Quan Bảng

Chương 1301: Một ý niệm




Ánh nắng chiều chiếu vào căn phòng trên tầng cao nhất khu nhà xưởng bỏ hoang, khi Tô Mộc xuất hiện ở nơi này, Mạnh Vi Khiêm cùng Chương Duệ liền đi tới, đơn giản đem tình huống báo cáo một lần, Tô Mộc cầm loa hướng trên lầu lớn tiếng nói:

Tiêu Mãnh Trữ, tôi là Tô Mộc, tôi đã tới, nếu anh có sự tình gì thì nói với tôi đi!

Không được, chỉ một mình anh còn chưa được, tôi còn phải chờ Lý Tuyển!

Tiêu Mãnh Trữ nhìn thấy Tô Mộc liền hô.

Còn muốn chờ Lý Tuyển tới đây? Tô Mộc nhướng mày, Tiêu Mãnh Trữ rốt cục đang làm gì, chẳng lẽ hắn không biết tình thế hiện tại đang ác liệt sao? Còn muốn chờ Lý Tuyển tới đây. Nhưng hiện tại Tiêu Mãnh Trữ đang kích động, không thể chịu kích thích, vì vậy Tô Mộc quyết đoán nói:

Được, vậy chúng ta cùng chờ!

Tôi chỉ chờ thêm năm phút nữa, trong vòng năm phút nếu Lý Tuyển không tới, thì không cần tới nữa!

Tiêu Mãnh Trữ quát to.

Hiện tại Lý bí thư tới đâu rồi?

Tô Mộc hỏi.

Hẳn sắp tới!

Chương Duệ đáp.

Tô Mộc nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy các đặc công đang đứng ở vị trí thư kích, nhíu mày:

Nếu áp dụng hành động, có lòng tin đánh gục Tiêu Mãnh Trữ tại chỗ hay không? Nhớ kỹ, phải bảo đảm an toàn sinh mạng của Thái Kim Đường!

Không dám chắc!

Chương Duệ đáp:

Có lẽ Tiêu Mãnh Trữ xem nhiều phim cảnh phỉ, hắn lựa chọn chỗ đứng rất cẩn thận. Hiện tại hắn trách sau vách tường, mà Thái Kim Đường bị hắn trói dưới chân, nếu có nguy hiểm cánh tay hắn sẽ duỗi ra phía trước theo bản năng, đương trường là có thể giết chết Thái Kim Đường.

Vậy sao!

Tô Mộc không còn biện pháp, hiện tại khoảng cách xa như vậy, dù muốn dùng quan bảng thôi miên cũng không đủ khoảng cách. Uy lực thôi miên của quan bảng dù không cần tiếp xúc thân thể đối phương nhưng vẫn có hạn chế phạm vi, mà xa như vậy tuyệt đối không được! Bây giờ chỉ còn cách chờ đợi!

Cũng không bao lâu, khoảng ba phút sau xe của Lý Tuyển chạy tới. Lý Tuyển xuống xe, Liễu Linh Lỵ đi theo bên cạnh, liếc mắt nhìn qua Tô Mộc, ánh mắt giấu diếm tình cảm, không ai nhận thấy.

Lý bí thư!

Tô Mộc đi tới.

Thế nào?

Vẻ mặt Lý Tuyển nghiêm túc hỏi.

Tiêu Mãnh Trữ yêu cầu chờ cô tới mới nói chuyện, nhưng nếu muốn thư kích thì không đủ điều kiện.

Tô Mộc đáp.

Lý Tuyển ngẩng đầu nhìn lên lầu, tiếp nhận loa, gọi lớn:

Tiêu Mãnh Trữ, tôi là Lý Tuyển, hiện tại anh có lời gì thì có thể nói! Nhưng trước khi nói tôi hi vọng anh phải rõ ràng tình thế bây giờ, anh đã bị bao vây, trước kia anh nói ra ý kiến, tuyệt đối không nên thương tổn Thái Kim Đường, nếu không tôi không cam đoan có việc gì khác phát sinh!

Lý Tuyển, cô yên tâm, tôi sẽ không tùy tiện ra tay. Nếu cô quan tâm cấp dưới của cô như vậy, hiện tại cô lên đây cho tôi!

Tiêu Mãnh Trữ lạnh lùng nói.

Tôi đi lên?

Lý bí thư, cô tuyệt đối không thể đi lên!

Liễu Linh Lỵ vội vàng nói.

Phải đó, Lý bí thư, nếu cô đi lên, vạn nhất xảy ra vấn đề gì chúng tôi không có cách nào báo cáo với thượng cấp lãnh đạo!

Lâm Nghi Đạt cũng vội vàng nói.

Lý Tuyển đang chờ những lời này!

Các người nghĩ rằng tôi muốn đi tới đây sao? Tôi chỉ bị buộc mà thôi, tôi thật sợ hãi a! Vạn nhất gặp phải nguy hiểm gì, thì phải làm sao bây giờ đây? Nếu bị giết, chẳng phải oan uổng?

Vì vậy Lý Tuyển do dự.

Vờ vĩnh biểu diễn!

Tô Mộc đứng bên cạnh nhìn dáng vẻ biểu diễn giả dối của Lý Tuyển, đáy lòng cười lạnh. Đây là Lý Tuyển, đây là phần tử quan lại tiêu chuẩn. Gặp được chiến tích thì liều mạng kéo về cho mình, gặp phải nguy hiểm tuyệt đối không muốn đối diện. Mẹ nó quả thật là thượng hạng, Tô Mộc cảm thấy vô cùng thất vọng đối với nàng. Phàm là nàng thành thật một chút, làm cho hắn cảm giác được thành ý của nàng, chẳng lẽ nàng không muốn đi lên, hắn còn bức bách nàng đi lên hay sao?

Nghĩ tới đây, hắn trực tiếp nói:

Lý bí thư, để tôi đi!

Không, Tô chủ tịch, anh không thể đi!

Liễu Linh Lỵ thất thố hô lớn. Nhưng vừa hô lên nàng liền hối hận, thái độ của mình có phải quá khoa trương không? Nhưng Liễu Linh Lỵ cũng biết mình không phải biểu diễn, nàng thật sự không muốn Tô Mộc đi lên.

Lý Tuyển cũng không nghĩ nhiều, nàng không cho rằng Liễu Linh Lỵ quan tâm Tô Mộc, mà là biểu đạt trung tâm với mình. Bởi vì Lý Tuyển không thể chủ động yêu cầu Tô Mộc đi lên, nếu không nàng biến thành thứ gì? Chính mình không đi, Tô Mộc cũng không đi, vậy việc này làm sao kết thúc? Liễu Linh Lỵ đại biểu cho nàng nói ra lời như vậy, thật sự hoàn mỹ.

Được rồi, Tô chủ tịch, anh đừng dễ dàng mạo hiểm!

Lời của Lý Tuyển mang ý vị khác hẳn. Hiện tại nàng chỉ xem mình như người ngoài, chỉ cần bản thân không gặp nguy hiểm, trong lòng liền có thể đùa giỡn tâm nhãn, chơi âm mưu quỷ kế.

Lý bí thư, việc này cứ định như vậy!

Tô Mộc quyết đoán nói, xoay người nhìn lên lầu hô:

Tiêu Mãnh Trữ, anh muốn Lý bí thư tới đây, Lý bí thư đã tới, nhưng Lý bí thư tuyệt đối không khả năng đi lên. Bởi vì Lý bí thư cần chủ trì đại cục, cho nên tôi sẽ lên, tôi cam đoan không mang theo vật gì, tôi giơ hai tay, anh nhìn cho rõ ràng, bây giờ tôi đi lên! Được chưa?

Được, Tô chủ tịch, anh lên đây!

Tiêu Mãnh Trữ thoáng cân nhắc, cũng không nhất định yêu cầu Lý Tuyển đi lên. Bởi vì hắn chỉ muốn đàm phán, hắn không muốn chết, chỉ muốn tranh thủ con đường sống. Giờ phút này hắn đã tỉnh táo lại, cảm thấy rùng mình, hắn chỉ muốn sống sót. Hơn nữa hắn nguyện ý tin tưởng Tô Mộc hơn là tin Lý Tuyển. Tô Mộc là ai? Đó chính là chủ tịch huyện nổi bật nhất hiện giờ, là đáng tin cậy nhất. Con người của Lý Tuyển thật không đáng tin, cho dù nàng hứa hẹn nhưng chưa hẳn sẽ thực hiện.

Tô chủ tịch, anh thật sự phải đi lên sao?

Chương Duệ gấp giọng hỏi.

Phải, tôi còn lựa chọn khác sao?

Tô Mộc lạnh nhạt hỏi lại.

Nhưng mà...

Không cần nhưng mà!

Tô Mộc lắc đầu:

Không cần nói gì nữa, tôi biết nên làm gì, người như Tiêu Mãnh Trữ còn chưa uy hiếp được tôi. Nhớ kỹ, không có mệnh lệnh của tôi, không cho phép nổ súng!

Dạ!

Chương Duệ cung kính đáp. Nếu trước kia hắn vì lợi ích mới đứng bên Tô Mộc, hiện tại hắn thật sự bội phục Tô Mộc. Nhìn xem người ta mới bao nhiêu tuổi? Nhưng thật sự khí phách. So sánh với Lý Tuyển, vị bí thư huyện ủy kia thật không đáng nhắc tới. Nghĩ tới đây, Chương Duệ ra dấu bằng mắt với tâm phúc, lại liếc qua người chịu trách nhiệm quay chụp ở nơi bí mật gần đó, tâm phúc hiểu ý đi qua thấp giọng nói vài câu, sau khi Chương Duệ thu được tín hiệu mới trấn định lại.

Chương Duệ, nghe rõ, phải đặt an nguy của Tô chủ tịch lên hàng đầu. Tuy rằng vừa rồi Tô chủ tịch đã dặn không có mệnh lệnh thì không cho phép nổ súng, nhưng anh nên biết phải làm như thế nào!

Ở trước mặt Lý Tuyển, Mạnh Vi Khiêm quyết đoán phân phó.

Dạ!

Chương Duệ trầm giọng đáp, một loạt mệnh lệnh đưa xuống, không khí hiện trường càng thêm căng thẳng hơn khi nãy. Chẳng qua từ đầu tới cuối, ngoại trừ lời chào hỏi ban đầu, Mạnh Vi Khiêm hoàn toàn không nhìn qua Lý Tuyển. Dùng thái độ của Mạnh Vi Khiêm mà nói, đó chính là: Người đàn bà này không đáng đi theo! Đúng vậy, nếu người đàn bà tên Lý Tuyển này không phải có hậu trường tốt, với trình độ chính trị của nàng, thật sự không lên được mặt bàn. Mặc dù nàng có chút thông minh, nhưng chỉ là kiểu khôn vặt, so sánh với sự thông minh mà Tô Mộc đánh giá ngày trước hoàn toàn khác nhau. Lý Tuyển giống như biết địa vị của mình thật xấu hổ, trong mắt hiện vẻ hờn giận. Nhưng không nói thêm lời gì, chỉ im lặng đứng tại chỗ, hiện tại không có chuyện gì quan trọng bằng chuyện giải quyết vấn đề! Chờ xem! Nếu không thuận lợi giải quyết, có thể mang tới phiền phức cho Tô Mộc hay không? Nếu đem việc này truy cứu xuống, có thể gài tội danh thống họa cho Tô Mộc. Đúng rồi, chính là như vậy! Nghĩ tới đây đôi mắt Lý Tuyển bắt đầu chuyển động, đáy lòng dâng lên ý nghĩ này, cảm thấy rất có thể thành công.

Khi Tô Mộc xuất hiện trên cửa thang lầu tầng cao nhất, Tiêu Mãnh Trữ lạnh lùng nói:

Đừng nhúc nhích, đứng lại cho tôi, đứng ở đó, đừng nhúc nhích!

Tô Mộc giơ cao hai tay, ý bảo mình không mang theo đồ vật gì, nói:

Tiêu Mãnh Trữ, nói đi, rốt cục anh muốn thế nào mới có thể thả con tin? Chỉ cần anh nói ra, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi tuyệt đối sẽ đáp ứng!

Khoảng cách hiện tại có thể vận dụng uy lực thôi miên của quan bảng, trong lòng Tô Mộc thả lỏng không ít, kế tiếp phải xem Tiêu Mãnh Trữ làm sao lựa chọn. Sống hay chết, chỉ trong một ý niệm!