Quan Bảng

Chương 1154: Mạnh mẽ làm việc, khiêm tốn làm người




– Lương Phá Lỗ, ở đây!

Khi Lý Dật Phong đang ở bên này khiếp sợ, ở phía ngoài đã vang lên một giọng nói, rõ ràng là Tô Mộc và Bùi Phi bị đặc công trông coi. Bởi vì không biết thân phận chân chính của bọn họ, cho nên hai người hiện tại cũng bị giám thị đưa đến phòng dưới đất.

– Là Tô ca!

Trái tim lo lắng của Lương Phá Lỗ cuối cùng cũng bình ổn, chỉ cần Tô Mộc không xảy ra việc gì, còn lại đều dễ nói.

– Tô ca, vị này chính là Lý cục!

Lương Phá Lỗ giới thiệu.

– Lý cục trưởng!

Tô Mộc vội vàng nói.

– Tô huyện trưởng thật sự là thiếu niên anh hùng!

Lý Dật Phong cảm khái nói, trước mặt Lương Phá Lỗ, hắn không dám đối đãi với Tô Mộc quá đáng. Dù sao Tô Mộc có thân phận gì, mặc dù Lý Dật Phong không biết rõ, nhưng cũng có thể có cảm ứng, tuyệt đối không đơn giản. Nếu không tại sao có thể còn trẻ như vậy đã trở thành Huyện trưởng cấp chính xử, trở thành quan phụ mẫu của huyện Hoa Hải.

– Lý cục trưởng thật sự quá lời, nhưng Lý cục, có phải nên để cho bọn họ ra ngoài trước hay không.

Tô Mộc nhỏ giọng nói.

Lý Dật Phong hơi chút sửng sốt, nhưng ngay sau đó rất nhanh hiểu được, lúc này nên tạm thời rời đi, dù sao nơi này có nhiều cô gái đang trần truồng như vậy. Nơi này lại không có một bộ y phục, trong chiếc túi Tô Mộc giơ lên, có lẽ là đựng y phục mang tới.

– Tất cả mọi người rút lui ra ngoài!

– Vâng!

Đợi sau khi căn phòng dưới đất hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn lại Bùi Phi, nàng liền mở chiếc túi, bắt đầu phân phát quần áo cho các nàng.

Trong phòng khách ngôi biệt thự.

Cảnh sát hình sự và đặc công đã hoàn toàn khống chế toàn bộ khu biệt thự, nhất là ngôi biệt thự này này càng là trọng điểm chú ý, mỗi một góc đều bị nghiêm mật lục soát. Chỉ cần phát hiện bất cứ dị thường nào, cũng sẽ tìm ra. Lý Dật Phong đứng sóng vai với Tô Mộc trò chuyện, dù sao Địch Lâm là người bên quân đội, Lương Phá Lỗ hoàn toàn không có hứng thú gì với chính trị.

– Lý cục trưởng, chuyện tối hôm nay, tôi muốn đại biểu các gia đình của huyện Hoa Hải cảm tạ đồng chí, nếu như không có đồng chí, tôi nghĩ các thiếu nữ mất tích của huyện Hoa Hải chúng tôi chưa hẳn có thể còn sống mà rời đi lúc này.

Tô Mộc nói.

– Đây là chuyện thuộc bổn phận của tôi, nói ra thật xấu hổ, trong khu trực thuộc của tôi lại phát sinh chuyện như vậy, là thất trách của tôi.

Lý Dật Phong nói.

– Lý cục trưởng, chuyện này không có quan hệ đến đồng chí, rừng lớn loại chim nào cũng có, ai có thể nghĩ đến, Âu Dương Dung có thể phát rồ như vậy, dùng khu biệt thự này làm trụ sở buôn người. Duới tình huống như thế, trừ phi là tiến vào nơi này, nếu không đừng hòng phát hiện. Hơn nữa khu biệt thự này còn được bảo vệ rất nghiêm mật.

Tôi cho rằng Lý cục trưởng không những không có lỗi, hơn nữa còn có công lớn. Chuyện này tôi sẽ làm thành văn bản chính thức báo cáo trong hội nghị thường ủy thị ủy ngày mai, báo công cho Lý cục trưởng! Đây đều là Lý cục trưởng dẫn đội, mới có thể kịp thời phát hiện ra nơi này.

Tô Mộc cười nói.

Lý Dật Phong dĩ nhiên ngạc nhiên!

Lời này của Tô Mộc là có ý gì? Đẩy hắn ra ngoài chuyện này sao? Không đúng, Tô Mộc tuyệt đối không phải loại người sợ phiền phức, nếu sợ phiền phức, quả quyết sẽ không làm chuyện như vậy. Vậy nói như vậy, hắn chính là muốn suy nghĩ cho mình. Biết dù sao mình đã phát hiện nơi này, có nhiều người nhìn thấy như vậy, nếu chuyện này không lập thành án, vậy Lý Dật Phong tuyệt đối không đòi được chỗ tốt.

Đây là một phần chính tích thật!

Mặc dù có thể sẽ vì vậy mà đắc tội với gia tộc Âu Dương, nhưng Lý Dật Phong cũng không phải người dựa vào gia tộc Âu Dương xen lẫn, sau lưng hắn cũng là người đứng, chính là cục trưởng công an tỉnh. Duới tình huống như thế, so với phần chính tích này, tất cả mọi chuyện đều là thứ yếu.

Tô Mộc thật sự biết làm việc.

Đây mới là mạnh mẽ làm việc, khiêm tốn làm người!

Toàn bộ chuyện xảy ra tối hôm nay, ngoài mình và những người để ý, thật sự không ai biết là Tô Mộc đang âm thầm làm. Lý Dật Phong trực tiếp muốn ôm lấy chuyện này, quả thực là rất dễ dàng. Nghĩ tới đây, Lý Dật Phong nhìn Tô Mộc, quyết đoán gật đầu.

– Tô huyện trưởng, đồng chí thật sự quá khen rồi!

– Những lời tôi nói đều là sự thật! Lý cục trưởng, tôi nghĩ ngài còn có việc bận rộn, tôi xin phép đi trước. Còn nữa, những thiếu nữ kia trước hết giao cho Lý cục trưởng, tối nay tôi sẽ ở lại thành phố Tây Phẩm, đợi đến sáng sớm ngày mai tôi sẽ đến cục thành phố nhận người, không có vấn đề gì chứ?

Tô Mộc hỏi.

– Không có! Tuyệt đối không có, đồng chí yên tâm, tôi biết phải làm sao, cục thành phố có bác sĩ tâm lý đặc biệt!

Lý Dật Phong nói.

– Vậy thì tốt!

Tô Mộc nhìn Bùi Phi từ căn phòng dưới đất đi lên gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

– Lý thúc, vậy cháu đi đây, chuyện tối nay đừng nói với cha cháu, nếu không hắn không tha cho cháu đấy!

Lương Phá Lỗ cười híp mắt vội vàng xoay người đuổi theo Địch Lâm, hỉ hả không biết đang nói cái gì.

– Lý cục, Âu Dương Dung hôn mê rồi!

Lý Dật Phong nhìn lướt qua Âu Dương Dung vẫn đang trong trạng thái hôn mê, trong đáy mắt hiện lên vẻ chán ghét. Chính là tên Âu Dương Dung này, từng có rất nhiều lúc hoàn toàn không nể mặt mình. Ỷ vào gia tộc Âu Dương ở thành phố Tây Phẩm, thật sự là vô cùng tác uy tác phúc. Nếu không phải Lý Dật Phong nể mặt Lương Tịnh và Âu Dương Nghị Tranh, đã sớm động thủ thu thập đồ hỗn trướng này rồi. Phải biết rằng trong tay hắn, có rất nhiều tài liệu phạm tội của Âu Dương Dung, đủ cho hắn ngồi nhà tù đến hết đời.

Âu Dương Dung, muốn trách thì trách ngươi mắt không mở, lần này đụng vào tảng đá cứng rắn rồi!

– Mang về rồi hãy nói!

Lý Dật Phong trầm giọng nói.

– Vâng!

Âu Dương Dung đáng thương cho dù bị mang đến cục công an thành phố cũng vẫn trong trạng thái hôn mê, hơn nữa đáng chết chính là, đợi đến khi hắn tỉnh táo lại, phát hiện mình đã biến thành thái giám, đoán chừng cả người càng thêm nổi điên. Phải biết rằng mấy cú đá của Bùi Phi mặc dù không đến mưc muốn chết, nhưng sau đó Tô Mộc động tay chân mới là mấu chốt nhất. Nhìn từ bề ngoài hoàn toàn không nhìn ra cái gì, phải dựa vào y thuật mới có thể phát hiện.

Âu Dương Dung chắc chắn trở thành thái giám rồi!

Vù vù!

Khi bọn Tô Mộc lái xe trở về, phát hiện liên tiếp có mấy chiếc xe chạy qua mặt bọn họ. Đối phương lái rất nhanh, nhanh đến mức Tô Mộc cũng không kịp chào hỏi. Nhưng Tô Mộc lại biết đó khẳng định là Tưởng Hoài Bắc và Bàng Chấn Kỳ. Bọn họ vừa nhận được tin tức, liền lập tức chạy đến. Phát sinh chuyện như vậy, phải trong thời gian ngắn nhất hoàn thành định danh. Nếu không làm ầm ĩ, vị trí của bọn họ cũng lung lay.

– Tô ca, các anh thật lợi hại, ở chỗ đối phương phòng ngự nghiêm mật như vậy, lại có thể cứu người ra!

Lương Phá Lỗ kích động nói:

– Có thể nói cho tôi biết, anh rốt cuộc đã làm như thế nào? Đây quả thực là chuyện nằm ngoài tưởng tượng của tôi, tôi cũng muốn lợi hại giống như các anh vậy!

– Cậu muốn học? Trực tiếp tìm Địch Lâm là được!

Tô Mộc cười nói.

Hiện tại tâm tình của Tô Mộc mới xem như chân chính trấn tĩnh lại, dù sao những thiếu nữ mất tích thật sự đã tìm được rồi, từ trong miệng Bùi Phi, Tô Mộc cũng biết, mười cô gái mất tích của Hắc Tước trấn đều nằm trong số đó. Chỉ cần các nàng có thể bình yên vô sự, cho dù phát sinh chuyện gì, dẫn phát chấn động quan trường, Tô Mộc cũng không sợ hãi. Bởi vì hắn không thẹn với lương tâm!

Người như Âu Dương Dung, ngươi muốn lớn lối đó là chuyện của ngươi! Cho dù ngươi chân chính chọc tới Tô Mộc, Tô Mộc cũng sẽ mỉm cười. Nhưng ngươi tuyệt đối không nên làm ra chuyện khiêu khích điểm giới hạn của Tô Mộc, đây chính là chuyện Tô Mộc sẽ không cho phép.

Tối nay thật sự có thể ôm Bùi Phi ngủ một giấc thật ngon rồi!

Nói ra, Bùi Phi hiện tại càng thêm kích động. Nhìn bộ dáng hiện tại của nàng, thật sự làm cho người ta thèm nhỏ dãi. Cũng bởi vì giải độc vừa rồi vẫn chưa hoàn toàn. Thôi, tối hôm nay thật sự có thể sảng khoái rồi.

Khi Tô Mộc đang chìm trong suy nghĩ này, Bùi Phi đột nhiên mở miệng nói ra một câu, nhất thời khiến không khí bên trong xe lạnh lẽo.

(Bị nhảy chương, nội dung vẫn liền mạch)