Quan Bảng

Chương 1356: Đậu đậu bị thương




- Anh là ai?

Tô Mộc bây giờ là tâm tình thật tốt, bởi vì Trịnh Mục vừa mới điện thoại làm cho Tô Mộc triệt để lâm vào phiên toái to lớn. Cứ việc nói tới chuyện này càng ngày càng trở nên mãnh liệt, trả thù sẽ càng thêm điên cuồng, nhưng chỉ cần tập đoàn Âu Dương bị bắt triệt để. Chuyện còn lại có thể bỏ qua, là không cần lo lắng quá nhiều. Âu Dương đào tẩu, trừ khi là không trở về, nếu không chỉ có thể lộ diện bị bắt.

Dưới tâm tình tốt như vậy, Bàng Hải Triều lại đến đây rủi ro.

- Tôi là ai? Anh ngay cả tôi alf ai cũng không biết? Tự giới thiệu, tôi chính là tổng giám đóc tập đoàn Bàng thị ở thành phố Tây Phẩm Bàng Hải Triều. Thuận tiện nói rằng, Bàng Chấn Kỳ là ba ba của tôi!

Bàng Hải Triều ngồi ngạo nghễ đối diện Tô Mộc nói ra.

- Thì sao chứ?

Tô Mộc lạnh nhạt nói.

Thì sao chứ? Anh bây giớ có thái độ gì?

Bàng Hải Triều bị thái độ này của Tô Mộc chọc giận.

- Tô chủ tịch huyện, chúng ta người sáng mắt không nói tiếng lóng, đêm nay xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ nói anh không biết sao? Anh vừa tiến vào làm tất cả khách của tôi rời đi, đây là ý gì? Nói như thế nào tôi cũng là nhà đầu từ của huyện Hoa Hải, đây là đãi ngộ của huyện Hoa Hải hay sao?

Ôi!!! Vừa bắt đầu đã chụp mũ!

Thần sắc Tô Mộc bình thản nhìn qua Bàng Hải Triều, nói đến công phu mồm mép của hắn, mười Bàng Hải Triều cũng không bằng Tô Mộc. Còn nghĩ đi chụp mũ, ngươi thực nghĩ có thể làm được hay sao?

- Tôi là khách thì làm gì có chuyện đuổi khách khác đi chứ? Bàng tổng, tôi đã có thể ngồi ở đây ăn cơm, cái gì cũng không biết. Còn nữa, tôi tin tửng khách của tôi không làm gì, nếu thật động thủ, cũng nhất định là có nguyên nhân. Về phần nói là nguyên nhân gì, tôi khẳng định có thể trả lời làm Bàng tổng cảm thấy thỏa mãn.

Tô Mộc nói xong nhìn qua.

- Xảy ra chuyện gì?

Tô Mộc xụ mặt hỏi.

- Tôi và Mai Đóa Nhi vừa rồi đi nhầm cửa, ai ngờ sau khi đi vào, người này chẳng những muốn chúng tôi bồi rượu và hát, còn nghĩ muốn phát triển quan hệ thân mật hơn. Tô chủ tịch huyện, tôi thật hoài nghi, nếu như ông ta là người đầu tư, huyện Hoa Hải cũng dám muốn? Là ai đui mù như vậy, vậy mà tiến cử tới cho mọi người. Nếu cục chiêu thương thì cục trưởng cục chiêu thương nên rút đi.

Trần Bích Loa trầm giọng nói.

- Cô...

Bàng Hải Triều lập tức giận dữ.

- Bàng tổng, chuyện có phải như thế không?

Tô Mộc mỉm cười nói.

Bàng Hải Triều hiện tại xem như biết rõ, nếu như thật sự làm ầm ĩ ra, đối với ai cũng không có lợi, thấy tốt thì lấy. Hôm naybản thân mình cũng không chiếm được bất cứ tiện nghi gì, chủ yếu nhất là lão ba Mai Đóa Nhi chính là đại nhân vật, trước khi không rõ thân phận của người trước mặt, Bàng Hải Triều đang chuẩn bị lui bước ra phía sau.

- Tô chủ tịch huyện, hiểu lầm, hiểu lầm, tôi nhất định sẽ tiếp Tô chủ tịch huyện. Tập đoàn Bàng thị chúng tôi rất muốn phát triển ở huyện Hoa Hải này, đến lúc đó kính xin Tô chủ tịch huyện hỗ trợ chiếu cố nhiều hơn.

Bàng Hải Triều cười nói.

Cái này đúng là trở mặt quá nhanh mà!

Bàng Hải Triều chính là con của Bàng Chấn Kỳ, có thể chấp chưởng tập đoàn Bàng thị cũng không thể nào là kẻ vô năng được. Ở tình huống biết không địch lại cho nên sẽ bo bo giữ mình, ngược lại đây cũng không thể xem là chuyện anh minh của hắn. Nhưng mà hiện tại Tô Mộc cũng không có ý trở mặt với Bàng Hải Triều làm cái gì, bất kể nói như thế nào lão ba Bàng Hải Triều chính là Bàng Chấn Kỳ đấy, đây chính là bí thư thị ủy chân chính.

Chút mặt mũi này Tô Mộc nhất định phải cho!

- Vậy sao? Thực chỉ là hiểu lầm?

Tô Mộc hỏi.

- Nhất định là hiểu lầm!

Bàng Hải Triều nói.

- Nếu là hiểu lầm, vậy không có chuyện gì để nói, về phần Bàng tổng tới huyện Hoa Hải tiến hành đầu tư, nguyên tắc của chúng tôi rất đơn giản, chỉ cần là muốn tới huyện Hoa Hải tiến hành đầu tư, chúng tôi đều hoan nghênh.

Tô Mộc cười nói.

- Vậy là tốt rồi, Tô chủ tịch huyện, không có việc gì thì tôi trước cáo từ.

Bàng Hải Triều đứng dậy nói ra.

Không tiễn!

Tô Mộc nói.

Đợi đến lúc thân ảnh Bàng Hải Triều biến mất trong rạp, Mai Đóa Nhi đi lên phía trước, nói:

- Tô học trưởng, em không có gây chuyện phiền toái cho anh chứ?

- Em có thể gây phiền toái gì cho anh chứ, nếu như Bàng Hải Triều làm việc thành thật thì chẳng có gì xảy ra, không thành thật một chút thì cho dù cha hắn là Bàng Chấn Kỳ, anh cũng không bỏ qua hắn!

Tô Mộc tự tin nói.

- Bàng Chấn Kỳ là ai? Hắn là ai?

Mai Đóa Nhi hỏi.

- Bàng Chấn Kỳ chính là bí thư thị ủy thành phố Tây Phẩm, em nói Bàng Hải Triều là ai?

Tô Mộc cười nói.

Thì ra là như vậy!

Khó trách lại có thể khiêu ngạo như vậy, thì ra người ta là đệ nhất thiêu gia của thành phố Tây Phẩm, ta nói sẽ không đơn giản như vậy, quả nhiên là như thế. Nhưng mà nhìn thần sắc Tô Mộc dường như cũng không có đặt chuyện này trong lòng. Chẳng lẽ nói Tô Mộc thực không sợ sao? Nhưng mà nghĩ đến những thủ đoạn của Tô Mộc lúc trước, đám người Khương Trữ lập tức thoải mái, người có thể làm cho Tô Mộc chịu thua, xem chừng tại thành phố Tây Phẩm chưa xuất hiện rồi.

- Đừng có thất thần nữa, nhanh chóng ngồi xuốn nghỉ ngơi đi, đừng có lại uống thêm nữa, một hồi nữa Trịnh Mục tới, tới lúc đó không uống được lại mất mặt!

Tô Mộc cười nói.

- Thực? Trịnh ca sắp tới?

Hai mắt Đỗ Phẩm Thượng tỏa sáng.

- Đúng thế!

Tô Mộc nói.

- Vậy nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng dưỡng dạ dày, qua một hồi lại uống với Trịnh ca.

Đỗ Phẩm Thượng cười to nói.

Bên này đang hoan thanh tiếu ngữ, ai cũng không có đặt chuyện vừa rồi vào trong lòng, Bàng Hải Triều đang ở bên ngoài xe sắc mặt bình tĩnh nhưng thật ra hắn không bỏ qua được một khẩu ác khí vừa rồi. Dựa vào cái gì, Tô Mộc ngươi thật sự đùa nghịch với ta đúng không? Ngươi thực cho rằng rời khỏi ngươi thì ta không cách nào chèo chống ở huyện Hoa Hải sao? Ngươi chờ đó cho ta, nếu như cục quốc thổ huyện không phê chuẩn đất cho ta, ta liền trực tiếp đi tới cục quốc thổ của thành phố mà đòi.

- Bàng tổng, chúng ta đi đâu bây giờ?

Thư ký làm dáng hỏi.

- Đi đâu? Cũng không cần đi, hiện tại tôi rất tức giận, tiết hỏa cho tôi!

Bàng Hải Triều tức giận nói.

- Vâng!

Thư ký làm dáng biết rõ Bàng Hải Triều thời điểm này thật sự tức giận, nào dám có nửa điểm chần chờ, vội vàng cúi thấp đầu, Bàng Hải Triều ngay sau đó cảm giác cảm xúc ôn nhuận, thân thể thoải mái nằm vật ra trên ghế xe, hai mắt chậm rãi nhắm lại. Nhục nhã vừa rồi dường như bị phát tiết ra sạch sẽ.

Mười lăm phút qua đi!

Thời điểm Trịnh Mục cùng Trịnh Đậu Đậu đang phong trần mệt mỏi nằm rạp ra, tất cả mọi người đều đứng dậy nghênh đón. Bọn họ biết lần này là ai tớ, đây chính là công tử Trịnh lão bản. Nếu là mặt hàng như Bàng Hải Triều, đứng trước mặt Trình Mục thì hắn còn không xứng xách giày cho người ta.

Đây cũng là cái gọi vị trí quyết định địa vị, cha của ngươi là bí thư tỉnh ủy và cha của ngươi là bí thư thị ủy, bí thư huyện ủy không cách nào so sánh được.

Cho nên nói nhiều khi, rất nhiều quan nhị đại đều tìm cách phải giúp lão ba mưu cầu vị trí rất cao, tất cả là vì nguyên nhân này.

- Ha ha, thật không ngờ nha, ở tại nơi này có nhiều người như thế, tôi nói tiểu Phẩm vẫn còn, anh đây có ý gì? Trước tới nơi này, cũng không nói cho Trịnh ca một tiếng được sao?

Sau khi Trịnh Mục ngồi xuống cười hỏi.

- Trịnh ca, anh nói cái gì là cái gì, em làm sao biết anh ở nơi này? Lại nói cho dù biết rõ, anh bận rộn như vậy, em làm sao dám quấy rầy chính sự của anh chứ? Nhưng mà chúng ta sẽ nhanh chóng gặp nhau thôi, lần này nói thực, thật muốn đi theo sau Trịnh ca kiếm cơm.

Đỗ Phẩm Thượng nói ra.

Trịnh Mục đã sớm biết rõ xảy ra chuyện gì!

Trong lòng Trịnh Mục cũng không có cái gì không được tự nhiên, chuyện xây dựng trung tâm hậu cần này, đối với tập đoàn Trịnh thị mà nói, chuyện này tuyệt đối không bỏ qua được. Cho dù có liều mạng giai đoạn trước đầu nhập nhiều tiền, thu hoạch sau đó chắc chắn sẽ kiếm đủ. Trong tập đoàn có bọn người Đỗ Phẩm Thượng gia nhập, đối với Trịnh Mục cũng là chuyện tốt.

Phải biết rằng sau lưng những người này đều có bối cảnh, Trịnh Vân cho dù là bí thư tỉnh ủy, nhưng muốn chính thức nhất ngôn cửu đỉnh, bên người dù thế nào cũng phải có một đám người nghe theo nha? Những người này lão ba đã có người lựa chọn rồi, cho nên Trịnh Mục mới có thể gật đầu đồng ý gia nhập đám người Đỗ Phẩm Thượng.

- Em gần đây như thế nào rồi?

Thời điểm bọn người Đỗ Phẩm Thượng đang nói chuyện ở bên kia, Tô Mộc lại nhìn Trịnh Đậu Đậu hỏi. Lại nói mình và Trịnh Đậu Đậu quen nhau từ sớm, lúc trước là Lý Nhạc Thiên đi tới tiệm đồ cổ ở huyện Cẩm Đường giao cho mình xem xét, khi đó Trịnh Đậu Đậu đã vô cùng thành thục.

Hiện tại nhìn Trịnh Đậu Đậu mặc dù nói có khí chất phóng khoáng, nhưng Tô Mộc có cảm giác hình tượng hơi không đúng.

- Em không không tốt, thật không tốt!

Trịnh Đậu Đậu thấp giọng nói.

- Vì sao lại không tốt?

Tô Mộc gấp giọng hỏi.

- Như thế nào? Anh còn quan tâm em sao?

Trịnh Đậu Đậu tức giận nói, ai bảo ngươi vẫn không có điện thoại cho ta chứ. Cho dù ta và ngươi không có quan hệ bạn trai bạn gái, ngươi tốt xấu gọi điện thoại cho ta cũng không được hay sao?

- Cái này, không phải anh không có gọi qua, là gọi qua nhưng mà em không bắt được, mỗi lần đều không thể kết nối.

Tô Mộc giải thích nói.

Lời này Tô Mộc nói rất đáng tin, bởi vì Tô Mộc thật sự gặp tình huống như vậy, ngươi còn bảo hắn có thể làm gì khác sao?

Nói đến đây Trịnh Đậu Đậu cũng không có ý tiếp tục, tính chất công việc của nàng đã quyết định nàng không có khả năng giống như người khác, tùy thời tùy chỗ đều có thể gọi điện thoại. Tô Mộc nói là đúng, bởi vì có hai ba lần, nàng cũng nhìn thấy số của Tô Mộc không nghe, trở ngại nhiệm vụ khẩn cấp, cho nên không cách nào trả lời được.

- Lần này tha thứ cho anh!

- Em nói em không tốt, rốt cuộc là vì sao không tốt? Anh cảm giác sắc mặt của em không đúng, Đậu Đậu, có phải em bị thương hay không? Hơn nữa là vết thương không nhẹ?

Ngữ khí của Tô Mộc bắt đầu trầm trọng hơn.

- Làm sao anh biết?

Trịnh Đậu Đậu có chút ngạc nhiên nhìn Tô Mộc.

- Không phải chứ? Chẳng lẽ anh nói đúng, em thật sự bị thương? Tổn thương ở nơi nào?

Tô Mộc lo lắng hỏi thăm.

Hỏi câu này thì sắc mặt Trịnh Đậu Đậu lại hồng nhuận phơn phớt, thẹn thùng cúi đầu xuống, không biết trả lời như thế nào với vấn đề này.