Quan Bảng

Chương 1257: Thực sự là nghiệp chướng!




Đều nói hãm hại phụ thân là hãm hại phụ thân, đây quả thực bị nói trúng rồi. Ở xã hội hiện nay, hãm hại phụ thân đã trở thành một loại thuỷ triều. Nếu anh không hãm hại phụ thân, cũng không có thể nói mình là phú nhị đại quan nhị đại gì. Nhưng bị hãm hại phụ thân, thật sự đều rơi vào sự bất đắc dĩ tuyệt đối, oán giận thật sâu. Oán giận lại không thể làm gì, vậy càng bất đắc dĩ hơn!

Tình huống như vậy chính là Chu Kính Dư hiện tại. Phát sinh chuyện ở huyện Hoa Hải, Chu Kính Dư biết trước tiên. Trong nháy mắt khi vừa biết chuyện, Chu Kính Dư liền đập nát đồ gốm mà mình thích nhất. Trên mặt hắn đầy phẫn nộ.

Làm thư ký cho Chu Kính Dư, Dương Ninh Thần đứng ở trước bàn làm việc, trầm mặc không nói. Vừa rồi hắn đã nói tất cả tiền căn hậu quả mọi chuyện báo cáo cho Chu Kính Dư biết. Hiện tại điều hắn phải làm chính là chờ đợi, chờ đợi động tác kế tiếp của Chu Kính Dư. Cho dù là Dương Ninh Thần, cũng không biết tiếp theo Chu Kính Dư sẽ làm ra hành động i gì.

– Bây giờ anh lập tức đi tới phòng công an huyện Hoa Hải, bảo vệ nghiệt tử kia đi ra rồi nói sau.

Chu Kính Dư trầm giọng nói.

– Vâng!

Dương Ninh Thần gật đầu xoay người liền rời đi.

Khi trong phòng chỉ còn lại có một mình Chu Kính Dư, trên mặt đã có phần kìm chế. Hắn trực tiếp gọi điện thoại cho Thang Khánh Á.

Nói đến quan hệ, Chu Kính Dư ở huyện Hoa Hải cũng chỉ biết Thang Khánh Á. Nếu không, lúc đó cũng sẽ không bảo Thang Khánh Á hỗ trợ. Hiện tại mặc dù hắn biết Chu Bát Cân ở bên huyện Hoa Hải làm ra chút động tĩnh, nhằm vào Tô Mộc, nhưng lại không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

– Khánh Á, Bát Cân bên kia rốt cuộc đã làm ra chuyện gì vậy? Tại sao còn bị bắt?

Chu Kính Dư giọng điệu không vui hỏi. Hiện tại Thang Khánh Á đang nằm ở trong bệnh viện, mới vừa từ trong hôn mê tỉnh lại. Hiện tại tâm tình hắn đang lo lắng không yên. Chuyện phát sinh ở Hoa Hải Nhất Trung, thật sự khiến Thang Khánh Á sợ hãi. Chỉ có điều hắn cũng biết rõ ràng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao đang êm đang đẹp Tô Mộc lại đi tới Hoa Hải Nhất Trung.

Hóa ra đều tại Chu Bát Cân này gây chuyện! Nếu như không phải vì Chu Bát Cân. Tô Mộc làm sao quen biết Tôn Nhung Lệ. Nếu như không phải biết chuyện của Tôn Nhung Lệ, Tô Mộc làm sao lại đến Hoa Hải Nhất Trung. Nếu như không phải đến Hoa Hải Nhất Trung, Thang Khánh Á làm sao có thể biến thành như vậy.

Xét đến cùng đều do Chu Bát Cân gây ra tai họa. Hiện tại mình còn chưa tìm tới Chu Kính Dư, Chu Kính Dư đã trực tiếp gọi điện thoại tới.

Anh nói khách khí một chút thì thôi. Nhưng hiện giờ giọng điệu của anh thế nào? Anh đang chất vấn tôi sao? Anh tưởng tôi là người trông trẻ cho Chu Bát Cân sao? Đơn giản là chuyện nực cười!

Ban đầu Thang Khánh Á chỉ nghĩ mình còn có thể giữ được chức hay quan không. Lúc này càng không có tâm tình gì tốt, giọng nói cũng cao hơn.

– Chu cục trưởng, anh thật ra sinh được một con trai ngoan, thật sự rất có bản lãnh. Cũng dám làm ra loại chuyện điên rồ như vậy. Ban ngày ban mặt, trực tiếp cầm dao làm bếp chém huyện trưởng, đủ khí phách. Anh nói hắn đã như vậy, lẽ nào phòng công an huyện còn muốn ôn tồn với hắn sao?

Thang Khánh Á ngoan độc nói.

Ầm!

Sau khi Chu Kính Dư nghe nói như thế, thân thể bỗng nhiên chấn động.

Chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao lại khác với những điều mình nghe được vậy. Từ trong lời nói của Dương Ninh Thần, Tô Mộc muốn gây sự với Chu Bát Cân, cho nên mới giam hắn lại. Thế nào hiện tại lại xuất hiện hàh động cầm theo dao làm bếp hành hung. Nếu thật sự là như vậy, tính chất càng ác liệt hơn. Quả thực chính là khiến người ta giận sôi.

Ai cho Chu Bát Cân hắn lá gan lớn như vậy, dám làm ra hành động như vậy. Thật sự xem pháp luật của Thiên Triều là giấy vụn sao?

– Khánh Á, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?

Chu Kính Dư vội vàng hỏi.

– Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Anh đi hỏi con trai ngoan của anh ấy. Chu Kính Dư, tôi nói thật với anh, hiện tại bản thân tôi cũng khó bảo toàn. Nếu như anh không thể mau chóng giải quyết chuyện này, nếu như tôi bị cách chức, tôi sẽ không để cho anh được yên!

Thang Khánh Á giọng điệu sốt ruột nói.

– Bản thân anh khó bảo toàn sao?

Chu Kính Dư có chút hồ đồ.

– Còn không phải bởi vì chuyện của Tôn Nhung Lệ sao? Anh cho rằng bây giờ Tôn Nhung Lệ được ai bảo bọc? Chính là người Tô Mộc đang bảo bọc. Anh bảo tôi động tới người của Tô Mộc. Có biết buổi trưa hôm nay xảy ra chuyện gì không? Tô Mộc tự mình đến trường học. Tôi bị hắn hung hăng khiển trách một hồi. Chuyện của Tôn Nhung Lệ tôi sẽ xử lý. Cứ như vậy đi.

Thang Khánh Á quyết đoán nói.

Tôn Nhung Lệ! Không ngờ là Tôn Nhung Lệ!

Chu Kính Dư cầm chiếc điện thoại đã bị ngắt từ bên kia, toàn thân chìm trong trạng thái mờ mịt. Dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới, manh mối dẫn tới chuyện này lại là Tôn Nhung Lệ, một tiểu lão sư không mấy bắt mắt. Sao cô ta có thể dẫn đến phản ứng lớn như vậy? Phải biết rằng, trước đây Chu Bát Cân nói muốn động tới Tôn Nhung Lệ, mình có biết. Hơn nữa chính mình đã đánh tiếng cho Thang Khánh Á. Hiện tại xem ra, bản thân hắn thực sự đã để ý sai rồi.

– Hi vọng huyện Hoa Hải có thể biết điều, thả người của tôi ra. Nếu không, tôi không ngại tự mình đi tới huyện Hoa Hải đòi người!

Cho tới bây giờ Chu Kính Dư còn chưa tỉnh táo rời khỏi quan uy. Hắn vẫn cho rằng huyện Hoa Hải hành động như vậy là hành động vô tâm. Hắn lại không biết trong hành động vô tâm này, bản thân đã bị Tô Mộc chú ý.

Huyện Hoa Hải vốn cũng không có rộng. Càng không nói chuyện xảy ra lại có liên quan đến Tô Mộc, hơn nữa tính chất còn ác liệt như vậy. Cho nên rất nhanh chuyện này liền truyền bá ra. Không có người nào cho rằng chuyện này là do cố ý gây nên, là do Tô Mộc muốn thu thập Thang Khánh Á. Ngay cả bản thân Thang Khánh Á cũng cho rằng đây chẳng qua chỉ là một sự trùng hợp.

Tô Mộc ở quán ăn, Chu Bát Cân kiêu ngạo ương ngạnh đập phá như vậy, sau khi bị Tô Mộc ngăn cản, không những không muốn hối cải, ngược lại còn tệ hại hơn lại động thủ, không ngờ muốn dùng dao chém thương Tô Mộc. Chuyện như vậy rơi xuống trên người ai, cũng muốn tra cho rõ? Sau khi điều tra, dĩ nhiên Hoa Hải Nhất Trung bị dính vào. Đúng lúc đó Thang Khánh Á lại ở bên ngoài uống rượu. Cho nên anh không xui xẻo thì ai xui xẻo đây.

Sau khi Lý Tuyển biết chuyện này, thật ra không định tìm biện pháp từ chuyện này. Cái này có gì để tìm biện pháp chứ? Thế nào? Chẳng lẽ Tô Mộc không phải là huyện trưởng huyện Hoa Hải sao? Mình và Tô Mộc trên phương diện làm việc có sự phân kỳ, nhưng cho dù vậy, cũng không thể trở thành lý do để mình không có hành động khi Tô Mộc bị đâm chứ? Ngày hôm nay người bị đâm chính là Tô Mộc, vậy ngày mai có phải sẽ đâm Lý Tuyển mình hay không?

Lại nói, trưởng phòng giáo dục huyện Thang Khánh Á cũng không phải là người của Lý Tuyển, Lý Tuyển tất nhiên không có đạo lý vì hắn mà ra mặt. Nếu không tính ra mặt, ngược lại thuận thế hung hăng thu thập hắn một trận.

– Điều tra, nhất định phải điều tra rõ ràng chuyện này cho tôi!

Lý Tuyển trực tiếp ra lệnh cho Liễu Linh Lỵ, nói.



Tại văn phòng huyện trưởng ở chính quyền huyện.

Tô Mộc an vị ở phía sau bàn làm việc. Đứng phía trước bàn là Trương Thành Công Phó hiệu trưởng Hoa Hải Nhất Trung báo cáo công tác. Trương Thành Công thật sự không biết tại sao Tô Mộc lại chỉ đích danh hắn qua báo cáo. Nhưng nếu đã chỉ đích danh, Trương Thành Công không có bất kỳ khả năng nào để từ chối. Dù sao chuyện dạy học vẫn luôn là trách nhiệm hắn được phân công quản lý.

Cho nên Trương Thành Công báo cáo trọng điểm cũng chỉ giới hạn trong việc dạy học. Về phần các phương diện khác, Trương Thành Công thật ra đều tránh nặng tìm nhẹ. Trước khi còn chưa có cách nào xác định được suy nghĩ thực sự của Tô Mộc, Trương Thành Công cũng không muốn để lộ ra quá sớm.

– Nói một chút về Vương Tỳ đi!

Sau khi Tô Mộc nghe hết báo cáo, từ chối cho ý kiến, gõ xuống bàn một cái nói.

Vương Tỳ sao?

Trương Thành Công nhìn vào mắt Tô Mộc, muốn từ trong ánh mắt nhìn ra một vài điều. Nhưng hắn phát hiện mình không có cách nào làm được. Tô Mộc vẫn an tĩnh ngồi ở đó, chờ đợi đáp án của Trương Thành Công.

Là ca tụng công đức?

Là thực sự cầu thị?

Ý niệm như vậy chỉ vừa lóe lên trong đầu Trương Thành Công, hắn đã rất nhanh đưa ra quyết định. Cơ hội như vậy thật sự không thấy nhiều. Nếu như trơ mắt bỏ qua lần này, Trương Thành Công sợ rằng không có khả năng gặp lại được lần nữa. Cho nên có cái gì thì nói cái đó. Hắn muốn trong thời gian ngắn nhất, giải quyết cho xong chuyện này.

– Tô huyện trưởng, nếu anh hỏi tôi về vấn đề này, vậy tôi cũng sẽ không giấu diếm. Chuyện về đồng chí Vương Tỳ khi đảm nhiệm chức hiệu trưởng ở Hoa Hải Nhất Trung, tôi cho rằng anh ta không thích hợp tiếp tục ở lại vị trí này. Tôi cũng không phải đố kỵ, hay muốn vu cáo. Tôi có chứng cứ. Tôi có thể nói ra con số chính xác. Trước tiên là nói về số lượng tiến vào Hoa Hải Nhất Trung học...

Không có người nào biết Trương Thành Công rốt cuộc ở bên trong phòng làm việc nói những gì với Tô Mộc, chỉ biết khi Trương Thành Công từ bên trong đi ra, trên mặt rõ ràng xuất hiện vẻ vui sướng. Chính là một tia vui sướng như vậy, lập tức khiến tất cả mọi người bắt đầu suy đoán.

Hiệu trưởng Hoa Hải Nhất Trung, vị trí này ở trong toàn bộ quan trường huyện Hoa Hải, không thể xem như là hiển hách nhất, cũng không thể nói là vô dụng. Phải biết rằng chức vị hiệu trưởng như thế, bao giờ cũng sẽ hữu dụng. Nhà ai không có con, có cháu. Nếu có thể làm tốt quan hệ với vị hiệu trưởng này, tương lai sẽ có trợ giúp cho sự trưởng thành của con, cháu mình.

Đây cũng là lý do vì sao Vương Tỳ có thể ngồi ở vị trí hiệu trưởng của Hoa Hải Nhất Trung, cuộc sống gia đình tạm ổn.

Buổi trưa lặng lẽ trôi qua như vậy!



Vào lúc tan tầm!

Khi Tô Mộc chuẩn bị thu thập đồ rời đi, Sở Tranh xuất hiện ở trước mắt, nhỏ giọng nói:

– Huyện trưởng, phòng công an huyện bên kia xảy ra chút chuyện.

– Chuyện gì?

Tô Mộc hỏi.

– Là Chu Bát Cân. Ngay vừa rồi, thư ký của Chu Kính Dư cha Chu Bát Cân là Dương Ninh Thần qua, chỉ mặt đọc tên muốn bảo lãnh cho Chu Bát Cân ra ngoài. Không nói tới chuyện lời lẽ hết sức kiêu ngạo, thái độ cũng rất ác liệt. Hắn nói nếu như phòng công an huyện Hoa Hải chúng ta không thả người, hắn sẽ đập chiêu bài các loại.

Sở Tranh trầm giọng nói.

Buồn cười!

Đây quả thực là vô pháp vô thiên!

Chỉ là một thư ký nho nhỏ đã dám không để mắt tới pháp luật kỷ cương như vậy. Chu Kính Dư thật sự cho rằng hắn là một cục trưởng cục lao động thành phố thì không có người nào dám động tới sao?

– Chương Duệ làm thế nào?

Tô Mộc hỏi.

– Chương cục trưởng giữ người lại!

Sở Tranh nói ra lời này, khiến Tô Mộc có ngần sửng sốt. Hắn không nhịn được lớn tiếng cười rộ lên.

Chương Duệ này đủ nam nhân!