Quan Bảng

Chương 1029: Một trung tâm, toàn hoa nở rộ




– Sao em lại ở chỗ này?

– Em qua đây giải sầu! Làm sao anh biết em ở chỗ này?

– Anh ở mắt ở cạnh em!

– Cơ sở ngầm? Chẳng lẽ anh nói là Chung Nhan?

– Sao lại là cô ấy?

– Hừ, đừng cho rằng em không biết chút tâm tư kia của anh. Đã biết anh cũng thích chơi loại này. Có em và Lạc Lâm, anh còn chưa đủ sao? Còn muốn Chung Nhan.

– Anh thật sự không có…

– Hì hì, cho dù anh có cũng không sao. Người ta sẽ giúp anh.

– Anh giúp em một đầu!

– A, nhanh muốn chết, tiếp tục!



Tròn một đêm, Tô Mộc cũng không biết cùng Chu Từ chiến đấu bao nhiêu lần. Nói chung mỗi lần đều không phải là Tô Mộc chủ động tới, là Chu Từ cam tâm tình nguyện đóng vai. Dùng cách nói của Chu Từ, cô ấy hoặc là không làm, nếu như thật sự làm, sẽ một lần làm đủ lượng cho một tháng. Trong vòng một tháng, cô chắc sẽ không còn muốn nữa. Đỡ phải đến lúc muốn, không có cách nào, lại phải đi tìm biện pháp khác.

– Thật ra, em có thể suy nghĩ. Nếu như có người thích hợp…

– Thôi đi. Em cũng không phải là tiểu nữ sinh. Em biết lựa chọn thế nào. Con đường này là em chọn. Em sẽ chịu trách nhiệm tới cùng. Em đã từng nói em sẽ không dây dưa với anh. Như thế này cũng rất tốt. Tô Mộc, đáp ứng em, đừng đẩy em ra?

Chu Từ khẽ nói một cách hiếm thấy.

– Sẽ không. Anh vĩnh viễn không đẩy em ra!

Tô Mộc quyết đoán nói, trực tiếp ôm Chu Từ vào trong ngực, trên mặt lộ vẻ kiên định. – Cả đời, anh đều sẽ để em ở bên cạnh anh! Em của anh. Ai cũng đừng mong cướp em đi được!

– Ừ, em lại muốn!

– Vậy tiếp tục tới!

Suốt đêm không nói chuyện, đều chiến đấu.

Đợi đến sáng sớm ngày hôm sau, điện thoại của Tô Mộc đổ chuông. Sau khi nhìn thấy là ai gọi tới, hắn mới nhìn về phía Chu Từ cười nói:

– Anh muốn đi ra ngoài làm việc, không biết sẽ lại ở chỗ này mấy ngày. Nếu như em không có chuyện gì, ở lại chỗ này đi.

– Em sẽ không đi!

Chu Từ kiều mị nói.

– Vậy còn không dậy rửa mặt?

– Người ta cũng muốn đi rửa mặt, nhưng người ta có thể sao? Người ta hiện tại đã sắp bị anh làm cho xương cốt toàn thân mềm hết rồi.

– Ha ha, anh đi đây!

– Đi đi!

Ngay khi Tô Mộc lái xe chuẩn bị rời đi, trên điện thoại di động đột nhiên truyền tới một tin nhắn. Là do Chu Từ gửi tới, nội dung rất đơn giản, nhưng cực kỳ hương diễm: Người ta chuẩn bị dầu bôi trơn!

Chính là mấy chữ như vậy, khiến tiểu đệ của Tô Mộc thiếu chút nữa lại dựng lều!

Trời ạ, thật đúng là một yêu tinh!

Thật ra ở trong lòng Chu Từ, vẫn có chút tiếc nuối. Chính là muốn cùng Tô Mộc thật sự nắm giữ lần đầu tiên của hai người. Lần đầu tiên này chẳng những là hoa hồng phóng ra, còn phải là hoa cúc phóng ra. Từ trước đến nay Chu Từ đều một nữ nhân tác phong lớn mật. Cô biết làm sao mới có thể khiến Tô Mộc vĩnh viễn có hứng thú đối với cô. Muốn khiến một người nam nhân vĩnh viễn hứng thú đối với một nữ nhân, vậy con đường tình thú tuyệt đối là cần thiết.

Tô Mộc cố gắng khống chế dục hỏa trong thân thể, trực tiếp nhắn tin cho Chu Từ bốn chữ: Chuẩn bị cho tốt!

Sau khi Chu Từ nhận được tin nhắn, ở trên giường nhất thời cười ngả trước ngả sau, càng cười càng quyến rũ.

Tại tòa nhà thị ủy của thành phố Cổ Lan, phòng làm việc của bí thư Thị Ủy.

Khi Tô Mộc xuất hiện ở nơi này, trên đường tất cả mọi người nhìn thấy Tô Mộc đều lộ vẻ sùng bái và kính ngưỡng. Bởi vì bọn họ đều rõ ràng, là ai đã khai sáng ra cục diện huy hoàng của khu Cao Khai hiện nay. Bọn họ cũng biết hóa ra Tô Mộc dời ra, cũng không phải là giáng chức, mà thật sự có trọng dụng khác. Chuyện phát sinh ở thành phố Tân Khuyết đã được truyền rộng trong thể chế. Ai cũng biết thân phận Tô Mộc bây giờ, bởi vậy không ai dám coi khinh Tô Mộc.

Chủ nhiệm phòng giám sát Tỉnh ủy, chức vị như thế không phải ai muốn làm là có thể làm được.

Nếu như trước đây Tô Mộc ở thành phố Cổ Lan, bọn họ muốn làm thế nào cũng được, như vậy Tô Mộc hiện tại bọn họ tuyệt đối không thể quản lý. Tô Mộc hiện tại là cán bộ quản lý tỉnh, tên xứng với người, không có bất kỳ quan hệ gì với thành phố Cổ Lan anh.

– Tô chủ nhiệm!

Lê Cường cười đứng lên.

– Lê ca, không cần khách khí với tôi như vậy.

Tô Mộc cười nói.

– Thân phận của cậu bây giờ đã khác.

Lê Cường nói.

– Lê ca, nếu anh nói như vậy, thật sự không có ý nghĩa gì. Cho dù thân phận tôi đã khác, còn có thể làm sao? Còn không phải là huynh đệ của anh sao? Thế nào? Chẳng lẽ Lê ca khinh thường huynh đệ như tôi sao?

Tô Mộc cười nói.

– Ha ha, được rồi. Hai người chúng ta đừng ở chỗ này nói lời vô nghĩa làm gì. Buổi trưa không được. Buổi tối đi. Buổi tối không bận gì, tôi mời khách. Hai anh em chúng ta tụ tập một chút.

Lê Cường nói.

– Được, không thành vấn đề!

Tô Mộc nói.

– Vậy đi vào nhanh một chút, Lý bí thư đang chờ cậu.

Lê Cường cười nói.

– Được!

Nếu như trước đây Tô Mộc có thể duy trì sự khiêm tốn. Như vậy hiện tại, bất kể như thế nào hắn không thể lại duy trì khiêm tốn. Huống chi Lý Hưng Hoa cũng không phải người ngoài. Hắn có con đường tin tức của mình, biết làm sao để xác định được hành tung của Tô Mộc. Cho nên Tô Mộc xuất hiện ở nơi này, đầu tiên, hắn là ngừoi tìm được. Đến đây gặp mặt, cũng là chuyện cần thiết. Bởi vì dù sao thân phận Tô Mộc bây giờ cũng đã khác. Tô Mộc là lãnh đạo tỉnh ủy.

Khi Tô Mộc thật sự xuất hiện ở trước mắt, Lý Hưng Hoa nhìn gương mặt trước mắt mình, không thể nghi ngờ tâm tình rất cảm khái. Phải biết rằng dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới, Tô Mộc trước đây ở thành phố Thanh Lâm còn cần mình chiếu cố, hiện tại đã trở thành chủ nhiệm phòng giám sát Tỉnh ủy, còn được hưởng thụ đãi ngộ cấp phó sở. Đãi ngộ này cho thấy, không có gì bất ngờ xảy ra, Tô Mộc rất nhanh có thể trực tiếp lên cán bộ cấp phó sở.

Cấp phó sở!

Mình khi còn bằng tuổi Tô Mộc, dường như còn chưa xuất sư, vẫn đi theo Diệp An Bang làm việc. Người và người thật sự không có cách nào so sánh với nhau. Nhưng không sao, dù sao Tô Mộc là người bên mình. Chỉ cần quan hệ này không thay đổi, như vậy Tô Mộc thăng cấp càng nhanh đối với mình càng có lợi. Nghĩ đến dưới trướng Diệp An Bang có một người nối tiếp như vậy, tâm tình Lý Hưng Hoa từ từ trở nên bình tĩnh. Tình thế trước mắt thật sự rất tốt!

Chỉ cần Diệp An Bang không phạm sai lầm, tiến dần từng bước, trở thành nhân vật số một, cũng là chuyện nằm trong tầm tay. Chỉ cần địa vị của Diệp An Bang duy trì không đổi, địa vị của Lý Hưng Hoa sẽ vững chắc như núi. Như vậy có thể hình thành một trình tự tiến dần lên. Điều này ở trong quan trường rất quan trọng. Nếu như không có trình tự tiến dần lên như vậy, thật sự là chuyện đòi mạng. Một phe phái không nắm giữ người có quyền phát biểu, không nắm quyền trong tay, trước sau chính là chuyện nguy hiểm.

– Lý bí thư!

Tô Mộc mỉm cười nói.

– Tiểu tử gọi chú là bí thư với không bí thư cái gì? Nghe ý tứ của cháu, có phải chú nên gọi cháu là Tô chủ nhiệm hay không?

Lý Hưng Hoa cười nói:

– Tô chủ nhiệm, hoan nghênh cậu đến đây thành phố Cổ Lan chúng ta tiến hành đôn đốc kiểm tra.

– Chú Lý!

Tô Mộc vội vàng nói.

– Vậy là được rồi. Nào, ngồi xuống nói chuyện!

Sau khi Lý Hưng Hoa và Tô Mộc ngồi xuống, Lê Cường lần lượt rót cho hai người chén trà, lại xoay người rời khỏi đó. Không quan tâm là giao tình thế nào, nhưng ở ngoài mặt, Lê Cường vẫn thực hiện đúng mực. Hắn biết địa vị của mình thế nào. Hắn biết hiện tại nên làm nhất là cái gì.

Hiểu cấp bậc lễ nghĩa, nói quy định, đây cũng là nguyên nhân khiến Lê Cường có thể đi đến vị trí như bây giờ!

Trên thực tế Lý Hưng Hoa rất vừa ý về Lê Cường, chuẩn bị rèn luyện thêm, chờ đến khi có cơ hội thích hợp sẽ thả ra ngoài. Bởi vì chỉ có như vậy, mới có khả năng bảo đảm quyền phát biểu của Lý Hưng Hoa càng thẩm thấu đến cơ sở.

– Lúc này đi ra khỏi tỉnh, thành phố Cổ Lan là lựa chọn thứ hai. Không phải cháu muốn lấy nơi này để khai đao chứ?

Lý Hưng Hoa nói đùa.

– Làm sao có thể? Chú Lý, lần này cháu xuống đây có nhiệm vụ gì, tin tưởng chú cũng đã biết. Nhiệm vụ của cháu chủ yếu chính là chịu trách nhiệm điều tra tổng hợp lại chỉnh đốn lại tình hình phát triển kinh tế ở các địa khu, làm báo cáo về các khu phát triển kinh tế. Còn chuyện điều chỉnh, thật sự không có mấy liên quan đến cháu. Có một số việc chẳng qua là vô tình đụng phải, cho nên mới không thể không xử lý. Lại nói vừa rồi không tiếp tục ở lại đó. Còn không phải đợi tổ điều tra xuống, cháu liền lên đường rời khỏi sao? Chú không thể mũ gì cũng chụp vào đầu cháu được. Nếu nói vậy, cháu thật sự hết chỗ nói.

Tô Mộc cười giải thích.

– A, nghe ý tứ của cháu, cháu vẫn thấy rất ủy khuất đúng không? Có biết bây giờ cháu đã đứng vào hàng ngũ của các bí thư Thị Ủy thành phố địa cấp trong tỉnh. Mọi người đều biết vị khâm sai đại thần là cháu còn mang theo thượng phương bảo kiếm. Bởi vì cháu không biết sẽ có bao nhiêu người mất nón quan.

Lý Hưng Hoa nói,

– Nếu bọn họ thật sự nghĩ như vậy, cháu cũng không có biện pháp nào.

Tô Mộc tùy tiện nói.

Mặc dù nói nhiệm vụ chủ yếu của Tô Mộc là làm báo cáo về kinh tế, nhưng giống như lời Lý Hưng Hoa nói, trên người Tô Mộc còn có thân phận chủ nhiệm phòng giám sát Tỉnh ủy. Chỉ cần một ngày thân phận này không bị miễn trừ, Tô Mộc có tư cách tiến hành đôn đốc kiểm tra đối với bất kỳ chuyện gì nhìn thấy. Không gặp được thì không sao. Nếu thật sự gặp phải, đó không phải chỉ là xui xẻo.

Chuyện cục giám sát chất lượng thành phố Tân Khuyết, không phải là ví dụ rõ ràng nhất sao? Phải nói, không có Tô Mộc, chuyện này cũng sẽ bị điều tra ra. Chỉ là có lẽ. Nhưng bây giờ có Tô Mộc, vấn đề này không phải bị đưa lên đài báo quá nhanh sao?

Cho nên không sợ bận rộn, chỉ sợ có việc.

– Nói chuyện đứng đắn. Lần này nhiệm vụ của cháu là bắt mạch kinh tế ở các nơi. Nếu thành phố Cổ Lan chúng ta là nơi cháu từng công tác chiến đấu, chỉ vậy thôi, hẳn nên cho bí thư Thị Ủy chú một lời. Cháu chuẩn bị viết báo cáo như thế nào.

Lý Hưng Hoa hỏi.

Lời này xem như hỏi điểm quan trọng!

Tô Mộc sở dĩ lựa chọn thành phố Cổ Lan đứng thứ hai, thật ra còn có một nguyên nhân quan trọng. Tô Mộc đối với tình huống nơi này rất quen thuộc. Cho nên phần báo cáo kia đã sớm bắt đầu chuẩn bị. Chỉ cần lần này qua, xác minh cụ thể, là có thể trình về phía Tỉnh ủy.

Lý Hưng Hoa hỏi như vậy, thật ra cũng không thể nói sớm.

– Chú Lý, thật ra bản báo có về sự phát triển kinh tế của thành phố Cổ Lan, trước lúc rời đi cháu đã từng nói với chú. Hiện tại cháu vẫn là câu nói kia. Thành phố Cổ Lan muốn phát triển kinh tế, một trung tâm, toàn diện nở hoa là được!

Tô Mộc vừa cười vừa nói.