Quan Bảng

Chương 1024: Càng mãnh liệt càng hưng phấn




Internet thật sự rất rộng. Theo xã hội phát triển, theo khoa học kỹ thuật ngày càng phát triển, tác dụng của internet đã bắt đầu càng ngày càng quan tọng. Rất nhiều chuyện ở trong hiện thực không dám nói ra, nhưng ở trên internet lại có thể rất dễ dàng truyền bá ra. Phải biết rằng ở trên mạng, chỉ cần xuất hiện mấy phút, chỉ cần có đủ lượng view, cho dù trang web quả quyết cắt bỏ bài post cũng chỉ là chuyện vô bổ.

Cho nên khi bài post như vậy bắt đầu xuất hiện, toàn bộ internet đều trở nên nóng bỏng!

Rất nhiều người đều nghĩ, sau khi bài post như vậy vừa xuất hiện, không bao lâu sẽ bị cắt bỏ. Nhưng điều khiến cho bọn họ kinh ngạc chính là, bài post như vậy không những không bị cắt bỏ, ngược lại có xu hướng càng lúc càng sôi nổi. Có thể xuất hiện cảnh tượng như vậy, chỉ có một nguyên nhân. Chính là được những người quản lý mạng ngầm đồng ý, cũng chính là được ban tuyên truyền gật đầu chấp thuận. Tưởng tượng xuống, ở Thiên Triều, phát sinh chuyện như vậy, nếu như không được cán bộ cấp cao của ban tuyên truyền gật đầu chấp thuận, có ai dám làm như vậy?

Tô Mộc mặc dù biết có kíp nổ sự kiện internet như vậy, nhưng không có nghĩ đến, kíp nổ này thuộc loại khó có thể khống chế.

Sáng sớm khi Tô Mộc rời khỏi khách sạn, trên internet đã chia làm hai phái. Một phái là ủng hộ Tô Mộc vô điều kiện. Nguyên nhân rất đơn giản. Ai bảo người Tô Mộc đánh chính là người đảo quốc. Với một lý do như vậy, đã đáng để bọn họ ủng hộ Tô Mộc. Một phái tất nhiên là được đám người Liễu Sinh Tỉnh Thôn dẫn dắt, dùng hết khả năng muốn hình thành một bầu không khí dư luận, tiến hành đả kích đối với Tô Mộc. Mà dưới sự hỗ trợ của Tôn Văn Nhạc, xu hướng càng lúc càng ác liệt.

– Biết không? Hiện tại tôi chỉ muốn nhìn thấy quan viên đã đánh người đảo quốc kia!

– Các người nói xem hắn là ai?

– Có chút lỗ mãng. Nhưng đáng đánh!

Khi Tô Mộc đi vào đại học Yến Kinh, những tiếng bàn tán như vậy không ngừng vang lên. Làm sinh viên của đại học Yến Kinh, bọn họ tất nhiên là có khả năng quan sát nhạy bén. Bọn họ cũng không nhìn vấn đề chỉ theo bề ngoài. Vì bọn họ đều biết, Tô Mộc tuyệt đối không phải vô duyên vô cớ mà làm như vậy. Vì sao từ đầu đến cuối đều không nói ra nguyên nhân khiến Tô Mộc đánh người? Tùy ý phá hủy đầu tư nước ngoài. Lý do như vậy hình như có chút gượng ép.

Mà khi những lời bàn tán như vậy vang lên ở bên tai, tâm tình Tô Mộc cuối cùng có chút thả lỏng.

Bất kể làm sao, vẫn có người sáng suốt!

– Tô Mộc, cuối cùng anh cũng tới!

Khi Tô Mộc xuất hiện ở trước phòng học, Khương Mộ Chi đã sớm chờ đợi, tiên lên, lo lắng nói:

– Anh đã xem tin tức chưa? Anh chuẩn bị làm gì? Có cần chúng tôi ra mặt nói rõ tình huống, chứng minh anh là người trong sạch hay không?

– Không cần. Khương lão sư, những gì cô quay được đều là đòn sát thủ. Chúng ta không cần nóng vội. Cứ để cho bọn họ nhảy loạn một thoài gian đã.

Tô Mộc nói.

– Thật sự không có việc gì chứ?

Khương Mộ Chi nghi ngờ nói.

Nói đến chuyện trên quan trường, Khương Mộ Chi thật sự không rõ lắm. Theo cô, nếu phát sinh chuyện như vậy, điều Tô Mộc nên làm chính là nhanh chóng nói rõ ràng mọi chuyện. Sao có thể không nóng vội được? Chẳng lẽ Tô Mộc thật sự muốn ném chuột vỡ bình sao? Không đúng. Tô Mộc không phải là người như vậy.

– Sẽ không có chuyện gì đâu! Không phải cô nói ngày hôm nay sẽ có đại sư quốc học đến đây giảng bài sao? Đi thôi, chúng ta vào đi thôi.

Tô Mộc cười nói.

– Được!

Sau khi Khương Mộ Chi xác định Tô Mộc thật sự không có để ở trong lòng, lúc này mới cùng hắn đi vào phòng học. Phần học như vậy thật sự khó có được. Cho nên chẳng những là Khương Mộ Chi, các lão sư còn lại, chỉ cần có thể tiến đến nghe giảng đều đã đến đây.

Khi Thái Nhã Nho bước chân trầm ổn xuất hiện ở trong phòng học, mọi người đều đứng lên, vỗ tay.

Tô Mộc nhìn vị lão nhân đáng kính trước mắt, thái độ trang nghiêm và kính trọng.

Quốc học là học vấn mà bất cứ lúc nào cũng không thể vứt bỏ. Một quốc gia nếu như ngay cả quốc học của mình cũng không có, như vậy quốc gia sớm muộn sẽ bị đồng hóa. Thậm chí trong tương lai không xa, cũng sẽ bị trực tiếp thủ tiêu mất quốc hiệu.

– Các học sinh, trước khi giảng bài, tôi muốn nói cho mọi người một chuyện. Đó chính là, con người tôi thật ra là không mấy thích mạng. Nói chính xác, tôi chống lại mạng. Vừa nghe cũng có chút cảm giác khó chịu. Có thể mọi người sẽ nói tôi là cổ hủ, nói tôi là ngoan cố không thay đổi. Nhưng đây là sự kiên trì của tôi. Tôi tin nếu như không phải sáng sớm hôm nay xuất hiện chuyện như vậy, sự kiên trì của tôi sẽ còn tiếp tục.

Thái Nhã Nho nhìn lướt qua mọi người có mặt ở đó, giọng nói đầy từ tính bắt đầu vang lên.

Lớn tiếng doạ người!

lời dạo đầu như vậy, trong nháy mắt liền kích thích sự hứng thú của mọi người. Ánh mắt mỗi người nhìn về phía Thái Nhã Nho đều nóng bỏng, chờ đợi vị đại sư quốc học nói ra lời lẽ kinh người thế nào!

– Nhưng sự kiên trì của tôi, lại bởi vì chuyện phát sinh sáng sớm hôm nay mà tạm thời bị phá hủy. Lại nói tiếp, điều này cũng chẳng thể trách được bất kỳ kẻ nào. Đây là do tôi tự nguyện. Các học sinh, mọi người biết tại sao tôi phải như vậy không? Bởi vì tôi phẫn nộ! Tôi phẫn nộ chính là người của đảo quốc. Ở trên đất nước rộng lớn của ta, bọn họ lại tùy ý bịa đặt như vậy, khí thế ép người như vậy. Bọn họ làm vậy là muốn làm gì? Còn tưởng rằng hôm nay Thiên Triều giống như Thiên Triều trước đây sao? Các học sinh, tôi cảm thấy bi thương. Nguyên nhân tôi bi thương chính là vì trên internet của chúng ta, thậm chí có rất nhiều người đang phụ họa theo luận điệu của đảo quốc. Người như vậy, lương tâm của bọn họ có phải bị chó ăn hay không? Cha mẹ, người nhà của bọn họ nếu như vẫn còn sống, bọn họ làm sao đối mặt được với những người đó? Nếu như thế hệ ông cha của bọn họ vẫn còn sống, những người cha người ông đó còn không cầm gậy hung hăng đánh đám người chẳng phân biệt được trắng đen xanh đỏ kia sao!

– Tôi không thích internet, nhưng tôi lại thích tin tức sáng sớm hôm nay. Bởi vì tôi tin tưởng vào quan viên trẻ tuổi kia. Bởi vì tôi biết hắn tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ động thủ đánh người. Nếu thật sự muốn phá hủy đầu tư nước ngoài, có cần phải thông qua phương thức quá khích như vậy không? Các học sinh, có thể mọi người sẽ cho rằng tôi lạc đề, nhưng tôi có thể rất trách nhiệm nói cho mọi người biết, tôi chẳng những không có lạc đề, tôi còn tiếp tục đề tài này. Bởi vì đây cũng là điều ngày hôm nay tôi chuẩn bị giảng giải: Tinh thần yêu nước!

Tô Mộc ngồi yên tĩnh ở trong một góc. Hắn không biết Thái Nhã Nho có biết người quan viên kia chính là mình hay không, nhưng bây giờ nghe giọng điệu Thái Nhã Nho như vậy, không thể nghi ngờ hắn đang kích động.

Tô Mộc không sợ bị oan uổng. Bởi vì từ khi hắn quyết định đi vào con đường làm quan, hắn đã biết, những chuyện bị oan uổng như thế sẽ liên tục kéo tới. Nếu ngay cả chút năng lực chịu đựng đó, mình cũng không có, hẳn đã sớm biến mất trong đám đông.

Nhưng Tô Mộc kích động!

Bởi vì Tô Mộc biết, ở trong Thiên Triều vẫn có rất nhiều người đáng kính đáng yêu như Thái Nhã Nho. Bọn họ có thể nói trúng tim đen phát hiện ra vấn đề. Bọn họ biết có thể biết ra tay từ phương diện nào. Nhất là có thể phân tích vấn đề thấu đáo. Bọn họ biết trong thời khắc mấu chốt như vậy, nên tin tưởng ai. Bọn họ biết bọn họ phải đưa ra lựa chọn như thế nào, phát ra âm thanh làm sao, bảo vệ tấm lòng bất khuất của người yêu nước.

Khương Mộ Chi cũng kích động!

Có thể có được sự ưu ái và thưởng thức của đại sư quốc học như Thái Nhã Nho, đây tuyệt đối là chuyện khó có được! Nếu như để những người trước mắt này đều biết, quan viên trẻ tuổi kia ở bên cạnh họ, chắc hẳn ở đây rất nhanh sẽ hình thành một biển lớn.

Thái Nhã Nho diễn thuyết vang động có lực!

Tô Mộc tập trung ý chí lắng nghe!

MÀ ở bên ngoài kinh thành, lúc này đã rơi vào trong một bầu không khí quỷ dị. Ngay khi tất cả mọi người cho rằng sẽ có đại lão cấp quan trọng nổi giận vì chuyện này, không có một đại lão nào thật sự chịu vì Tô Mộc đứng ra nói chuyện. Ngược lại những gia tộc có qua lại thân thiết với Tôn gia, lại có người không ngừng đứng ra, làm chỗ dựa cho Tôn gia. Đương nhiên nói như vậy là rất chú ý tới nghệ thuật. Mục tiêu bọn họ nhằm vào chính là Tô Mộc. Nói một cách ác độc, chính là nếu không đưa Tô Mộc vào chỗ chết thì không được.

Tỉnh Giang Nam, Thịnh Kinh, phòng làm việc của bí thư Tỉnh ủy.

– Lão Diệp, chuyện này lão thấy thế nào?

Trịnh Vấn Tri thản nhiên hỏi.

– Tôi tin tưởng tiểu tử Tô Mộc kia sẽ xử lý tốt. Lại nói chân tướng chuyện này rốt cuộc thế nào, chỉ cần điều tra một chút là có thể biết được. Có mấy người muốn đục nước béo cò, còn không hết hy vọng, muốn mượn cơ hội như vậy đối phó với Tô Mộc. Thật không biết, bọn họ không sợ mang tảng đá đập chân của mình sao?

Diệp An Bang khinh thường nói.

Có vài người là ai, trong lòng Trịnh Vấn Tri biết rõ.

– Đúng vậy, có vài người thật sự nên cảnh cáo. Nói cách khác, bọn họ thật sự cho rằng người của chúng ta là kẻ hắn muốn động là có thể động vào sao? Tôi tin tưởng Tô Mộc. Bởi vì ngay cả thời điểm như vậy, Tô Mộc còn có thể trả lại cho tôi một phần báo cáo về sự phát triển kinh tế của thành phố Tân Khuyết. Đây là nguyên nhân khiến tôi bảo hắn đi xuống trước đó. Tiểu tử này, tố chất tâm lý thật sự quá mạnh mẽ! Lão Diệp, lão thật sự mò được một con rể tốt!

Trịnh Vấn Tri cười nói.

– Đừng khen hắn, thật sự là lời khen không lịch sự!

Diệp An Bang nghe nói như thế, thật ra không phản bác, cười nói.

– Vậy chuyện này giao cho lão làm đi.

Trịnh Vấn Tri nói.

– Được!

Diệp An Bang gật đầu nói:

– Tỉnh ủy đã lập ra nhóm điều tra, ngày hôm nay sẽ đi tới thành phố Tân Khuyết, điều tra chuyện Tô Mộc báo cáo về vấn đề quy hoạch, xây dựng tòa nhà hành chính cục giám sát chất lượng thành phố và tồn tại điều khoản bá vương của thành phố Tân Khuyết. Trịnh bí thư, ngài còn có phân phó gì không?

Không quan tâm, quan hệ riêng của hai bên tốt thế nào, nhưng chỉ cần đặt mình trong quan trường, quy định nên tuân thủ thì phải tuân thủ. Diệp An Bang đối với Trịnh Vấn Tri vẫn rất tôn trọng.

– Không có gì đáng nói. Yêu cầu chỉ có một, thực sự cầu thị!

Trịnh Vấn Tri nói.

– Tôi biết!

Diệp An Bang nói.

Đợi sau khi Diệp An Bang từ trong phòng làm việc đi ra, Trịnh Vấn Tri đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn ánh sáng mặt trời bên ngoài, khóe miệng lộ ra một nụ cười thần bí.

– Tôn Văn Nhạc, lần này Tôn gia các ngươi thật sự sai lầm rồi. Phải biết rằng một bước nhầm, các bước sau đều nhầm. Tôn gia lần này thật sự phải hộc máu rồi!