vì cô mà có bất kỳ ảnh hưởng xấu nào.

Nếu thật sự như vậy, Chương Linh Quân tình nguyện lựa chọn rời khỏi.

– Tôi biết phải làm sao.

– Đừng động vào nơi đó, thật sự rất ngứa.

– Ngứa sao? Vậy cứ tiếp tục ngứa đi!



Ngoài cửa sổ đón mưa rơi, bên trong quan thế âm ngồi trên đài sen.​