Duyên phận cũng không phải là mê tín. Nếu như thật sự xem duyên phận cũng là mê tín, chính là chuyện tương đối ngu xuẩn. Trước đây, chân nhân Vọng Nguyệt sở dĩ rời khỏi thành phố Cổ Lan, là bởi vì Tô Mộc dỡ khu thành cổ và có một phần nguyên nhân từ chính mình. Nhưng hắn thật sự không nghĩ đến, ở chỗ này hắn lại gặp phải Tô Mộc. Đồng thời người hắn đáp ứng giúp đỡ Đổng Học Vũ đối phó lại chính là Tô Mộc. Điều này làm cho chân nhân Vọng Nguyệt thật sự cảm giác hoang đường nói không nên lời.
Phải biết rằng người làm đạo gia, chân nhân Vọng Nguyệt biết, người như Tô Mộc có tướng phú quý, tuyệt đối không thể cứng rắn chống lại. Có thể kết giao thì kết giao, nếu không kiên quyết không thể trở mặt. Bởi vì nếu như thật sự làm như vậy, xui xẻo chỉ có thể là mình.
Đổng Học Vũ a Đổng Học Vũ, không phải anh bảo tôi giúp anh, mà là anh đang hại tôi!
Nghĩ vậy, trong lòng chân nhân Vọng Nguyệt có chút sợ hãi. May là lá bùa trước đó cho Đổng Học Vũ chỉ là lá bùa an thần, chỉ dùng nước thuốc đặc biệt để ngâm, không có bất kỳ tác dụng phụ nào khác. Về phần sẽ phát sinh nguy hiểm đối với Tô Mộc, là chuyện không có khả năng. Chân nhân Vọng Nguyệt chắc chắn sẽ không tùy tiện giao thiệp với quan trường, càng không nói tới chuyện sẽ uy hiếp đến ai đó. Nếu thật sự phải làm như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt.
– Nếu như Tô Mộc ở huyện Hoa Hải làm huyện trưởng, vậy không bằng xem chuyện hôm nay làm phần quà ra mắt đưa cho hắn. Trước đây bệnh của mình có thể chữa tốt, dù sao cũng là nhờ có hắn hỗ trợ. Không sai. Hiện tại mình sẽ lên đường đi tới huyện Hoa Hải!
Nghĩ vậy chân nhân Vọng Nguyệt bắt đầu chỉnh đốn lại trang phục. Đợi đến khi hắn ra cửa, đã không còn là bộ dạng chân nhân nữa, mà giống như một lão già tiên phong đạo cốt. Cho dù Đổng Học Vũ bay giờ thật sự đứng ở trước mặt Vọng Nguyêt, hắn cũng sẽ không nhận ra.
…
Huyện Hoa Hải, nhà Mã Quốc Sơn.
Khi Mã Tiểu Khiêu nhìn thấy Mã Quốc Sơn về đến nhà, vội vàng đi tới, trên mặt lộ vẻ lo nghĩ.
– Ba, ba không sao chứ? Bọn họ đối xử với ba thế nào? Nếu như bọn họ dám làm thật, con dù gì cũng phải cho nổ cái phòng công an đấy ra.
– Câm miệng, nói mê sảng gì vậy!
Mã Quốc Sơn giọng điệu cấp bách quát.
Nổ phòng công an, lời như vậy nếu như thật sự truyền đi, có thể trực tiếp bắt Mã Tiểu Khiêu. Nực cười, đây là dạng hành vi gì, nghiêm trọng nguy hại tới trị an xã hội, là phải bị xử trọng hình. Vốn còn có chút do dự, Mã Quốc Sơn nhìn thấy Mã Tiểu Khiêu như vậy, ý niệm trong lòng càng kiên định hơn. Thật sự không thể lại để cho Mã Tiểu Khiêu tiếp tick không coi ai ra gì như vậy, bằng không sẽ thật sự hại hắn.
– Tiểu Khiêu, hiện tại ba muốn con làm một việc, con dù muốn hay không cũng phải làm.
Thần sắc Mã Quốc Sơn nghiêm túc và trang trọng nói.
– Ba, ba làm sao vậy? Làm gì nghiêm túc như vậy?
Mã Tiểu Khiêu không hiểu nói.
– Con không nên ở chỗ này cợt nhả ba nữa. Lời ba nói là sự thật.
Mã Quốc Sơn nói.
– Ba, ba nói đi!
Mã Tiểu Khiêu nói.
– Ba muốn trong ngày hôm nay con giải quyết xong mâu thuẫn giữa thương mại Tân Thiên và trong thôn. Không phải loại giải quyết kia, mà để trong thôn thu được lợi ích. Không quan tâm con có tiếp tục kinh doanh thương mại Tân Thiên tốt được hay không, con đều phải bỏ nó đi. Sau này, con cùng ba đi tới thành phố Tây Phẩm. Nhà chúng ta có bất động sản ở đó. Chúng ta không nhất thiết phải trở lại. Không trở lại nữa!
Mã Quốc Sơn chậm rãi nói.
Ầm!
Lời lẽ kinh động lòng người!
Không có người nào nghĩ Mã Quốc Sơn sẽ nói ra những lời như vậy. Mã Tiểu Khiêu và mẹ hắn lập tức sửng sốt. Mã Tiểu Khiêu sau khi tỉnh lại vội vàng hỏi:
– Ba, ba nói vậy là ý gì? Tại sao muốn con buông tha thương mại Tân Thiên. Đây chính là con đường kiếm tiền của nhà chúng ta. Nếu như con buông tha nó, nhà chúng ta còn kiếm được bao nhiêu tiền chứ?
– Đúng vậy, lão Mã, ông nói cái gì vậy! Không được, chúng ta đi tìm Đổng phó huyện trưởng nói chuyện.
– Không nên đi tìm hắn nữa!
Thần sắc Mã Quốc Sơn kiên định.
– Chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Tiểu Khiêu con đi làm ngay bây giờ đi. Trước khi mặt trời lặn ngày mai phải giải quyết xong chuyện này. Còn nữa, có chuyện phải nói cho các người biết. Ngày mai tôi sẽ lần lượt nộp đơn từ chức cho chính phủ huyện ủy và tỉnh!
Đơn từ chức?
Mã Tiểu Khiêu đột nhiên cảm giác đầu có chút không đủ dùng. Rốt cuộc là thế nào? Đang yên đang lành, Mã Quốc Sơn bị bắt vào phòng công an huyện giam giữ một đêm. Sau khi đi ra liền có vẻ mặt như vậy. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
– Ba, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?
Mã Quốc Sơn liếc mắt nhìn Mã Tiểu Khiêu, trực tiếp đặt tài liệu chứng cứ Tô Mộc cho hắn lên bàn.
– Đây là ba và con. Con nói ba không từ chức có thể làm cái gì? Hiện tại nếu như ba từ chức, chẳng những có thể toàn thân trở ra, lưu lại một cái tiếng tốt, chủ yếu nhất là vẫn có thể bảo vệ được con. Tiểu Khiêu, con cho rằng dựa vào mấy thứ này còn không trừng trị được con sao? Con nghĩ rằng ba nguyện ý để công ty của công bị bỏ một cách tùy tiện sao?
Nói xong thần sắc Mã Quốc Sơn cô đơn đi về phía thư phòng!
Mã Tiểu Khiêu cầm lấy tập văn kiện, nghi ngờ mở ra nhìn. Vừa nhìn, lưng hắn liền đổ mồ hôi lạnh. Càng xem càng kinh hãi. Hiện tại Mã Tiểu Khiêu mới biết được, vì sao Mã Quốc Sơn lại nói ra những lời như vậy. Nếu như hiện tại thật sự không từ chức, nếu như hiện tại thật sự không giải quyết bỏ Tân Thiên Nông Mậu, lớn thật sự sẽ bị tống vào ngục giam, nhỏ cũng không giữ được.
Thật sự là tai họa rơi xuống!
– Ba, con sẽ đi làm việc này ngay bây giờ!
Mã Tiểu Khiêu vội vội vàng vàng lao ra khỏi nhà.
Mã Tiểu Khiêu ngốc sao? Hắn đương nhiên không ngốc. Hắn đã có thể cảm giác được quyết tâm từ chức của Mã Quốc Sơn. Nếu như Mã Quốc Sơn không có cái chức Phó huyện trưởng này, hắn còn có thể kiêu ngạo như bây giờ sao? Còn có thể giao thiệp với nông nghiệp như bây giờ sao? Kiên quyết không thể. Về phần nói đến Tân Thiên Nông Mậu, muốn kết thúc cũng rất dễ dàng. Hiện tại nếu như kết thúc, vẫn có thể giúp đỡ cho cha kiếm lấy chút vinh dự. Nếu như thật sự chờ sau này bị buộc phải từ chức, vậy cái gì cũng không cứu vớt lại được.
Chỉ có thể bị cụt tay!
…....
– Bằng Tử, những chiến hữu kia của anh hiện tại thế nào?
Sau khi Sở Tranh rời khỏi đó, Tô Mộc ngồi ở trong phòng khách của mình hỏi. Có một số việc cho dù là người thân thiết như Sở Tranh, Tô Mộc cũng không muốn để hắn tiến vào trong đó. Chuyện càng ít người biết càng có thể giữ bí mật. Cho dù là ai cũng không có cách nào phủ nhận chuyện này.
– Lãnh đạo, bọn họ hiện tại đều được tôi an bày xong. Bất cứ lúc nào cũng có thể hành động!
Đoạn Bằng nói, rõ ràng lộ vẻ cao hứng. Có thể tập trung với các chiến hữu trước đây ở cùng một chỗ, thật sự là chuyện khiến Đoạn Bằng cảm thấy cao hứng.
– Vậy là tốt rồi!
Tô Mộc gật đầu.
– Chỉ có điều bây giờ thật ra không nhất thiết phải gấp như vậy. Chuyện sau đó tôi sẽ xử lý tốt.
– Vâng, lãnh đạo!
Đoạn Bằng nói, sau đó lấy từ trong túi bên cạnh ra một cái túi da, đưa cho Tô Mộc.
– Lãnh đạo, ngày đó không phải tôi đã từng nói với anh, thời điểm bọn họ qua, thuận tiện làm một việc. Chuyện này bọn họ vô tâm làm ra, là vì lúc đó đúng lúc có mấy tên lưu manh du côn gây sự với bọn họ. Sau khi bọn họ đuổi chúng đi, từ trên người của đám du côn rơi xuống bọc này. Sau khi tôi xem xong, cảm thấy hẳn là có sự trợ giúp đối với anh.
– Phải vậy không? Đưa tôi xem!
Tô Mộc nói.
– Được, vậy để tôi về trước!
Đoạn Bằng nói xong liền đứng dậy rời đi.
Khi bên trong căn phòng chỉ còn lại có một mình Tô Mộc, hắn không để ý lấy đồ từ trong túi giấy ra. Bên trong chính là một quyển sổ, một cái đĩa ghi hình. Ngoài ra không có gì khác. Nếu Đoạn Bằng nói thứ này có thể trợ giúp đối với mình, nói vậy chắc hữu dụng. Cho nên Tô Mộc trực tiếp lật quyển sổ xem. Vừa lật xem trang đầu tiên, Tô Mộc lập tức phẫn nộ.
Không ngờ ghi chép trong quyển sổ là một khoản tiền giao dịch. Loại giao dịch này phần lớn liên quan đến tín dụng nông thôn của huyện Hoa Hải. Số tiền trong đó cộng lại, thậm chí lên tới khoảng hơn năm triệu. Rốt cuộc số tiền này sử dụng để làm gì? Chuyện gì xảy ra, rất hiển nhiên là có công dụng khác, không phải theo con đường đứng đắn.
Tô Mộc quả quyết cầm lấy cái đĩa nhét vào máy vi tính sau mở lên xem.
Khi Tô Mộc xem xong cái đĩa hình đó, sắc mặt càng lúc càng thâm trầm.
– Phùng Thiên Hào, anh thật sự sinh ra một cậu con trai ngoan. Lại dám làm ra chuyện như vậy. Thật không ngờ lá gan của hắn lại lớn như vậy. Ngay cả loại chuyện rơi đầu này cũng dám làm. Thật sự là vô pháp vô thiên, quá ngoan độc!
Nhanh như tia chớp, trong đầu Tô Mộc xẹt qua vô số ý nghĩ. Tuy rằng không biết mấy thứ này rốt cuộc làm sao lại được truyền tới, nhưng nếu đã đến trong tay mình, chứng tỏ thật sự có chuyện này. Tô Mộc cố gắng kìm chế sự tức giận trong lòng. Hắn đốt một điếu thuốc bắt đầu suy nghĩ quan hệ giữa lợi và hại trong đó. Chỉ cần dựa vào hai thứ có trong tay hiện nay, có thể bắt giam một vài người. Nhưng đó không phải ước nguyện ban đầu của Tô Mộc. Hoặc là không làm, nếu làm phải cố gắng làm được tốt nhất. Cứu tất cả tổn thất trở về.
Sau khi hút xong một điếu thuốc, Tô Mộc liền quả quyết gọi điện thoại cho Đoạn Bằng.
– Bằng Tử, anh đã biết chuyện trong đó? Hiện tại bảo người của anh chú ý chặt bọn họ cho tôi. Có bất cứ động tĩnh gì đều phải ghi lại trong hồ sơ. Tốt nhất là có thể nắm được chứng cứ xác thực!
– Vâng!
Thật sự một huyện Hoa Hải nho nhỏ, không ngờ lại che giấu chuyện xấu xa như vậy.
Hiện tại cứ chờ nhìn xem ngày mai chuyện sẽ phát triển thế nào. Chỉ có điều nếu tôi đồng ý sẽ khiến chuyện này càng lớn hơn.
…
Chủ nhật.
Hôm nay là ngày nghỉ, vốn là thời gian nên nhàn nhã tự tại hưởng thụ cuộc sống. Nhưng ngay trong cuộc sống như thế, một việc đột nhiên truyền khắp toàn bộ quan trường huyện Hoa Hải, hơn nữa còn ảnh hưởng đến các huyện còn lại trong thành phố Tây Phẩm. Tất cả mọi người không thể tin được, không có người nào cho rằng chuyện này là thật. Nhưng sau khi chuyện này thật sự phát sinh, bọn họ mới ý thức được, bọn họ không có nghe nhầm. Chuyện này chính là như vậy.
Được khen là công tác ôn định, không ngờ lại chủ động bỏ qua?
Hơn nữa còn liên quan tới Phó huyện trưởng Mã Quốc Sơn. Hắn sẽ chủ động từ chức?
Trong lúc nhất thời thần hồn nát thần tính.