Quan Bảng

Chương 1101: Có dám theo giúp tôi điên một hồi?




Bọn hắn đem ý nghĩ công tác của tôi toàn bộ phủ định, do tôi cực lực tranh thủ chỉ bảo lưu lại hình thức vận chuyển ngày trước cho Lý thôn. Nhưng rất nhanh tôi đã bị bãi miễn quyền phân công quản lý, ngay sau đó quyền giám sát Lý thôn cũng rơi vào trong tay người khác. Đối với tôi việc này cũng không sao cả! Nhưng bọn hắn không thể làm như vậy a, nhà kính Lý thôn lại bị bọn hắn dùng đủ loại lý do mạnh mẽ gồm thâu, tất cả đều giao cho công ty nông mại Tân Thiên.

Những thôn dân trước kia là chủ nhân nhà kính, hiện tại lại bị biến thành người làm công. Tô chủ tịch, nhân công Lý thôn bây giờ không còn nhiệt tình làm việc không nói, trấn Phong Yên làm như vậy sớm muộn sẽ tạo ra sai lầm! Đây là muốn đem địa vị chủ nhân của thôn dân biến thành người làm thuê, khi nhà kính không phải do họ tự kinh doanh mà biến thành ham muốn cá nhân cho người khác, Tô chủ tịch, ngài nói thôn dân họ sẽ khoan dung cho chuyện như vậy sao?

Trong lời nói của Tiêu Tri Lâm mang theo vẻ oán hận hơn nữa còn là bất đắc dĩ lẫn thất vọng!

Không ai nguyện ý trơ mắt nhìn thấy đế quốc buôn bán của mình tạo ra ầm ầm đổ sụp như thế. Lý thôn ngưng tụ tâm huyết của Tiêu Tri Lâm, người trong thôn vốn có thể thoát khỏi nghèo khó làm giàu, lại bị lãnh đạo trấn Phong Yên trực tiếp tước đoạt cơ hội như thế. Điều này làm Tiêu Tri Lâm cảm thấy điên cuồng, mặc dù nói hắn cũng muốn phản kháng, nhưng dựa vào một mình hắn đừng mong gây được sức ép gì trong trấn Phong Yên.

Bởi vì bất đắc dĩ hắn mới vận dụng nghỉ bệnh trốn tránh.

Hắn nghe nói thôn dân Lý thôn nháo sự cùng công ty Tân Thiên, hắn sợ hãi tâm huyết của mình bị bỏ mặc, cho nên muốn đi gặp Tô Mộc hội báo, muốn đạt được ủng hộ từ chỗ hắn.

Cho dù bây giờ Tô Mộc còn chưa tỏ thái độ, nhưng Tiêu Tri Lâm vẫn ôm lấy hi vọng.

Nếu Tô Mộc là người không đáng nương tựa, Tiêu Tri Lâm thật sự mất đi tin tưởng. Nhưng tình huống như thế có lẽ sẽ không xuất hiện. Một người dám kéo ngã Lý Thiên Thạc, sao lại là người không có quyết đoán? Cho dù là vì chiến tích của mình, Tô Mộc hẳn sẽ có biện pháp!

Nông mại Tân Thiên?

Tô Mộc mẫn tuệ bắt giữ chi tiết này.

Phải, là nông mại Tân Thiên, theo tôi được biết công ty này có lãnh đạo trong huyện làm hậu trường!

Khi Tiêu Tri Lâm nói ra lời này, cố ý nhìn chằm chằm vào mắt Tô Mộc, quan sát ánh mắt của hắn.

Tô Mộc nhìn ra tâm tư của Tiêu Tri Lâm, nhưng không vạch trần.

Nói một chút đi, là ai?

Tô Mộc thản nhiên hỏi.

Tiêu Tri Lâm thấy tâm tư của mình bị Tô Mộc hiểu rõ, khuôn mặt không khỏi căng thẳng, liền thu hồi tâm tư của mình. Cho tới lúc này hắn mới ý thức được thanh niên ngồi trước mắt đạo hạnh thật thâm hậu. Nếu không phải như thế, vì sao có thể ngồi lên vị trí này. Nếu muốn dựa vào Tô Mộc làm việc gì đó, biện pháp tốt nhất là nên thành thật.

Tổng giám đốc nông mại Tân Thiên tên Mã Tiểu Khiêu, là con trai của phó chủ tịch huyện Mã Quốc Sơn!

Tiêu Tri Lâm quyết đoán nói.

Con trai của Mã Quốc Sơn?

Tô Mộc nhíu mày, mặc dù hắn không phản đối con của quan chức đi buôn bán, nhưng điều kiện tiên quyết là kinh doanh chân chính, làm được thành tín, nếu làm xằng làm bậy tuyệt đối làm Tô Mộc phản cảm. Thật hiển nhiên lời của Tiêu Tri Lâm trong vô hình để lộ thật nhiều tin tức. Không cần biết công ty Tân Thiên kia thế nào, chỉ nói họ chiếm dụng nhà kính của thôn dân Lý thôn là có thể nhìn ra được vấn đề.

Tô Mộc đột nhiên nghĩ tới từ sau khi mình nhậm chức vẫn chưa chính thức mở hội nghị xử lý thường vụ trong ủy ban huyện. Hơn nữa vài phó chủ tịch huyện Hoa Hải chưa có ai chủ động đi qua báo cáo công tác. Ngoại trừ Đổng Học Vũ, người còn lại còn chưa có động tĩnh. Mặc dù Tô Mộc chỉ là quyền chủ tịch, nhưng cũng là chủ tịch a, mấy phó chủ tịch chẳng lẽ không hiểu chút quy củ sao?

Dù huyện Hoa Hải nghèo khó nhưng lại có tới sáu phó chủ tịch, dựa theo ý tưởng của Tô Mộc, ít nhất khảm rụng một nửa là có thể duy trì việc vận chuyển ủy ban huyện, có tới sáu người là hơi nhiều.

Nắm lửa thứ hai cần đốt trên người một phó chủ tịch sao?

Tiêu trưởng trấn, tôi muốn biết một việc, ông có ý kiến gì với trấn Thập Phương hay không?

Tô Mộc đột nhiên chuyển đề tài.

Chuyển biến đột nhiên như vậy làm Tiêu Tri Lâm không kịp phản ứng, nhưng rất nhanh hắn liền trấn định lại:

Trấn Thập Phương là hương trấn gần trấn Phong Yên nhất, không dối gạt chủ tịch, lúc ấy tôi có ý tưởng điều động tới trấn Thập Phương, chẳng qua chuyện trong trấn Phong Yên tôi không cách nào xử lý, làm sao có thể qua trấn Thập Phương tìm mất mặt.

Thì ra là vậy!

Tô Mộc thầm gật đầu, nhìn Tiêu Tri Lâm nói:

Tôi đã biết! Ông trở về đi!

Dạ!

Tiêu Tri Lâm nhìn thấy dáng vẻ Tô Mộc vẫn thản nhiên, nguyên bản hắn còn thật nhiều lời muốn nói ai ngờ Tô Mộc lại có thái độ như vậy, đành đem lời nói nuốt trở vào. Dù sao nên nói cũng đã nói, chuyện còn lại hắn đành mặc cho số phận.

Nếu trong huyện thật sự cho hắn cơ hội này, Tiêu Tri Lâm tuyệt đối dốc sức!

Nếu trong huyện vẫn như trước kia, trực tiếp đem hắn gác xó, Tiêu Tri Lâm chỉ đành nhận mạng!

Đợi sau khi Tiêu Tri Lâm đi ra ngoài, trong lòng Tô Mộc đã quyết định chủ ý, chọn lựa Tiêu Tri Lâm. Bí thư trấn ủy Thập Phương cùng trưởng trấn, Tô Mộc muốn lấy chức trưởng trấn, nhưng bây giờ nghe lời nói của Tiêu Tri Lâm, nghĩ tới chuyện hắn gặp được trước kia, Tô Mộc đã không còn do dự.

Hoặc là không làm, đã làm phải cấp ủng hộ tuyệt đối cho Tiêu Tri Lâm.

Tô Mộc tin tưởng ánh mắt của mình, tin tưởng Tiêu Tri Lâm sẽ cho mình đáp án vừa ý.

Tiêu Tri Lâm, tôi chờ mong xem ông có thể cùng tôi điên một lần hay không!

Đã quyết định xong chuyện của trấn Thập Phương, ngay lúc Tô Mộc định tiếp tục xem văn kiện, Lư Đào đi vào phòng làm việc:

Chủ tịch, bên Lý bí thư thông tri ngài, hai giờ chiều cần mở hội nghị bí thư xử lý thường vụ, ở trong phòng làm việc của Lý bí thư.

Đã biết!

Tô Mộc gật đầu.

Sao vậy? Lư chủ nhiệm, còn chuyện gì sao?

Tô chủ tịch, là như vậy, tối nay tôi muốn mời ngài cùng dùng một bữa cơm được không?

Lư Đào hỏi.

Là chuyện này?

Tô Mộc biết ý vị lời mời của Lư Đào là thế nào, nhưng hắn không cự tuyệt. Hiện tại đang trong thời gian phân quả táo với Lý Tuyển, mặc dù Tô Mộc đã có vài nhân tuyển nhưng muốn ở trong hội nghị thường ủy mượn sức Đổng Học Vũ cùng Mạnh Vi Khiêm thì phải cấp chút ngon ngọt cho hai người. Nên nhớ sau sự kiện của Lý Thiên Thạc, vị trí trống trong huyện thật không ít. Có rất nhiều chức vị chính lẫn phó.

Nhưng không cần biết là vị trí nào, sau khi an bài xong sẽ có một loạt động tác, đây cũng là sự thật tàn khốc trong quan trường. Trừ phi bên trên thay đổi vị trí, bằng không người bên dưới đừng mong thượng vị.

Nhiều vị trí như vậy chính Tô Mộc cũng nuốt không hết.

Một khi đã như vậy, thay vì không công tiện nghi cho Lý Tuyển, vậy mượn cơ hội này giao hảo với Đổng Học Vũ cùng Mạnh Vi Khiêm. Tô Mộc biết quan hệ giữa Lư Đào cùng bọn họ, cho nên liền cười gật gật đầu.

Không thành vấn đề!

Hiểu được!

Lư Đào nhanh chóng nói.

Lư chủ nhiệm, chuyện này tạm thời không nói, tôi muốn hỏi anh, sao trong huyện có tới sáu phó chủ tịch, anh biết không?

Tô Mộc không chút để ý hỏi, kỳ thật thái độ như thản nhiên của hắn lại làm trong lòng Lư Đào chợt nhảy lên.

Tô Mộc muốn đối phó sáu phó chủ tịch sao?

Cũng phải, đổi lại là ai xem chừng đều sẽ ra tay với họ. Bọn hắn thật sự quá càn rỡ, Tô Mộc nhậm chức bao nhiêu ngày nhưng không ai chủ động tới hội báo công tác. Thật sự nghĩ mình có hậu trường trong thành phố thì tùy ý làm gì thì làm sao? Lần này chỉ sợ bọn hắn đụng phải tảng đá cứng rắn, Tô Mộc tuyệt đối không đơn giản như vậy, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho các người!

Tô chủ tịch, huyện Hoa Hải tổng cộng có sáu phó chủ tịch, theo thứ tự là Hoàng Ngọc Hiên, Mã Quốc Sơn, Dương Vinh, Trâu Nhất Khoa, Trương Hưng Thần cùng La Giai Vân. Ngoại trừ La Giai Vân là phụ nữ, còn lại là nam giới. Mà sáu phó chủ tịch phân công quản lý ngành khác nhau, tổng quát mà nói có vài ngành do họ phân công quản lý. Tỷ như Mã Quốc Sơn quản lý nông nghiệp, La Giai Vân quản lý khoa cấp, Hoàng Ngọc Hiên quản lý giáo dục cùng kinh tế…

Mặc dù Tô Mộc biết mấy phó chủ tịch là ai, nhưng muốn hiểu biết chi tiết thì chưa có thời gian. Bên cạnh có người như Lư Đào chính là chuyện đáng mừng, ít nhất hắn đều hiểu biết. Nếu không tự mình tìm hiểu, không biết Tô Mộc phải bận rộn tới khi nào.

Điểm tựa chú ý của Tô Mộc chính là Mã Quốc Sơn.

Lư Đào giới thiệu vô cùng rõ ràng, thông qua lời giới thiệu, Tô Mộc hiểu được Mã Quốc Sơn biết sự tồn tại của công ty Tân Thiên. Bởi vì việc vay tiền của công ty Tân Thiên là do Mã Quốc Sơn hỗ trợ, mượn từ xã tín dụng nông thôn. Hơn nữa theo Lư Đào biết món nợ này còn chưa được hoàn trả.

Đã biết, anh đi làm việc đi!

Tô Mộc nói.

Dạ!

Đợi sau khi Lư Đào ra khỏi văn phòng, đáy lòng bắt đầu cân nhắc. Tô Mộc tuyệt đối không vô duyên cớ hỏi tới Mã Quốc Sơn, hắn làm như vậy nhất định là có mục đích. Nhưng hắn lại muốn làm gì đây?